Đọc truyện Chiến Thần Ở Rể – Chương 37: Kẻ Tung Người Hứng
Đây là lần đầu tiên Tần Y gọi điện thoại cho Dương Thanh.
Dương Thanh suy nghĩ một lát mới trả lời: “Rảnh!”
“Trưa nay em mời anh ăn nhé.
Hẹn gặp anh ở nhà hàng Bắc Viên Xuân lúc mười hai giờ”.
Không chờ Dương Thanh đồng ý, Tần Y đã cúp máy.
Dương Thanh cạn lời: “Bây giờ hẹn ăn cơm cũng chẳng hỏi xem người ta có nhận lời hay không à?”
Anh đương nhiên biết lý do Tần Y mời mình ăn cơm.
Ngày đó ở Dinh Thự Số Một, nếu không nhờ có anh thì Tần Y đã chẳng còn trong trắng, thậm chí anh còn bị cô ta tát một cái đấy.
Tần Thanh Tâm chắc chắn sẽ giải thích mọi chuyện, nên Tần Y mời anh ăn cơm là để tỏ lòng biết ơn.
Chẳng qua cô gái này cũng kiêu ngạo hệt như chị mình, chắc chắn sẽ chẳng nói cảm ơn đâu.
Nhà hàng Bắc Viên Xuân là nhà hàng lớn cao cấp hàng đầu ở Giang Hải.
Ở đây, bạn muốn ăn gì cũng có, thậm chí còn có cả món bạn chẳng ngờ tới nữa.
Mười hai giờ trưa, Dương Thanh tới nhà hàng Bắc Viên Xuân đúng hẹn.
Anh vừa đỗ xe thì Tần Y cũng đến.
“Sao tự nhiên em lại muốn mời anh ăn cơm thế?”, Dương Thanh biết rõ còn hỏi.
Tần Y tức giận trừng mắt nhìn anh: “Cô nương đây mời anh ăn cơm là vinh dự của anh.
Anh cứ ăn là được rồi, nói nhiều như vậy làm gì?”
Dương Thanh nghẹn lời nhưng không giận, mà còn có thêm thiện cảm với cô em vợ này.
Nếu quan hệ tốt với cô ta, không chừng anh còn có thể sớm được ở cùng với vợ con đấy.
“Tần Y?”, Hai người vừa vào nhà hàng, chợt nghe có tiếng một người đàn ông gọi từ phía sau.
Khi Tần Y nghe được tiếng gọi này, rõ ràng có hơi run rẩy.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của Dương Thanh.
Người thanh niên rất đẹp trai, gương mặt góc cạnh, đeo kính gọng vàng, mặc bộ vest màu lam nhạt, hai cúc trên cùng của áo sơ mi trắng được cởi ra, nhìn có vẻ phóng khoáng ngông nghênh.
Dương Thanh còn chưa kịp phản ứng, một cánh tay mang hơi nóng đã khoác lấy cánh tay anh.
“Vương Ngạn Quân, đã lâu không gặp!”, Tần Y như đổi một gương mặt khác, tươi cười có vẻ rất hạnh phúc.
Vương Ngạn Quân kín đáo liếc nhìn Dương Thanh, sau đó hơi mỉm cười nhìn Tần Y, anh ta kéo cô gái bên cạnh tới giới thiệu: “Đây là Dương Liễu, vợ tôi”.
.
[ TRÙMTR UYỆN.
com ]
“Đây là… bạn học thời đại học của anh, Tần Y”, khi giới thiệu Tần Y, Vương Ngạn Quân rõ ràng do dự, nhưng cuối cùng vẫn chỉ thừa nhận quan hệ là bạn học.
“Hóa ra cô là Tần Y à! Ngạn Quân vẫn thường xuyên nhắc tới cô, nói là khi học đại học có cô gái vẫn luôn theo đuổi anh ấy, không ngờ lại gặp được cô ở đây”, Dương Liễu thoái mái giơ tay về phía Tần Y, vừa cười vừa nói.
