Đọc truyện Chiến Thần Ở Rể – Chương 1024: Không Có Tinh Thần Thượng Võ
Vẻ mặt ông chủ nhánh ba tràn đầy tức giận.
Mười cao thủ của nhánh ba đã bị nhánh hai đánh lén, bị loại mất năm người.
Bây giờ đến cả nhánh chính còn nhiều hơn nhánh ba hai người.
Còn về nhánh hai vẫn còn nguyên vẹn mười người.
Chủ nhánh hai thấy chủ nhánh ba nổi giận đùng đùng chỉ cười nhạt một tiếng: “Chủ nhánh ba, ông hỏi tôi có ý gì.
Người khác nghe thấy sẽ tưởng chúng ta cấu kết gì đó với nhau đấy”.
“Đây vốn là cuộc cạnh tranh công bằng giữa sáu nhánh.
Nếu người của nhánh hai và nhánh ba liên thủ đối phó với nhánh chính thì còn công bằng gì nữa?”
Chủ nhánh ba lập tức nghẹn họng.
Bọn họ đã âm thầm thương lượng với nhau liên thủ đuổi Khương Hùng khỏi vị trí chủ gia tộc, thậm chí còn giao hẹn rõ ràng nhánh ba phải trợ giúp nhánh hai giành được quyền lựa chọn người thừa kế.
Nhưng bây giờ nhánh ba lại thể hiện quá xuất sắc, giống như muốn giành chiến thắng chung cuộc.
Nhánh hai bực bội với nhánh ba cũng là lẽ thường tình.
Nghĩ vậy, chủ nhánh ba tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng vẫn có cảm giác bị chủ nhánh hai phản bội, trong lòng rất khó chịu.
“Đã vậy, ông chủ nhánh hai đừng trách tôi không khách sáo!”
Hai mắt ông chủ nhánh ba tràn đầy hung ác.
Ngay sau đó, lão ta nhìn lên sàn đấu ra lệnh: “Loại hết nhánh hai trước cho tôi!”
Năm gã cao thủ còn lại của nhánh ba nghe lệnh đồng loạt lao về phía cao thủ của nhánh hai.
Cho dù nhánh hai còn cả mười cao thủ nhưng năm cao thủ của nhánh ba đều có thực lực Vương Cảnh, trong đó còn có hai cao thủ Vương Cảnh trung kỳ.
Năm người đối đầu mười người nhưng không hề thua kém chút nào.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Một cao thủ của nhánh chính bỗng không biết phải làm gì.
Bọn họ vốn đang bị nhánh hai và nhánh ba liên thủ tấn công, đội hình tan rã.
Đột nhiên nhánh hai và nhánh ba lại quay sang đánh nhau, bỏ quên bọn họ sang một bên.
“Người trẻ tuổi phải có tinh thần thượng võ!”
Cao thủ dẫn đầu nhánh chính bỗng tỏ vẻ chính trực nói.
“Sao tôi cảm thấy câu nói này quen vậy nhỉ?”
“Tôi cũng thấy vậy!”
Người của nhánh chính không còn bị áp lực đè nặng, nhàn nhã đứng xem.
Dưới sàn đấu xôn xao ầm ĩ!
“Nhánh ba lại bị loại thêm hai người, chỉ còn lại ba người cuối cùng”.
“Nhánh hai cũng bị loại sáu người, chỉ còn bốn người cuối cùng”.
“Nhánh ba và nhánh hai tranh đấu kịch liệt như vậy, chẳng lẽ nhánh chính không cần chiến cũng thắng sao?”
…
Người nhà họ Khương đều trợn mắt há hốc mồm nhìn tình hình trên sàn đấu.
Mấy chủ nhánh chúc ông chủ nhánh ba thắng trước đều đen mặt như nuốt phải ruồi.
Sắc mặt ông chủ nhánh ba cũng trầm xuống, thấy từng người bên mình liên tiếp bị loại, cảm thấy nguy cơ rất lớn.
Bây giờ nhánh chính còn bảy cao thủ, mà hai nhánh bọn họ cộng lại mới được bảy người.
Bọn họ lo lắng nhất là cao thủ còn lại của hai nhánh có thực lực tương đương, muốn phân thắng bại sợ là cuối cùng nhánh thắng cũng chỉ còn một hai người.
“Chủ gia tộc đúng là đoán như thần! Xem ra chủ gia tộc mới vẫn sẽ ở nhánh chính!”
Ông chủ nhánh bốn đột nhiên cười nói.
“Đoán như thần?”
Khương Hùng sửng sốt một lúc mới hiểu ý đối phương, cười nhạt một tiếng: “Chỉ có chuyện ngoài ý muốn, đoán như thần ở đâu ra?”
Lão ta thật sự không ngờ tới.
Lão ta để Dương Thanh tham gia đấu võ tập thể chỉ vì cho rằng có anh nhánh chính sẽ không thể thua.
Lão ta không cho Dương Thanh ra tay từ đầu là vì muốn rèn luyện cao thủ của nhánh chính.
