Chiến Thần Phục Thù

Chương 12: Chúng Ta Không Cần Đồ Của Kẻ Hèn Mọn


Bạn đang đọc Chiến Thần Phục Thù – Chương 12: Chúng Ta Không Cần Đồ Của Kẻ Hèn Mọn


Khi hoàng hôn đến gần, Lăng Khôi vẫn chưa xuất hiện.

Mọi người đều mắng Lăng Khôi là kẻ vô liêm sỉ, côn đồ.

Tuy nhiên khi Tô Duệ Hân được khôi phục lại chức vị của mình, Chu Lam vui mừng tới mức không ngậm được miệng lại.

Sau khi mọi người rời đi, Tô Duệ Hân cầm chặt tập tài liệu.

Nỗi sầu muộn trong lòng cô không biết phải nói sao, không ngờ cô lại bắt đầu nhớ Lăng Khôi.

“Con gái, con nhìn xem, cậu Trần Giang vừa ra tay thì đã giải quyết được vấn đề lớn nhất của con, không biết là cậu ấy hơn cái tên vô dụng Lăng Khôi kia biết bao nhiêu lần.

Nếu có thể kết hôn với Trần Giang, nửa phần đời còn lại gia đình chúng ta sẽ không phải lo lắng gì nữa.

Bà nội cũng sẽ nể mặt Trần Giang mà chấp nhận chúng ta”, Chu lam vui mừng khôn xiết.
Tô Duệ Hân nghĩ tới tờ ghi chép vừa rồi, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng: “Đây thật sự là do Trần Giang giúp sao?”
Ánh mắt Chu Lam mơ mộng: “Đương nhiên là Trần Giang rồi, chẳng lẽ lại là tên cặn bã Lăng Khôi đó hay sao? Cho dù nó có nỗ lực thêm năm mươi năm cũng không có cái năng lực đó”.

Tô Duệ Hân thở dài khi nghĩ đến người ham ăn lười làm là Lăng Khôi.

Chu Lam căn dặn: “Con gái ngốc nghếch của mẹ, con còn ngẩn ra đó làm gì, mau gọi điện thoại cho Trần Giang mời người ta dùng bữa.

Cậu ấy đối với con tốt như vậy, chúng ta cũng không thể để mất phép lịch sự được”.
Trần Giang và Tô Duệ Hân là bạn học cấp ba.

Họ vẫn luôn lưu số điện thoại của nhau, chỉ là bình thường không liên hệ gì mấy mà thôi.

Tô Duệ Hân gật đầu, cô tìm số điện thoại của Trần Giang nhưng cứ ngần ngừ không bấm gọi.

“Còn ngẩn ra đó làm gì? Gọi ngay đi”, Chu Lam giật lấy điện thoại rồi bấm gọi, sau đó để điện thoại vào tai Tô Duệ Hân: “Nói chuyện cho đàng hoàng vào”.

Ở bên kia điện thoại, giọng nói của Trần Giang vang lên một cách rất có chủ ý: “Duệ Hân, sao lại nhớ ra mà gọi điện cho tôi vậy?”

Tô Duệ Hân cảm thấy rất ngại, nhưng vẫn lễ phép nói: “Cảm ơn cậu vì chuyện vừa rồi”.

“Ồ? Chuyện gì nhỉ?”, Trần Giang hơi bối rối.

Mặc dù rất thèm muốn vẻ đẹp của Tô Duệ Hân, nhưng anh ta đâu có làm gì?
Chu Lam chỉ cho rằng đối phương đang cố ý khiêm tốn, thúc giục Tô Duệ Hân lên tiếng.

Tô Duệ Hân đành kể lại chuyện vừa rồi.

“À, là chuyện đó là, đúng là mình đã nhờ bố mình ra mặt xử lý chuyện này.

Nói gì thì cậu cũng là bạn học cùng lớp cấp ba với mình, tình cảm của chúng ta hồi đó cũng khá tốt.

Thấy cậu bị bãi chức, trong lòng mình vẫn luôn cảm thấy rất khó chịu.

Không ngờ bố mình lại giải quyết nhanh đến thế”.

Quả nhiên là Trần Giang.

Trong lòng Tô Duệ Hân không khỏi có chút thất vọng.

“Cảm ơn bạn học cũ.

Khi nào rảnh, mình mời cậu đi ăn tối”.

“Hiện giờ mình đang đàm phán một vụ làm ăn lớn với một khách hàng nên hôm nay không thể đi được.

Ngày mai, mình sẽ đón cậu ở bệnh viện Bình An sau khi tan làm nhé”, lúc này Trần Giang vẫn đang uống rượu với các người đẹp ở trong câu lạc bộ, đâu có dứt ra được?
“Được.

Mai gặp lại!”
Cúp điện thoại xong, sắc mặt Tô Duệ Hân không hề tốt một chút nào.

Chu Lam ở bên nghe trộm được, bà ta rất cao hứng: “Trần Giang muốn đến công ty đón con, quả nhiên là quan tâm tới con.

Xem ra chuyện của chúng ta sắp thành rồi.

Điều cấp bách trước mắt là nhanh chóng ly hôn với Lăng Khôi.

Còn nữa, ngày mai con đi ra ngoài phải trang điểm cho ra ngô ra khoai nhé”.

Thị trấn Hoa Hồng, núi Hồ Điệp.

Đây là nghĩa trang, nơi chôn cất ông cụ Tô.

