Đọc truyện Chiến Thần Ở Rể – Chương 92: Ngậm Miệng Vào
Tần Phi đứng bật dậy, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
Dương Thanh nheo mắt, lộ rõ vẻ lạnh lùng: “Quả thật tôi không biết, hay là anh dạy tôi viết như thế nào nhé?”
Tận sâu trong đáy mắt Tần Phi đã nhen nhóm ý muốn giết người mãnh liệt.
Suy cho cùng thì anh ta có chỗ dựa nên chẳng sợ gì hết.
Anh ta đi tới trước mặt Dương Thanh, nở nụ cười tàn nhẫn: “Nếu mày không biết thì tao sẽ dạy mày cách viết!”
Dứt lời anh ta thuận tay quơ lấy chai rượu vang Romanee-Conti chưa mở nắp, đập vào đỉnh đầu Dương Thanh.
Ngay lúc chai rượu hạ xuống, Dương Thanh giơ một tay túm chặt cổ tay anh ta.
“Rắc rắc!”
Sau tiếng “rắc” giòn tan, cổ tay Tần Phi lòi ra xương trắng.
“Á…”
Sau vài giây lặng ngắt như tờ, tiếng thét thảm thiết vang vọng khắp sảnh tiệc.
Mọi người ngây ngốc nhìn Dương Thanh.
Chỉ thấy anh lấy khăn giấy, lau kỹ bàn tay dính máu từ lòng bàn tay đến mu bàn tay hết một lượt như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Sau đó anh mới ngẩng đầu nhìn Tần Phi: “Đừng nói là Giang Hải, cho dù là cả cái nước Chiêu Châu này, có mấy người có tư cách dạy tôi chứ? Anh xứng sao?”
Ngang ngược hết sức!
Câu hỏi này khiến Tần Phi ớn lạnh, mà lạ ở chỗ nỗi sợ hãi trong lòng đã lấn át cả nỗi đau đớn nơi cổ tay.
Lúc này tất cả mọi người đều câm như hến, đầu cúi gằm, không ai dám nhìn Dương Thanh, chỉ sợ sát thần này trút giận lên bọn họ.
Dương Uy ngồi bên cạnh Dương Thanh cũng bị hành động của anh dọa hết hồn, khẽ run lên vì sợ.
Đột nhiên Dương Uy hiểu ra, lúc nãy Dương Thanh đã bảo nếu mình không muốn bị liên lụy thì tốt nhất là hãy tránh xa ra.
Đến giờ anh ta mới biết Dương Thanh nói vậy là có ý gì.
E là Dương Thanh đến đây có mục đích xấu, Tần Phi chỉ là mồi lửa đóng vai trò châm nổ thùng thuốc súng Dương Thanh mà thôi.
“Người này có khí thế mạnh mẽ, tuyệt đối không phải hạng tầm thường!”
“Anh ta thật sự là thằng ăn hại bị nhà họ Tần đuổi khỏi gia tộc sao?”
“Hôm nay là tiệc mừng thọ của chủ nhà họ Quan, thấy máu không lành, e là nhà họ Quan sẽ không tha cho chàng trai này đâu”.
…
Mãi lâu sau, sảnh tiệc yên tĩnh mới có tiếng rì rầm nói chuyện.
Tong tong!
Dương Thanh làm lơ những lời bàn tán ấy.
Anh cầm một ấm trà Long Tĩnh Tây Hồ thượng hạng lên, rót trà vào tách sứ trắng tới khi nước trà sắp tràn ra ngoài mới dừng lại.
Nhìn vào thì thấy nước trà còn cao hơn miệng tách nhưng không bị tràn ra ngoài một giọt nào.
Vừa đủ, ít một giọt thì thiếu mà thêm một giọt thì tràn.
Văn hóa trà đạo có nói “Rượu đầy mời khách, trà đầy tiễn khách”, cũng có câu “Rót trà bảy phần, để lại ba phần tình”.
Câu thứ hai phù hợp với trường hợp này hơn.
Dương Thanh rót đầy tách trà, ý là không nể tình.
