Chiến Thần Phục Thù

Chương 49: Anh Không Xứng Hỏi Tên Tôi


Bạn đang đọc Chiến Thần Phục Thù – Chương 49: Anh Không Xứng Hỏi Tên Tôi


Tiêu Ức Tình chế nhạo: “Sáu tuổi tao đã bắt đầu học võ, mười ba tuổi bắt đầu lăn lộn giang hồ, mười lăm tuổi bắt đầu đánh quyền anh chợ đen.

Đến nay đã trải qua một trăm linh tám trận đấu lớn nhỏ, tỉ lệ thắng là chín mươi lăm phần trăm, là tay đấm huy chương bạc của sàn đấu ngầm thành phố Trung Hải.

Chỉ cần thắng thêm một trận nữa, tao sẽ trở thành tay đấm huy chương vàng.

Sức nặng của chữ huy chương vàng này đáng giá ngàn vàng, một kẻ ở rể vô dụng như mày có thể tưởng tượng được sao?”
Lăng Khôi đột nhiên bật cười: “Chỉ có chút kinh nghiệm như vậy mà cũng dám đem ra khoe khoang?”
Anh đang làm trò cười đấy sao?
Lăng Khôi mười lăm tuổi đã nhập ngũ, mười tám tuổi cưỡi ngựa vượt biên cảnh, san bằng một vùng, được phong tướng sau một trận chiến.

Hai mươi tuổi đã thống lĩnh mấy chục nghìn binh lính san bằng một đất nước.
Tay Lăng Khôi đã nhuốm không biết bao nhiêu máu tươi.

Vó sắt của anh không biết đã san bằng bao nhiêu mảnh đất.
Anh lại khoe khoang lý lịch với tôi?
“Mày lại dám sỉ nhục một tay đấm huy chương vàng trong tương lai? Muốn chết à!” Tiêu Ức Tình phẫn nộ, lao tới chỗ Lăng Khôi, một động tác quét chân quen thuộc bất thình lình quét tới.
Uy lực của cú quét chân này tựa như sói đói vồ mồi, đáng sợ hơn cả cú đá đánh bay Trần Cường lúc nãy.

“Tên phế vật Lăng Khôi này sắp chết rồi”.
“Một tên rác rưởi yếu đuối sao có thể đỡ được cú đá dũng mãnh như vậy chứ?”
“Haizz, ra vẻ ta đây thì phải trả giá đắt, người này cũng chỉ gây sự chú ý rồi dâng đầu mình cho người ta thôi”.
Mọi người đồng loạt thở dài.
Ngay cả Tiêu Ức Tình cũng thốt ra tiếng thở dài trách trời thương dân, dường như nhìn thấy được kết cục của Lăng Khôi còn thê thảm hơn Trần Cường.
Ngay lúc ấy…
“Bốp!”
Một tiếng tát tai to rõ vang lên.
Tiêu Ức Tình bỗng dưng bị tát bay đi, trên mặt in dấu năm ngón tay đỏ chót.
Chuyện này sao có thể?
Tôi hoàn toàn không nhìn thấy Lăng Khôi ra tay mà?
Rõ ràng anh ta vẫn đứng tại chỗ không động đậy.
Tiêu Ức Tình không thể tin nổi, lại xông lên lần nữa, làm động tác quét chân nhanh hơn lúc nãy.

Hắn tin chắc với tốc độ ra tay lần này, Lăng Khôi sẽ không phản ứng kịp.
Kết quả…
“Bốp!”
Lại một cái tát vang lên to rõ, đánh bay Tiêu Ức Tình.
Tiêu Ức Tình vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lăng Khôi cũng đã thay đổi.

Nếu nói lần đánh vừa rồi có thể giải thích là ngoài ý muốn thì hai lần liên tiếp xảy ra chuyện quái dị như vậy tuyệt đối không phải do may mắn.
Rốt cuộc người thanh niên này có lai lịch thế nào?
Tiếp theo Tiêu Ức Tình lại thử thêm mấy lần nữa, sử dụng đến những thủ đoạn cuối cùng của mình, nhưng kết quả đều bị một cái tát tát bay hết sức kì lạ.
Cả khuôn mặt bị đánh sưng phù.
Tiêu Ức Tình đứng tại chỗ không dám làm gì nữa, nhìn Lăng Khôi như nhìn thấy ma quỷ.
Hắn tự hỏi mình đã là nhân tài kiệt xuất trong sàn đấu ngầm ở thành phố Trung Hải, cũng đã gặp được một vài tay đấm huy chương vàng.

Nhưng khi đối diện với tay đấm huy chương vàng, hắn cũng không cảm thấy áp lực lớn như bây giờ.
Lăng Khôi đứng im tại chỗ, hai tay chắp sau lưng chưa từng động đậy.

