Đọc truyện Chiến Thần Ở Rể – Chương 89: Tiệc Mừng Thọ Nhà Họ Quan
Trong màn đêm, chiếc Phaeton màu đen lao vun vút đến nhà họ Quan.
Nhà họ Quan, nhà họ Tô và hai gia tộc khác cùng là bốn gia tộc lớn nhất Giang Hải, từ đó có thể thấy địa vị của nhà họ Quan ở Giang Hải cao đến nhường nào.
Bây giờ nhà họ Quan đông như trẩy hội, từng chiếc xế xịn trị giá lên đến hàng chục triệu đỗ ngay ngắn trong bãi đỗ xe trước cổng.
Hôm nay là ngày mừng thọ bảy mươi của Quan Chính Sơn – chủ nhà họ Quan, tuy đã hơn tám giờ tối nhưng buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu.
Trang viên rộng lớn đèn hoa rực rỡ, trong một đại sảnh rộng thênh thang bày trí mấy chục bàn tiệc cỡ lớn, bây giờ đã không còn một chỗ ngồi trống nào.
Năm nào Quan Chính Sơn cũng tổ chức mừng thọ linh đình, nhưng đều mời người trong nhà họ Quan, còn lại một số cực ít khách mời khác là những thế lực trung thành với nhà họ Quan.
Lúc này, chiếc Phaeton đen dừng trong bãi đỗ xe, cực kỳ không hợp với những chiếc xế xịn xung quanh.
“Anh Thanh, hình như nhà họ Quan đang tổ chức tiệc mừng gì ấy nhỉ?”, Mã Siêu nhìn từng người mặc Hoa phục đi vào trong rồi nhìn Dương Thanh nói.
Khóe môi Dương Thanh khẽ cong lên: “Đúng lúc, tất cả người nhà họ Quan đều có mặt, đỡ cho tôi phải cất công đi tìm từng người”.
“Dương Thanh?”
Dương Thanh định vào trong trang viên thì một giọng nói kinh ngạc bỗng cất lên sau lưng.
Một chàng thanh niên mặc một bộ vest màu đỏ rượu đi tới, lúc xác nhận đúng là Dương Thanh thì ánh mắt anh ta cực kỳ kinh ngạc.
“Đây là tiệc mừng thọ của chủ nhà họ Quan, ngoài người trong nhà họ Quan ra thì chỉ những gia tộc có quan hệ thân thiết như nhà họ Vương của tôi mới có tư cách được mời tham dự”.
Thanh niên kia đột nhiên khinh thường nhìn Dương Thanh: “Nhà họ Tần chỉ là một gia tộc nhỏ không đáng nhắc tới, anh chẳng qua chỉ là thằng tới ở rể nhà họ Tần, có tư cách gì đến nơi này?”
Nghe thanh niên kia nhắc tới nhà họ Vương, Dương Thanh mới nhớ ra anh ta tên là Vương Kiện.
Ngày đầu tiên Dương Thanh trở về biệt thự nhà họ Tần đã gặp anh ta, Châu Ngọc Thúy còn ra sức gán ghép anh ta với Tần Thanh Tâm, thậm chí đến tận bây giờ, bà ta vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ này.
Dương Thanh không hề xem Vương Kiện là mối uy hiếp, nhưng anh ta lại muốn chọc giận anh.
“Không có thiệp mời mà cũng đòi tham gia tiệc mừng thọ của nhà họ Quan?”
Vương Kiện bước tới trước vài bước, trêu tức Dương Thanh: “Không phải anh ở nhà họ Tần không có cơm ăn nên muốn tới đây để ăn chực uống chờ đấy chứ?”
“Tôi ghét người khác cản đường của mình, đặc biệt là…
chó”.
Ánh mắt Dương Thanh bỗng lóe lên tia sắc lạnh, Vương Kiện nhìn thấy ánh mắt đó chỉ cảm thấy cả người rét buốt, lưng toát mô hôi lạnh.
“Mày…”
Vương Kiện cực kỳ tức giận, anh ta là cậu chủ nhà họ Vương, thân phận tôn quý đến nhường nào? Thế mà bị Dương Thanh sỉ nhục trước mặt người khác.
