Đọc truyện Chiến Thần Ở Rể – Chương 108: Chuyển Vào Nhà Mới
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Dương Thanh, mười mấy chiếc máy xúc đồng loạt lái vào trang viên nhà họ Tần.
“Rầm rầm!”
Bức tường bao quanh trang viên dài mấy chục mét sập xuống trong nháy mắt, bụi bay mù mịt khắp biệt thự.
Cụ Tần đứng sững ra đó, thậm chí không quay đầu nhìn.
“Dương Thanh, cậu không thể làm như vậy, đây là tất cả những gì nhà họ Tần cùng nhau cố gắng gây dựng trong suốt mấy chục năm mới có được”.
“Dương Thanh, tôi cầu xin cậu hãy cho nhà họ Tần thêm một cơ hội nữa”.
“Chú Thanh ơi, đây là ngôi nhà nơi cháu lớn lên từ nhỏ đến lớn, chú đừng phá hủy nơi này được không?”
Lúc này, toàn bộ già trẻ trai gái nhà họ Tần đều lên tiếng cầu xin.
Dương Thanh cũng biết đầu sỏ là Tần Phi và cụ Tần, không liên quan đến những người khác.
Mặc dù họ đã từng coi thường mình và dùng lời lẽ cay nghiệt với Tần Thanh Tâm, nhưng tất cả là do Tần Phi xúi giục.
“Tất cả im miệng cho tôi!”
Cụ Tần bỗng gầm lên giận dữ: “Cho dù nhà họ Tần bị phá, nhưng chỉ cần nhà họ Tần vẫn còn một người thì không coi là sụp đổ”.
Tuy lão ta cố chấp nhưng có thể nói như vậy trong hoàn cảnh này thì chưa đến mức hồ đồ.
“Rầm rầm!”
Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên, một ngôi biệt thự đổ sập rầm xuống đất và bị san bằng trong giây lát trước sự chứng kiến của mọi người.
Ai ai cũng nghĩ rằng tất cả các biệt thự sẽ bị san bằng nhưng chợt phát hiện hơn mười chiếc máy xúc kia bỗng quay đầu xe đi luôn.
Gọi nhiều máy xúc tới chỉ để phá một ngôi biệt thự rồi rời đi, điều này khiến ai nấy đều ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Bởi vì ngôi biệt thự bị phá kia là khu nhà cao cấp của Tần Phi.
Cụ Tần cũng rất bất ngờ.
Lão ta cứ ngỡ Dương Thanh sẽ san bằng toàn bộ trang viên nhưng ngào ngờ anh dàn cảnh rầm rộ như vậy chỉ để phá biệt thự của Tần Phi.
Những người phụ trách các sản nghiệp lớn trực thuộc nhà họ Quan cũng tỏ ra nghi ngờ, nhưng sau khi biết ngôi biệt thự kia là của Tần Phi thì hiểu ngay.
Dương Thanh không muốn phá hủy cả gia tộc họ Tần mà chỉ trả lại gấp bội lần tất cả những gì Tần Phi đã làm mà thôi.
“Ân oán giữa tôi và nhà họ Tần chấm dứt tại đây!”
Dương Thanh chợt quay lưng bỏ đi.
Đi xa rồi, anh mới nói vọng lại: “Sau này không ai được vì tôi mà cố ý gây khó dễ cho nhà họ Tần!”
Dứt lời anh leo lên chiếc xe Phaeton khiêm tốn.
Các sếp lớn nhà họ Quan hết sức ngỡ ngàng.
Rõ ràng câu nói kia là lời cảnh cáo tới bọn họ.
“Tần Côn, xem như số ông may mắn, không thì hôm nay sẽ là ngày tới số của nhà họ Tần các ông”.
Hứa Thiên nhìn cụ Tần cười khẩy, sau đó xoay người rời khỏi nhà họ Tần.
Không lâu sau, các sếp khác cũng kéo nhau rời đi, chỉ còn lại người nhà họ Tần đứng trước đống tường đổ nát đã bị san bằng với các biểu cảm khác nhau.
Cụ Tần thừ người ra, không ngờ Dương Thanh sẽ tha cho nhà họ Tần.
Lão ta đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng hành động của Dương Thanh lại nằm ngoài dự đoán của lão ta.
Chẳng những anh không san bằng trang viên nhà họ Tần mà còn cảnh cáo nhóm sếp lớn nhà họ Quan không được nhằm vào nhà họ Tần.
Nói cách khác, nhà họ Tần chỉ tổn thất một ngôi biệt thự, ngoài ra không tổn thất thêm bất kỳ thứ gì khác.
“Tôi sai rồi!”
Rất lâu sau đó, cụ Tần bỗng buông tiếng thở dài.
Lão ta đã sống qua gần bảy mươi nồi bánh chưng, lần đầu tiên thừa nhận sai lầm của mình.
“Thưa cụ, con đi tìm đội xây dựng sửa sang lại trang viên nhé?”
Một người đàn ông nhà họ Tần bất chợt lên tiếng.
Cụ Tần lắc đầu, ánh mắt đảo qua mọi người nhà họ Tần rồi cất cao giọng nói: “Trừ khi nhà họ Tần vươn lên thành một trong bốn gia tộc lớn ở Giang Hải, nếu không thì mọi thứ ở đây đều phải giữ nguyên!”