Tần Y rõ ràng hơi buồn bực nhưng vẫn tươi cười, bắt tay đối phương: “Chào cô!”
“Hai người cũng tới ăn cơm à? Khéo quá, tôi đã đặt được phòng rồi, chúng ta cùng ăn chứ?”, Vương Ngạn Quân mời.
“Ở đây là nhà hàng cao cấp hàng đầu của Giang Hải, người bình thường muốn đặt phòng ở đây rất khó đấy.
Nếu hai người cũng tới ăn, vậy cùng ăn đi!”, Dương Liễu cũng phụ họa theo.
Tần Y nháy mắt ra hiệu với Dương Thanh, rõ ràng muốn anh từ chối.
“Được!”
Dương Thanh dường như không hiểu ý của Tần Y, mỉm cười nhận lời.
Nghe Dương Thanh nói vậy, Tần Y nhéo mạnh lên cánh tay Dương Thanh một cái.
Chẳng mấy chốc bốn người đã được phục vụ dẫn đường đưa vào một phòng bao.
“Tần Y, chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ?”
Vương Ngạn Quân cười ha hả nói: “Tôi nhớ khi đó cô theo đuổi tôi, đã đưa bữa sáng cho tôi suốt một tháng đấy.
Bây giờ nhớ tới, trong lòng tôi vẫn còn có chút xúc động”.
Cho dù Vương Ngạn Quân đang cười nhưng trong giọng nói rõ ràng có phần đắc ý.
Sắc mặt Tần Y hơi khó coi, không nói câu nào.
“Cũng may bây giờ cô đã tìm được bạn trai, tôi chúc hai người hạnh phúc!”, Vương Ngạn Quân cười ha hả, nâng chén rượu lên.
“Tôi và chồng tôi cùng mời hai người!”, Dương Liễu cũng nâng chén rượu lên.
Vành mắt Tần Y đỏ hoe nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, vừa cười vừa nói: “Cảm ơn!”
“May là trước đây Ngạn Quân không chấp nhận sự theo đuổi của cô, nếu không tôi đã chẳng tìm được người chồng tốt như vậy”, Dương Liễu cố ý nói, còn áp mặt vào vai Vương Ngạn Quân, trông rất tình cảm.
“Ái chà!”
Dương Liễu đột nhiên kêu một tiếng: “Chồng ơi, cái túi xách LV chính hãng mà anh mua hết một trăm nghìn tệ ở Pháp cho em bị rơi xuống đất bẩn mất rồi, làm sao giờ?”
“Không sao, chỉ có một trăm nghìn tệ thôi, bẩn rồi thì bỏ đi.
Lát nữa anh lại liên hệ với bạn anh bên Pháp, bảo cậu ấy gửi cái tốt hơn qua cho”, Vương Ngạn Quân cười dịu dàng.
“Ông xã, anh thật tốt, yêu anh quá cơ!”, Dương Liễu nói xong lại chủ động hôn Vương Ngạn Quân.
Hai người rất ân ái như chốn không người.
Tần Y siết chặt nắm tay, mắt đỏ hoe, nước mắt cũng sắp tràn ra.
“Tần Y, cô đang làm ở đâu thế?”, Dương Liễu khoe ân ái xong, cười hỏi Tần Y.
“Tôi mới vào tập đoàn Nhạn Thanh không lâu”, Tần Y hờ hững trả lời.
“Thật khéo!”
Vương Ngạn Quân vừa cười vừa nói: “Lần này tôi tới Giang Hải là để bàn chuyện hợp tác với sếp Lạc của tập đoàn Nhạn Thanh đấy, chúng tôi rất thân nhau.
Nếu cô cần, tôi có thể đánh tiếng giúp cô, cũng tiện đề bạt cô lên”.