Đặc biệt là Dương Thanh đã cướp mất người con gái mà anh ta ưng ý.
Trong mắt anh ta, Dương Thanh chỉ là một nhân vật thấp kém nhất trong xã hội, anh ta có thể tùy tiện bóp chết bất kỳ lúc nào.
Ấy thế mà vừa rồi, anh ta đã sợ hãi trước một ánh mắt của Dương Thanh, đây chính là nỗi ô nhục của anh ta.
“Dương Thanh, mày dựa vào cái gì mà huênh hoang trước mặt tao? Một câu nói của tao có thể quyết định được sống chết của mày đấy, mày có tin không?”
Lúc này trước cổng trang viên còn có một vài khách khứa tới tham gia tiệc mừng thọ, Vương Kiện cảm thấy tất cả mọi người đang chế nhạo anh ta nên kiêu căng quát vào mặt Dương Thanh.
Anh ta năm lần bảy lượt khiêu khích đã khiến Dương Thanh nổi giận.
Anh nheo hai mắt lại, đôi đồng tử âm trầm ánh lên ý muốn giết người.
Thấy Dương Thanh không nói gì, Vương Kiện tưởng anh sợ sun vòi rồi nên tiếp tục chìa ngón tay trỏ ra quát: “Bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi thì may ra tao còn tha cho mày một con đường sống.
Nếu không tao sẽ cho mày biết hậu quả khi đắc tội với tao nghiêm trọng đến nhường nào!”
Ánh mắt Dương Thanh pha thêm vẻ cười cợt, anh cười hỏi: “Hậu quả nghiêm trọng nhường nào thế?”
Vương Kiện vô cùng hống hách, nói tiếp: “Bây giờ nhà họ Vương đang có giao tình rất tốt với nhà họ Quan, cả cái Giang Hải, có mấy ai dám đắc tội với nhà họ Vương? Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn làm theo lời tao nói đi, đừng có mà cứng họng”.
“Ồ? Nhà họ Vương ghê gớm thế sao?”
Dương Thanh bỡn cợt: “Nhưng tao không tin lời mày nói thì biết phải làm sao? Hay là mày bảo chủ nhà họ Vương tới đây giải thích cho tao đi?”
Anh vừa nói hết câu, xung quanh bất chợt lặng ngắt như tờ.
Ở Giang Hải hiện nay, nhà họ Vương đang móc nối quan hệ được với nhà họ Quan – một trong bốn gia tộc đứng đầu, nên nhà họ Vương đang đi vào giai đoạn phát triển huy hoàng.
Nhưng chàng thanh niên trước mắt này lại ngông cuồng đòi chủ nhà họ Vương đích thân tới nói chuyện.
Vương Kiện hoàn toàn tức giận trước lời nói của Dương Thanh, mặt đỏ phừng phừng.
“Thằng khốn, mày muốn chết!”, anh ta tức giận quát lên, không thể nào kìm nén được cơn giận nữa nên xông thẳng vào người Dương Thanh.
Dương Thanh vẫn đứng chắp tay tại chỗ, chẳng hề động đậy.
“Thằng oắt này sắp tàn đời rồi, Vương Kiện là cậu chủ nhà họ Vương, nào phải ai cũng có thể đắc tội được đâu chứ?”
“Nhìn đi, thằng nhóc đó đã sợ đến ngốc luôn rồi kia, đứng ngơ tại chỗ không biết đường mà né nữa”.
“Haiz, còn tưởng là có kịch hay gì xem, không ngờ kết thúc nhanh như vậy, chán vãi”.
…
Những người đứng xem bàn tán sôi nổi, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Dương Thanh bị đánh bầm dập rồi vậy.
“Bịch!”
Một giây sau, Mã Siêu vẫn luôn đứng sau lưng Dương Thanh đột nhiên bước lên trước một bước, rồi tung ra một cú đá.
Vương Kiện vừa nãy còn hùng hổ bây giờ đã bị đá bay ra năm, sáu mét như một quả bóng.
Nếu không phải Mã Siêu đã khống chế lực đá thì e rằng cho dù có là một nghìn Vương Kiện cũng phải tới hầu tổ tiên rồi.