Mọi người hết sức ngạc nhiên, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc và tràn đầy tự tin của cụ Tần, bọn họ đã hiểu ra.
Sau chuyện lần này, cụ Tần đã thật sự thay đổi rồi.
“Tôi mong rằng từ nay về sau, mỗi ngày khi mọi người đi qua chỗ này phải luôn luôn nhắc nhở mình đừng bao giờ coi thường bất kỳ một ai, cũng đừng đắc tội bất kỳ kẻ nào”.
Cụ Tần nói rất nghiêm túc.
Bây giờ mọi người mới hiểu không phải lão ta muốn bọn họ khắc ghi nỗi sỉ nhục này mà là muốn bọn họ cẩn thận, đừng coi thường bất kỳ ai.
Chẳng hạn như Dương Thanh, một kẻ vô dụng từng bị mọi người xem thường giờ đây đã thay đổi chóng mặt, trở thành người có thể phá hủy nhà họ Tần chỉ bằng một câu nói.
“Vậy có chữa chân cho Tần Phi không?”, có người dè dặt hỏi.
Dù sao Dương Thanh đã nói là không được chữa chân cho Tần Phi.
Cụ Tần không đành lòng nhưng vẫn bảo: “Không chữa!”
Nói xong lão ta cũng xoay người đi.
Đám người nhà họ Tần nhìn theo bóng lưng cụ Tần rời đi, tâm trạng rất đỗi nặng nề.
Sau khi rời khỏi nhà họ Tần, Dương Thanh đến thẳng dinh thự Vân Phong.
Cùng lúc đó, Tần Y cũng đã lái xe tới dinh thự Vân Phong theo sự hướng dẫn của Tần Thanh Tâm.
Đỉnh núi to đồ sộ trông như khoảng đất trống rộng thênh thang bị thần linh gọt phẳng, xung quanh là tường rào bằng kính cao ngang đầu người.
Ở giữa tường rào là một ngôi biệt thự lớn như Hoàng cung, trước cửa biệt thự còn có một hồ bơi lộ thiên cỡ lớn.
Biệt thự có ba tầng, vào cổng là gặp ngay một con đường nhỏ rải đá cuội, hai bên đường là một hàng ghế đá, trên mặt ghế đá đặt đủ các loại chậu hoa bồn cảnh quý hiếm muôn màu muôn vẻ.
Đằng sau biệt thự là bãi đỗ xe.
Mười mấy chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn đắt đỏ đậu thành hàng ngay ngắn.
Sau khi trông thấy những hình ảnh này, Tần Y và Châu Ngọc Thúy cảm thấy như mình đang nằm mơ.
“Thanh Tâm, đây là nhà mới của chúng ta hả con?”
Châu Thúy Ngọc kích động kéo cánh tay Tần Thanh Tâm.
“Đây là nhà của Dương Thanh!”, Tần Thanh Tâm đính chính.
Tuy Tần Y cũng kích động đấy, nhưng nghĩ tới những bí ẩn về Dương Thanh, cô ta lại đè nén cảm xúc kích động, dần bình tĩnh lại.
“Con và cậu ta vẫn chưa ly hôn, một nửa biệt thự này là của con”.
Châu Ngọc Thúy vội lên tiếng, lòng thầm lên kế hoạch làm thế nào mới có thể chiếm lấy biệt thự vào tay mình.
Tới khi Tần Thanh Tâm dẫn Châu Ngọc Thúy và Tần Y vào trong biệt thự, hai mẹ con càng ngạc nhiên hơn.
Căn nhà cao cấp mà xem tivi cũng chưa được chiêm ngưỡng bao giờ đã trở thành nhà của bọn họ, làm sao bọn họ không kích động cho được?
Nhìn từ bất kỳ ô cửa sổ nào xuống bên dưới cũng thấy cả Giang Hải đang nằm dưới lòng bàn chân.
Ngay lúc này, một chiếc xe Rolls-Royce màu đen chậm rãi lái vào dinh thự Vân Phong.
Một nam một nữ bước xuống xe, theo sau còn có hai vệ sĩ mặc vest đen, đeo kính râm.
“Ông xã, anh nói đây là ngôi nhà tương lai của chúng ta sao? Nhưng hình như ở đây có người ở rồi!”
Cô gái trang điểm đậm dựa cả người vào gã trung niên béo ục ịch bên cạnh.
“Đây là biệt thự do nhà họ Ngụy khai phá, dù có người ở rồi thì cũng có sao? Chỉ cần cưng thích thì anh đuổi bọn họ đi là được”, gã trung niên nói rất ngông cuồng.
“Ông xã em giỏi quá!”
Cô gái cười nũng nịu, hôn “chụt” lên mặt gã trung niên béo phị.
Tần Thanh Tâm đang thu dọn đồ đạc trong biệt thự nghe thấy bên ngoài có tiếng động, còn tưởng là Dương Thanh đã về nên vội vàng chạy ra ngoài.
Nhưng cô vừa ra ngoài đã trông thấy mấy gương mặt xa lạ.
“Các người là ai?”, Tần Thanh Tâm nhíu mày hỏi.
– —————————
.