“Đúng vậy, Ngạn Quân nhà tôi là bạn chí cốt của sếp Lạc.
Chỉ cần anh ấy nói một câu là có thể giúp cô rồi.
Đương nhiên, anh ấy có thể nói giúp cô nhưng cô cũng phải có năng lực nữa.
Nếu không cho dù tập đoàn Nhạn Thanh là công ty của Ngạn Quân, anh ấy cũng không thể tùy tiện đề bạt nhân viên không có năng lực được, cô nói có đúng không?” Dương Liễu cũng phụ họa theo.
Mặt Tần Y lạnh đi, cô ta cắn môi rồi lắc đầu: “Tôi sẽ dựa vào năng lực của mình để được đề bạt, không cần các người quan tâm”.
“Vậy thì thật đáng tiếc! Nếu sau này cô cần, đừng khách sáo với Ngạn Quân nhà tôi đấy!”, Dương Liễu tỏ vẻ tiếc nuối nói.
“Đúng rồi, không biết anh Dương làm ở đâu vậy?”, Vương Ngạn Quân đột nhiên nhìn Dương Thanh hỏi.
Dương Thanh đang thoải mái ăn, nghe Vương Ngạn Quân nói vậy liền lau miệng, bình tĩnh nói: “Tôi vừa xuất ngũ trở về, tạm thời chưa có việc làm”.
Nghe Dương Thanh nói vậy, vẻ mặt Tần Y rất khó coi, có hơi tức giận.
“Hóa ra là một tên lính quèn à!”, Dương Liễu vừa cười vừa nói.
Vương Ngạn Quân hơi ngả người về phía sau, nhìn Dương Thanh nói: “Anh Dương, anh như vậy là không được rồi.
Nếu anh đã giải ngũ thì phải cố gắng làm việc, hòa nhập với cộng đồng này, sao có thể cứ chơi bời lêu lổng được? Anh không tính ở rể chứ?”
“Sao cậu biết?”, Dương Thanh giả vờ kinh ngạc.
Vương Ngạn Quân và Dương Liễu cũng ngạc nhiên, bị Dương Thanh chẹn họng không biết phải nói gì.
Cho dù Dương Thanh làm mình mất mặt, nhưng thấy hai người kinh ngạc như vậy, Tần Y vẫn thầm vui mừng.
Đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.
“Mấy vị, thật xin lỗi, nhà hàng Bắc Viên Xuân đã được bao hết, hóa đơn của các vị hôm nay sẽ miễn phí”.
Người đàn ông trung niên đeo thẻ quản lý trước ngực đẩy cửa bước vào.
“Ông biết tôi là ai không hả? Lại còn muốn bao cả nhà hàng cơ à?”, Vương Ngạn Quân tức giận.
“Thưa cậu, rất xin lỗi, cho dù cậu có là ai đi nữa thì tôi cũng phải mời cậu ra ngoài.
Chủ tịch Tô của chúng tôi muốn mở tiệc đãi khách ở đây”, quản lý không hề sợ hãi nhưng thái độ vẫn rất tốt.
“Chủ tịch Tô? Tô Thành Vũ giàu nhất Giang Hải à?”, Vương Ngạn Quân hơi kinh ngạc.
“Không sai! Bây giờ các cậu có thể đi rồi chứ?”, quản lý gật đầu nói.
“Tô Thành Vũ phô trương thật đấy, ăn một bữa cơm còn muốn bao cả nhà hàng à?”, Dương Thanh cười lạnh.
Nghe Dương Thanh nói vậy, sắc mặt quản lý dần trầm xuống, không vui nói: “Thưa cậu, sao cậu có thể tùy tiện gọi thẳng tên của chủ tịch Tô chứ?”
“Cho dù Tô Thành Vũ ở trước mặt tôi, tôi cũng dám nói vậy, ông có tin không?”, Dương Thanh nhìn quản lý trêu tức hỏi.