Dù sao ở thời kỳ hòa bình rất khó tìm được đối thủ xứng tầm.
Nhưng lão ta không hề nghĩ tới, nhánh hai và nhánh ba sẽ đấu đá lẫn nhau, người của hai nhánh sắp thua hết rồi.
“Trọng tài, ngừng chiến!”
Đúng lúc này, chủ nhánh hai đột nhiên lớn tiếng hô lên.
Trọng tài lập tức nhìn sang Khương Hùng.
Trước khi đấu không hề nhắc tới chuyện ngừng chiến.
“Chủ gia tộc, tôi xin ngừng chiến!”
Thấy trọng tài nhìn Khương Hùng, ông chủ nhánh hai cũng nhìn về phía lão ta, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Cuộc đấu võ đã bắt đầu, chỉ khi phân thắng bại mới có thể kết thúc.
Trước khi đấu không hề nhắc tới chuyện ngừng chiến”.
Khương Hùng cười nói.
“Trước đó chúng ta nói là ba nhánh đấu tập thể, nhưng hiện giờ chỉ có nhánh hai và nhánh ba đánh nhau.
Người của nhánh chính chỉ đứng ngoài quan sát, đối với nhánh hai và nhánh ba rất không công bằng”.
Vẻ mặt chủ nhánh hai tràn đầy lo lắng.
Vừa rồi nhánh hai lại bị loại thêm hai cao thủ, hiện giờ chỉ còn lại hai người cuối cùng.
Mặc dù nhánh ba cũng chỉ còn ba cao thủ nhưng trong đó có hai cao thủ Vương Cảnh trung kỳ.
Người của nhánh hai không hề có cơ hội thắng.
Vậy nên lão ta chỉ có thể xin ngừng chiến, nghĩ cánh lôi kéo người của nhánh chính gia nhập đấu võ tập thể, nói không chừng nhánh hai vẫn còn một chút cơ hội.
“Hừ!”
Chủ nhánh ba cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi chủ nhánh hai còn hống hách ra lệnh đánh lén người của nhánh ba cơ mà, sao bây giờ lại lo sốt cả vó lên thế?”
Cho dù chỉ còn lại ba người nhưng chủ nhánh ba vô cùng tin tưởng bọn họ.
Có thể nói ba người này là ba cao thủ mạnh nhất bên cạnh lão ta, đến cả nhánh chính cũng không có đội hình mạnh mẽ như vậy.
Chờ loại được nhánh hai, nhánh ba đấu với nhánh chính vẫn có phần thắng rất lớn.
“Chủ nhánh ba cảm thấy hiện giờ công bằng sao?”
Ông chủ nhánh hai hỏi ngược lại rồi nói tiếp: “Tôi cũng không ra lệnh nhánh hai đánh lén người của nhánh ba, chỉ là hi vọng cuộc đấu võ giữa ba nhánh diễn ra công bằng”.
“Nhưng hiện giờ bảy cao thủ của nhánh chính đều đứng ngoài cuộc đấu.
Dù nhánh ba có thể loại được nhánh hai, chẳng lẽ bên ông không bị tiêu hao người sao?”
“Kể cả người của ông rất mạnh nhưng chiến đấu với cường độ cao như vậy, liệu bọn họ có còn sức để đấu với bảy cao thủ của nhánh chính nữa không?”
Nghe thấy thế, sắc mặt của ông chủ nhánh ba hơi biến đổi.
Lão ta vô thức ngẩng đầu nhìn lên võ đài.
Đúng là ba cao thủ của nhánh ba đã bị mất sức rất nhiều.
Tuy nhánh hai chỉ còn hai người nhưng thực lực rất mạnh.
Giống như lời ông chủ nhánh hai đã nói, cho dù nhánh ba loại được nhánh hai, người của nhánh ba cũng sẽ bị tiêu hao rất nhiều sức lực.
“Ngừng chiến đi!”
Rốt cuộc chủ nhánh ba cũng lên tiếng.
“Không cần ngừng chiến đâu”.
Khương Hùng cười nói.
“Chủ gia tộc có ý gì?”
Ông chủ nhánh hai giật mình.
Ông chủ nhánh ba cũng lạnh giọng nói: “Dù không ngừng chiến chúng tôi cũng có thể liên thủ đối phó nhánh chính”.
Khương Hùng cười nhạt một tiếng: “Hai người đừng vội kích động.
Không phải tôi không muốn ngừng chiến, chỉ là cảm thấy không cần thiết”.
“Nói trắng ra, các người đòi ngừng chiến chẳng qua là vì muốn người của nhánh chính lập tức tham gia chiến đấu đúng không?”
“Thế này đi, hai nhánh của các người cứ liên thủ đi.
Nhánh chính vẫn còn bảy người, đồng thời đấu lại hai nhánh chắc không vấn đề đâu”.
Khương Hùng vừa dứt lời, tất cả đều sợ ngây người.
“Đây là ông tự nói đấy.
Bị loại cũng đừng có hối hận!”
Ông chủ nhánh ba thẹn quá hóa giận, có cảm giác như đang bị sỉ nhục.