Tất nhiên là đối với nhà họ Tần.
Dương Thanh bưng tách trà lên, không uống ngụm nhỏ mà uống một hơi cạn sạch, nước trà nóng rót vào cổ họng.
Cả phòng im phăng phắc, chỉ có tiếng nuốt nước trà.
Từ đầu đến cuối Dương Thanh chỉ ngồi im một chỗ, chưa từng di chuyển nửa bước.
Trong bầu không khí tĩnh lặng ấy, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi bước đến.
Sự xuất hiện của anh ta giúp đại sảnh yên tĩnh trở nên sôi nổi hơn.
“Đó là Quan Tuyết Tùng, người xuất sắc nhất trong thế hệ thứ ba nhà họ Quan, cũng là một trong bốn cậu chủ nổi tiếng Giang Hải”.
“Một phần tư sản nghiệp nhà họ Quan do anh ta quản lý.
Nghe đồn chủ gia tộc họ Quan có ý định gạt bỏ thế hệ thứ hai, bồi dưỡng Quan Tuyết Tùng trong thế hệ thứ ba làm người thừa kế vị trí chủ gia tộc”.
“Anh chàng này gây chuyện trong tiệc mừng họ của chủ nhà họ Quan, mà Quan Tuyết Tùng là chủ tương lai của nhà họ Quan, chắc chắn không tha cho cậu ta đâu”.
…
Quan Tuyết Tùng đi tới trước mặt Dương Thanh, nhìn từ trên cao xuống: “Hôm nay là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông nội tôi.
Thấy máu không lành, cậu hãy giải thích đi, nếu không cậu đừng hòng bước ra khỏi nơi này”.
Dương Thanh chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh ta, cười cợt: “Quan Tuyết Phong là gì của anh?”
Quan Tuyết Tùng khẽ nhướng mày, không rõ tại sao Dương Thanh lại đột nhiên hỏi về Quan Tuyết Phong, lẽ nào đối phương quen biết nó?
“Quan Tuyết Phong là em trai ruột của tôi.
Thế nhưng, nếu cậu không giải thích thì cho dù cậu có quen nó cũng không ai cứu được cậu đâu”.
Chỉ trong nháy mắt Quan Tuyết Tùng đã khôi phục như thường.
Anh ta vén lọn tóc dài che trước mắt ra, lạnh lùng nói: “Hôm nay cậu đã để bữa tiệc mừng thọ của ông nội tôi dính máu, đây là tội lớn!”
Sau khi xác nhận Quan Tuyết Phong là em trai ruột của Quan Tuyết Tùng, Dương Thanh cười hờ hững: “Nếu không muốn thấy máu thì tốt nhất là anh cũng ngậm miệng vào!”
“Cậu uy hiếp tôi?”
Chẳng những Quan Tuyết Tùng không giận mà còn mỉm cười..
Hiện nay ở Giang Hải, đám người hơn tuổi cũng không dám uy hiếp anh ta chứ đừng nói chi tới lứa trẻ hơn.
Dương Thanh lắc đầu, khóe môi nhếch lên để lộ hàm răng trắng bóc, sau đó đứng dậy.
Quan Tuyết Tùng thấy Dương Thanh lắc đầu thì cười khinh bỉ: “Không thì tốt!”
Anh ta vừa nói dứt câu, Dương Thanh bỗng giơ tay túm tóc anh ta.
Rầm!
Ngay sau đó, Dương Thanh ấn mạnh đầu Quan Tuyết Tùng xuống bàn ăn.
Tiếng vang cực lớn, mặt Quan Tuyết Tùng bê bết máu.
Sau vài tích tắc ngắn ngủi, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp đại sảnh.
Mọi người đồng loạt nhìn Dương Thanh.
Nhìn thân hình thẳng tắp kia, dường như bọn họ nghe thấy cả tiếng trái tim mình đang đập thình thịch.
“Tôi không uy hiếp mà chỉ hành động thôi”.
Dương Thanh cười như gió xuân, nói xong lại ngồi về chỗ của mình.
– —————————
.