Mỗi năm vào ngày mồng sáu tháng sáu, Lăng Khôi đều mang đến hai chai rượu Erguotou kiểu cũ, cùng ông cụ uống vài chén trước lăng mộ.

Tự rót một chai và lại uống một chai.

Hôm nay là ngày giỗ của ông cụ Tô, Lăng Khôi không đi làm thủ tục ly hôn mà đến đây.

“Ông à, cháu đến thăm ông đây”.

“Mười tám năm trước, cháu mới sáu tuổi.

Năm đó, cháu bị gia đình bỏ rơi phải ăn xin ngoài đường.

Cháu bị những kẻ ăn mày khác ức hiếp.


Đúng vào lúc sắp chế, chính ông đã dang đôi bàn tay nhân từ cho cháu cơm ăn, cho cháu nước uống, cho cháu cái mặc”.

“Chính ông là người đã dạy cháu biết chữ và gửi cháu đến trường học tốt nhất ở Trung Hải.

Cũng chính ông đã bảo cháu từ bỏ việc học để đi tòng quân vào lúc sự nghiệp học hành huy hoàng nhất.

Ông từng nói, không đi nghĩa vụ quân sự thì thực uổng kiếp người”.

“Ông à, có thể ông không biết.

Trong lòng cháu, ông còn thân thiết hơn cả bố đẻ của cháu.

Cháu chỉ muốn mang sự vinh quang đó quay lại để báo đáp ông.

Cháu vô cùng muốn để ông biết rằng, sớm muộn có một ngày cháu sẽ trở thành niềm tự hào của ông”.

“Nhưng khi cháu nhận được bức thư trước lúc lâm chung của ông đúng vào lúc cháu đang giết giặc ở núi Tuyết Long.

Trận chiến ở núi Tuyết Long lần đó cháu đã bị người ta hãm hại và thất bại.

Năm mươi nghìn binh sĩ đã phải chôn thây nơi núi tuyết.

Phó soái Trương Dương vì yểm trợ cho cháu rút lui nên cũng đã mất mạng”.

“Chờ đến khi cháu có thể gặp lại ông thì ông đã không còn nữa”.

“Ông à, cháu xin lỗi vì đã không bảo vệ được ông, không bảo vệ được nhà họ Tô”.

Lăng Khôi ngồi trước ngôi mộ, nhấp một ngụm rượu và nói chuyện.

Cuối cùng, đôi mắt cũng đã ướt nhòe: “Có điều, nếu như cháu đã sống sót thì tất cả những chuyện này đều chưa chấm dứt.

Những thứ đã mất đi trước đây, cháu đều sẽ đòi lại từng thứ một”.

Sấm sét trên bầu trời, mây đen kéo đến và trời đổ mưa.

Hồng Trang cầm ô bước từng bước nhỏ đi tới.

Huyết Vũ đứng ở một bên, mấy lần muốn đưa ô cho Lăng Khôi, nhưng lại đều thu tay về và chỉ lặng lẽ nhìn người thanh niên mới chỉ hai mươi bốn tuổi trước mặt mình đây.


Bỗng nhiên có tiếng chân của ai khác đang đến vang lên.

Một người phụ nữ cao trong chiếc áo phông trắng với chân váy juyp, một tay cầm ô và tay kia cầm hoa đang chậm rãi đi tới.

Nhìn thấy Lăng Khôi trong mưa, người phụ nữ hơi ngạc nhiên: “Lăng Khôi, sao anh lại ở đây?”
Tô Mộng Như.

Em gái của Tô Thần, được mệnh danh là viên minh châu sáng giá nhất của nhà họ Tô, là cô tiểu thư khuê các được nhà họ Tô dốc lòng bồi dưỡng, tương lai sẽ gả cho gia tộc giàu có hạng nhất.

Cô gái này chính là niềm hi vọng của nhà họ Tô.

Diện mạo và khí chất của cô ta đều xếp hàng đầu, danh tiếng ở bên ngoài cũng đứng thứ nhất, những người theo đuổi nhiều không kể xiết.

Do có xuất thân tốt nên ở nhà họ Tô cũng hơn Tô Duệ Hân một bậc.

“Tôi đến thăm ông cụ Tô”, Lăng Khôi uống xong ngụm rượu cuối cùng và đặt chai rượu ngay ngắn trước bia mộ trước khi đứng dậy chào tạm biệt.

Vào ngày mồng sáu tháng sáu cách đây ba năm, ông cụ Tô đã chết trong oan khuất.

Mười tám năm trước, vào ngày mồng sáu tháng sáu, ông cụ Tô đã đưa Lăng Khôi nơi đầu đường xó chợ về nhà.

Mười tám năm, một vòng luân hồi.

“Ồ? Khí chất toát ra từ trên người Lăng Khôi này rất đặc biệt đó, cứ như là thủ lĩnh tối cao vậy, hoàn toàn không giống một tên ở rể ăn không ngồi rồi chút nào”.

Tô Mộng Như nhìn theo bóng lưng của Lăng Khôi rời đi, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

“Ế, người phụ nữ đó chẳng phải chính là người phụ nữ đã ôm Lăng Khôi trong bức ảnh sao? Tên ở rể vô dụng này, lại còn dám mang cả bồ nhí đến cúng bái trước mộ phần của ông nội?”
“Có điều anh ta xem như cũng có lòng, trời mưa như thế này mà vẫn còn nhớ đến thăm ông nội”, Tô Mộng Như lắc đầu loại bỏ tạp niệm rồi khẽ đặt bó hoa xuống: “Ông ơi, cháu đến thăm ông đây”.

– —————–.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.