“Dương Thanh, anh bị đần à? Anh có biết chủ tịch Tô là ai không? Ông ấy là người giàu nhất Giang Hải đấy.
Anh muốn chết cũng đừng kéo chúng tôi theo”, Dương Liễu nói rất chua ngoa.
Vương Ngạn Quân cũng lạnh lùng nhìn Dương Thanh: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên rời đi”.
“Chúng tôi có nên rời đi hay không, liên quan gì tới anh?”, Tần Y tức giận, vừa rồi nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Hừ! Không biết tốt xấu, nếu các người muốn đắc tội chủ tịch Tô, chúng tôi không theo được.
Chúng ta đi thôi!”, Vương Ngạn Quân cười lạnh, xoay người muốn rời đi.
“Bên kia có chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, Tô Thành Vũ dẫn người vào nhà hàng, vừa vặn nghe được tiếng tranh cãi từ trong phòng vọng ra.
Ông ta vừa hỏi xong, chợt nhìn thấy một bóng người quen mắt.
Ông ta vô cùng hoảng sợ, vội chạy tới phòng đó.
“Chủ tịch Tô!”
Vương Ngạn Quân vừa ra khỏi phòng định rời đi, chợt biến sắc khi thấy Tô Thành Vũ, anh ta vội vàng bước tới chào: “Chào chủ tịch Tô, tôi là…”
“Cút ngay!”, Tô Thành Vũ đẩy Vương Ngạn Quân ra, vội bước vào phòng.
“Sếp Lạc!”, Vương Ngạn Quân vừa bị đẩy ra, lại nhìn thấy một bóng người quen mắt.
Anh ta kích động vội bước lên.
Lạc Bân nhíu mày nhìn Vương Ngạn Quân: “Cậu là ai?”
“Tôi, tôi là Vương Ngạn Quân ở phòng tiếp thị của tập đoàn Thành Hà.
Lần này tôi tới Giang Hải là muốn bàn chuyện hợp tác với công ty ông”, Vương Ngạn Quân căng thẳng nói.
“Chuyện hợp tác thì chờ lát nữa lại nói sau!”, Lạc Bân lạnh lùng nói một câu rồi vội vàng vào phòng.
“Cậu…
cậu Dương, cậu tới đây, sao không nói với tôi một tiếng, để tôi thu xếp người tới tiếp đón cậu?”, Tô Thành Vũ vừa định gọi cậu chủ nhỏ, nhưng nghĩ đến Dương Thanh không muốn để lộ thân phận, đành vội vàng đổi cách gọi, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt.
“Cậu Dương!”, Lạc Bân cũng dè dặt gọi một tiếng.
Thấy Tô Thành Vũ và Lạc Bân xuất hiện, Tần Y cũng giật mình, vội vàng đứng lên: “Chủ tịch Tô! Sếp Lạc!”
Nhưng Dương Thanh vẫn ngồi đó, cười lạnh: “Chủ tịch Tô ghê gớm nhỉ? Chỉ ăn một bữa cơm cũng bao cả nhà hàng”.
“Cái gì?”
Tô Thành Vũ nghe vậy thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng gọi quản lý ngoài cửa vào, tức giận nói: “Ai bảo ông đuổi hết khách đi? Sao ông lại dám đuổi cả bạn tôi ra?”
Quản lý vô cùng khiếp sợ, lúc này mới ý thức được người thanh niên đang ngồi đó chắc hẳn có địa vị rất lớn.
“Chủ tịch, tôi… tôi không biết cậu đây là bạn của ông”, quản lý sợ sắp khóc rồi.
“Ông đi tới phòng kế toán nhận lương, sau đó cút đi!”, Tô Thành Vũ tức giận quát.
Vương Ngạn Quân và Dương Liễu mới đi ra khỏi phòng, lúc này ánh mắt vô cùng khiếp sợ, chẳng khác nào nhìn thấy ma.
– —————————
.