Bạn đang đọc Chiến Thần Phục Thù – Chương 57: Vân Đỉnh Số 99
“Duệ Hân! Tôi đến đây rửa bát thật sự rất mất mặt, nhờ cô giữ bí mật giúp tôi.
Nếu để bố tôi biết thì chắc chắn sẽ đánh tôi một trận no đòn” Tô Ba trầm giọng cầu xin.
“Tôi có thể giữ bí mật cho anh nhưng sau này đừng làm trễ nãi công việc thường ngày” Tô Duệ Hân dặn dò một câu rồi rời đi.
…
Ba ngày sau, thành phố Trung Hải lại tung ra một tin tức sốt dẻo.
Lục Tử Ca làm sáng tỏ sự hiểu lầm với nhà họ Tô trước đó và xin lỗi về hành vi của mình, đồng thời rất coi trọng dự án y học thảo dược, sẵn sàng làm người đại diện miễn phí trong vòng ba năm.
Tin tức này bùng nổ như một quả bom, đưa danh tiếng của dự án y học thảo dược lên một cấp độ hoàn toàn mới.
Bà cụ Tô cười không ngậm được miệng khi nghe tin và nhìn vô số đối tác nhao nhao tìm đến tận cửa.
Tô Thần bận rộn khắp nơi, tiếp đón nhiều đối tác.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã ký được vô số hợp đồng, thậm chí có người còn bắt đầu đặt cọc trước để mua thuốc.
Bà cụ Tô vui mừng khôn xiết, tổ chức một bữa tiệc ăn mừng ngay trong biệt thự.
Tô Duệ Hân cũng được mời đến tham gia, vốn tưởng rằng bà nội sẽ khen ngợi mình trong bữa tiệc.
Suy cho cùng, lần này chủ yếu là nhờ công lao của mình, nhưng khi nghe bà cụ Tô nhắc đến trọng điểm, Tô Duệ Hân lại cảm thấy thất vọng.
“Lần này nhà họ Tô có được thành tựu lớn như vậy là nhờ vào công lao của tất cả mọi người trong nhà.
Đặc biệt là Tô Thần, người đã cố gắng chạy đây chạy đó, cuối cùng đã khiến Lục Tử Ca cảm động và đồng ý làm người đại diện cho sản phẩm của nhà họ Tô suốt ba năm.
Giúp chúng ta tiết kiệm được chín mươi triệu tệ, toàn bộ có thể đầu tư vào việc nghiên cứu dự án y học thảo dược” bà cụ Tô cười nói, cuối cùng liếc nhìn Tô Duệ Hân:”Đương nhiên, lần này Duệ Hân cũng có đóng góp không ít, xứng đáng được ghi nhận”.
Tô Thần nịnh nọt nói: “Đều nhờ vào phúc của bà nội nên cháu mới có thể thuyết phục được Lục Tử Ca đồng ý hợp tác”.
“Lần này Tô Thần đã lập được công lớn, tôi cũng nên thông báo một chuyện” bà cụ Tô rất hài lòng, vẫy tay với Hàn Đông bên cạnh.
Hàn Đông lấy ra một tập tài liệu, đọc to: “Được sự đồng ý của ban lãnh đạo cấp cao nhà họ Tô, hội đồng quản trị tập đoàn Tô Thị nhất trí quyết định chấp nhận đơn từ chức chủ tịch tập đoàn của Liễu Oanh.
Đồng thời, Tô Thần được bổ nhiệm làm chủ tịch tập đoàn nhà họ Tô.
Ngoài ra, để ghi nhận sự đóng góp của Tô Duệ Hân đối với gia tộc, bệnh viện Bình An được định giá năm mươi triệu tệ, 60% cổ phần còn lại của bệnh viện sẽ được sang tên cho Tô Duệ Hân, giao cho một mình Tô Duệ Hân xử lý.
Kể từ đây bệnh viện Bình An không còn là một sản nghiệp dưới danh nghĩa của tập đoàn Tô Thị, thua lỗ hoặc phá sản đều không liên quan gì đến tập đoàn Tô Thị”.
Bốp bốp!