Trong sự kinh ngạc của mọi người, Dương Thanh cười khẽ, nhìn Vương Kiện đang vật vã bò dậy: “Trong mấy năm tao không có mặt ở đây chắc mày đã quấy rối vợ tao không ít nhỉ? Tao giữ lại cho mày nửa cái mạng tàn để về nhà chuyển lời, bảo bố mày tới đây tìm tao trong vòng nửa tiếng, nếu không tao không ngại ngày nào đó tới nhà họ Vương của mày dạo một chuyến đâu”.
Mọi người còn chưa hoàn hồn, Dương Thanh đã quay người bước vào trong trang viên nhà họ Quan.
Khách khứa đứng sau lưng đều ngơ ngác.
“Tao phải khiến mày sống không bằng chết!”
Đôi mắt Vương Kiện dữ tợn, xác định Dương Thanh đã vào trong trang viên nhà họ Quan rồi mới quay người rời đi.
Nhà họ Quan là gia tộc quyền quý bậc nhất ở Giang Hải, trong nhà đèn điện sáng choang, đứng từ xa đã nhìn thấy sảnh tiệc lộng lẫy hệt như Hoàng cung.
Sảnh tiệc có sức chứa hơn nghìn khách, cách bố trí xa hoa ở mọi ngóc ngách toát lên khí chất quý tộc, lúc này người đã ngồi đầy ắp mấy chục bàn tiệc rồi.
“Này! Chẳng phải cậu ta là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Tần, tên Dương Thanh đó à? Sao cậu ta có thể vào đây thế?”
Sau khi Dương Thanh ngồi xuống, một giọng nói kinh ngạc vang lên ở cách đó không xa.
Người nói là một người phụ nữ tóc uốn xoăn, mặc một bộ sườn xám được đặt may, tôn lên thân hình nở nang của bà ta.
“Im miệng!”, người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh chợt gằn giọng quát.
“Tôi có nói gì sai đâu mình, sao ông không cho tôi nói chứ?”, bà ta oán trách.
“Vương Lộ Dao, tôi đã cảnh cáo bà rồi, cậu ta không phải là người bình thường đâu, nếu bà còn dám gây chuyện thì ngay ngày mai ông đây sẽ đuổi bà ra khỏi nhà họ Trương!”, người đàn ông lạnh lùng nói.
Ông ta chính là Trương Quảng.
Lần đầu gặp Dương Thanh ở trường mầm non, xảy ra mâu thuẫn, ông ta chỉ cảm thấy Dương Thanh là một người rất giỏi đánh đấm.
Lần thứ hai gặp ở nhà họ Tần, vốn dĩ ông ta định hợp tác với nhà họ Tần, nhưng lúc nhìn thấy Dương Thanh, ông ta đã dứt khoát từ chối hợp tác.
Lần thứ ba gặp ở nhà hàng Tô Ký, vợ của ông ta là Vương Lộ Dao đã đánh Châu Ngọc Thúy.
Ông ta dẫn mười mấy cao thủ hàng đầu của gia tộc đến nhưng lại bị Dương Thanh một bước giải quyết một tên.
Cho đến lần đó, ông ta mới nhận ra được Dương Thanh không đơn giản.
Lần này gặp lại, đương nhiên ông ta không dám chọc giận Dương Thanh.
Ngoài Trương Quảng và Vương Lộ Dao còn có hai người quen ngồi ở bàn gần đó, là cụ Tần và Tần Phi.
Khoảnh khắc Dương Thanh vừa bước vào sảnh tiệc, Tần Phi đã nhìn thấy anh.
Anh ta chợt sầm mặt xuống: “Ông nội, sao thằng ăn hại Dương Thanh kia cũng tới đây vậy ạ?”
Khó khăn lắm cụ Tần mới lấy được hai tấm thiệp mời của nhà họ Quan, mục đích là tới đây để làm quen, móc nối quan hệ với nhà họ Quan.
Bây giờ nhìn thấy Dương Thanh cũng ở đây nên họ rất kinh ngạc và nghi ngờ.
– —————————
.