Ông chủ nhánh hai lại bình tĩnh lạ thường.
Ngay từ đầu lão ta đã cảm thấy Khương Hùng có vấn đề, dường như không hề lo lắng nhánh chính sẽ thua.
Hiện giờ, chỉ cần Khương Hùng kiên trì không chịu ngừng chiến, dù nhánh hai và nhánh ba liên thủ thì cũng đã bị mất sức rất nhiều.
Nhưng bảy cao thủ của nhánh chính hầu như không bị tiêu hao gì.
Nhánh hai và nhánh ba liên thủ cũng chưa chắc đánh bại được nhánh chính.
Nhưng Khương Hùng lại không hề lo lắng, chủ động đề nghị nhánh chính đối phó với cả nhánh hai và nhánh ba.
“Vậy thì chúng tôi không khách sáo nữa!”
Ông chủ nhánh hai híp mắt nói.
“Các anh em của nhánh chính hãy thể hiện thực lực thật sự của mình để người nhà họ Khương nhìn xem ai mới là chủ nhân của nhà họ Khương”.
Khương Hùng bỗng nhiên đứng dậy hét lớn.
“Vâng!”
Mấy cao thủ của nhánh chính đồng loạt lớn tiếng đáp lại.
Lúc này bọn họ chỉ cảm thấy nhiệt huyết toàn thân sôi trào.
Cả nhánh hai và nhánh ba cộng vào mới có năm người, lúc này cũng đã ngừng chiến, toàn thân chằng chịt thương tích nhưng ý chí chiến đấu hừng hực.
“Tiếp tục đấu võ!”
Trọng tài ra hiệu, cao thủ của nhánh hai và nhánh ba đồng loạt xông về phía nhánh chính.
Tuy nói nhánh chính còn bảy người nhưng Dương Thanh vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát như người ngoài.
Thực tế nhánh chính chỉ còn lại sáu cao thủ.
Tình hình chiến đấu cực kỳ căng thẳng.
Cao thủ của nhánh hai và nhánh ba cũng hiểu đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ.
Chỉ khi loại được nhánh chính, một trong hai nhánh bọn họ mới có thể trở thành chủ nhân của nhà họ Khương.
Cao thủ của nhánh hai và nhánh ba đều được âm thầm bồi dưỡng, sức chiến đấu cực mạnh.
Cao thủ của nhánh chính có dùng hết toàn bộ vốn liếng cũng không thể địch nổi.
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, bảy cao thủ của nhánh chính chỉ còn lại Dương Thanh và một người nữa.
Ngược lại, chỉ có nhánh hai bị loại mất một người.
Hiện giờ, nhánh hai chỉ còn một người, nhánh chính còn hai người, nhánh ba còn tận ba người.
“Bịch!”
Một cao thủ Vương Cảnh trung kỳ của nhánh ba đột nhiên ra đòn, cao thủ còn lại của nhánh chính đã bị loại.
Đến lúc này, nhánh chính chỉ còn một mình Dương Thanh.
“Ha ha ha ha!”
Ông chủ nhánh ba lập tức cười lớn: “Khương Hùng, ông thua rồi!”
Dương Thanh bị ông chủ nhánh ba quên lãng.
Nhánh hai cũng chỉ còn lại một người, chủ nhánh hai hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhánh ba vẫn còn ba người mạnh nhất, nhánh hai hết cơ hội thắng rồi.
Cho dù không cam lòng cũng phải chấp nhận sự thật.
“Chúc mừng chủ nhánh ba!”
“Chúc mừng chủ nhánh ba!”
…
Mấy ông chủ các nhánh còn lại thi nhau chúc mừng ông chủ nhánh ba.
Đến cả người của nhánh chính cùng tỏ ra thất vọng.
Nhánh chính thực sự phải thua sao?
“Ê!”
Dương Thanh bỗng gọi ông chủ nhánh ba một tiếng: “Ông quên nhánh chính còn tôi nữa à?”
Xoẹt!
Thoáng chốc, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Dương Thanh.
“Cậu?”
Ông chủ nhánh ba nhìn sang Dương Thanh, khinh thường nói: “Cao thủ mạnh nhất nhánh chính đều đã thua.
Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như cậu thì làm được gì?”
“Vậy sao?”
Dương Thanh bỗng nhếch môi nở nụ cười châm chọc.
“Đương nhiên…”
Ông chủ nhánh ba còn chưa nói hết câu chợt giật mình đứng bật dậy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn bóng dáng trẻ tuổi biến mất trên sàn đấu.
“Bịch bịch bịch bịch!”
Ngay sau đó, từng tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Mấy bóng người bay lên không trung rồi rơi xuống dưới sàn đấu.
“Cái gì?”
“Đây… đây…”
“Sao có thể như vậy được?”
Tất cả mọi người đều bị chấn động.
Từng trưởng lão nhà họ Khương kinh hãi đứng hết lên.
Trông thấy trên sàn đấu chỉ còn lại bóng người trẻ tuổi kia, bọn họ bỗng có cảm giác như đang nằm mơ.
– —————————.