Sảnh tiệc vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền, mọi người nhao nhao chúc mừng Tô Thần.
Tô Thần cũng nâng ly rượu đáp lại, vẻ mặt vui mừng hớn hở.
Còn Tô Duệ Hân ngồi trong góc, chẳng ai quan tâm, chỉ còn lại một mình cô đơn lẻ loi nở nụ cười tự giễu.
Lần này, Tô Thần không hề có một chút công lao trong việc bàn bạc hợp tác với Lục Tử Ca, nhưng bà cụ Tô đã cướp hết công lao sang cho Tô Thần mà không hề giấu giếm, chỉ khen ngợi cô hời hợt vài câu cho có lệ.
Nhìn bề ngoài thì nhà họ Tô đang khen thưởng cô nhưng thực ra bà cụ Tô cực kỳ gian xảo.
Trước đó, Trần Giang đã đầu tư ba mươi triệu tệ để mua 40% cổ phần của bệnh viện Bình An, cũng tức là chỉ còn 60% cổ phần của bệnh viện Bình An nằm trong tay nhà họ Tô.
Dù toàn bộ số cổ phần này tính theo giá đầu tư ban đầu của Trần Giang thì cũng chỉ đáng giá bốn mươi lăm triệu tệ.
Nhưng bây giờ bà cụ Tô lại bán nó cho Tô Duệ Hân với giá năm mươi triệu tệ.
Đây đâu phải là phần thưởng gì chứ? Rõ ràng là bóc lột.
Nếu Tô Duệ Hân không thể lấy ra được năm mươi triệu tệ thì thứ được gọi là phần thưởng này sẽ tự động mất giá trị.
Hiểu rõ điều này, Tô Duệ Hân nở nụ cười tự giễu, rồi uống một ly rượu trắng.
Khi cần mình thì sẽ cầu xin bằng mọi cách, hoặc thẳng thừng dùng ơn huệ của gia tộc để ép mình phải trả ơn.
Sau khi lợi dụng xong thì không hề nhắc đến thành tựu của mình mà ngược lại còn tiếp tục chèn ép.
Bản thân phải dốc sức vì nhà họ Tô là điều đương nhiên sao?
Tô Duệ Hân càng lúc càng cảm thấy mình hoàn toàn là một trò đùa.
Với sự giúp đỡ của Lăng Khôi, nhà họ Tô đã tiết kiệm được chín mươi triệu tệ tiền thù lao cho người đại diện, nhưng bà cụ Tô lại chẳng thèm nhắc đến một từ nào.
Nói thì hay lắm, cho mình mua 60% cổ phần của bệnh viện Bình An chỉ với giá năm mươi triệu tệ, nhưng lấy đâu ra năm mươi triệu tệ chứ?
Uống liên tiếp mấy ly rượu, Tô Duệ Hân cảm thấy lâng lâng, trời đất quay cuồng, đứng dậy loạng choạng rời khỏi biệt thự.
Từ đầu đến cuối, không ai hỏi han cô lấy một câu.
Nực cười!
Tô Duệ Hân ơi là Tô Duệ Hân, cô chỉ là một câu chuyện nực cười!
Rời khỏi biệt thự Vân Đỉnh số 99, Tô Duệ Hân vừa lang thang vừa hát vu vơ trên ngọn núi ở gần biệt thự lớn.
Giờ cô có thể cảm nhận được một cách sâu sắc, cảm giác lúc Lăng Khôi bị cả gia tộc khinh thường ruồng bỏ là như thế nào.
Một làn gió mát thổi nhẹ qua, Tô Duệ Hân lảo đảo đi về phía trước.
Hình bóng của Lăng Khôi vô thức hiện lên trong tâm trí cô…!Vào giờ phút này cô rất muốn ăn uống và trò chuyện vui vẻ với Lăng Khôi một phen.
Lăng Khôi, trải qua bao nhiêu chuyện, bất chợt quay đầu nhìn lại, chỉ có anh mới là bạn tri kỷ của tôi.
Cô cầm điện thoại lên, định gọi cho Lăng Khôi.
Nhưng hai bóng đen đột nhiên lao tới..