Mỗi khi mình tiếp cận anh ta trong vòng hai mét sẽ bị tát bay.
Trong lòng Tiêu Ức Tình hết sức khϊếp sợ, không dám ra tay nữa.
“Ồ? Sao không đánh nữa?” Lăng Khôi lạnh lùng lên tiếng: “Đã vậy thì tôi ra tay đây”.
Nói xong, Lăng Khôi sải chân, từng bước tiến đến gần Tiêu Ức Tình.

Thịch!
Thịch thịch!
Anh đi rất chậm, nhưng mỗi một bước chân lại khiến mặt đất phát ra tiếng rung chuyển, tựa như trái tim của người khổng lồ đang đập theo nhịp.
Núi sụp, cây cũng sẽ đổ; gió tới, nước sẽ tự chảy.
Thứ đang đi đến đó dường như không phải một con người, mà là một đoàn quân kiên cường.
Tôi từng rảo bước trong biển máu, cũng từng rong ruổi trên núi thây.
Ngựa sắt, lưỡi mác tung hoành.
Chỗ nào giống người chứ? Rõ ràng là một đoàn quân cưỡi ngựa đi khắp giang sơn.
Tiêu Ức Tình trợn trừng hai mắt, hai chân nhũn ra, không tự chủ mà quỳ xuống.

Đầu hắn cúi thấp, không có can đảm nhìn thẳng vào Lăng Khôi: “Tôi, tôi thua rồi! Anh, rốt cuộc anh là ai?”
Lăng Khôi chậm rãi nâng tay phải lên, đặt lên đầu Tiêu Ức Tình, vỗ mạnh xuống: “Trăng hoa trên núi cô độc, nước sông cuồn cuộn chảy, anh không xứng hỏi tên tôi”.
Rầm!
Sàn đấu chấn động, phòng bí mật rung chuyển.
Cơ thể Tiêu Ức Tình bị ấn xuống dưới sàn đấu.
Sàn đấu được xây bằng đá cẩm thạch bị lõm xuống thành một hình người.
Máu bắn tung tóe theo vết lõm ấy, văng đầy đất.
Soạt!
Đám đông ở hiện trường đồng thời đứng dậy.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Bọn họ đã bao giờ chứng kiến thủ đoạn nào đáng sợ như thế đâu chứ?
Phải biết rằng sàn đấu này được xây bằng đá cẩm thạch đấy!
Cho dù anh dùng búa sắt cũng phải đập hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể đập ra được một vết lõm hình người ấy nhỉ?

Thế mà tên này chỉ dùng tay là có thể nhẹ nhàng ấn một người còn sống sờ sờ lõm xuống đá cẩm thạch.
Thủ đoạn đáng sợ cỡ nào?
Cho dù là tay đấm huy chương vàng của sàn đấu ngầm e rằng cũng không có năng lực như vậy.
Trương Khởi Lâm đã từng thấy rất nhiều cao thủ của sàn đấu ngầm, một tay đấm huy chương vàng đủ để khiến ông ta không thể trở mình, huống hồ là một sự tồn tại đáng sợ vượt xa tay đấm huy chương vàng?
Trương Khởi Lâm chạy đến bên cạnh Lăng Khôi như con chó Pug, chắp tay hành lễ, cúi người thật sâu: “Trước kia là Khởi Lâm có mắt không thấy Thái Sơn, mong cậu tha tội.

Cậu khoan dung độ lượng, xin đừng so đo với tôi!”
Trương Khởi Lâm vẫn chưa nói xong đã bị tát một cái, ngã đập mình xuống đất.
“Ai cho ông tự tin, để ông cảm thấy mình có tư cách đứng nói chuyện với tôi?” Lăng Khôi lạnh lùng nói.
Phịch!
Trương Khởi Lâm lập tức quỳ xuống, mồ hôi đầm đìa: “Cậu Lăng Khôi, xin lỗi cậu!”
Lăng Khôi chắp hai tay sau lưng, thở dài nói: “Tôi đã nói, cùng là người với nhau, vì sao ông cứ phải làm súc vật thế? Chấm dứt hợp đồng như bình thường không được sao?”
“Được, được chứ!” Trương Khởi Lâm cười còn khó coi hơn khóc, lập tức sai người ký tên chấm dứt hợp đồng ngay tại chỗ, ngoài ra còn dâng lên một tờ chi phiếu mười triệu cho Lăng Khôi: “Mười triệu này là chút lòng thành Khởi Lâm kính biếu cậu, mong cậu nhận cho”.
“Ông không xứng tặng quà cho tôi” Lăng Khôi ném lại một câu nói rồi đi thẳng về phía cửa.
“Cung tiễn cậu!” Trương Khởi Lâm nhìn Lăng Khôi không có ý tiếp tục làm khó mình nữa thì vui mừng như được ân xá.
“Nhớ cho kĩ, tôi không muốn có bất cứ ai ngoài nơi này biết chuyện xảy ra ở đây hôm nay.

Nếu không, đầu của ông cũng không cần đặt trên cổ nữa đâu” Lăng Khôi đã rời đi, nhưng câu nói anh để lại khiến người ta cảm thấy khϊếp đảm vô cùng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.