Chiến Thần Ở Rể

Chương 1017: Cuộc Chiến Từng Nhánh


Đọc truyện Chiến Thần Ở Rể – Chương 1017: Cuộc Chiến Từng Nhánh


Mắt ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba loé sáng, tất nhiên họ hiểu Khương Hùng sẽ không để người nhánh hai và nhánh ba làm người thừa kế.

“Tôi chưa nghĩ ra lập ai làm người thừa kế nhưng tôi có một ý tưởng”.

Đôi mắt đầy thông tuệ của Khương Hùng loé sáng, nhìn một vòng rồi nói: “Nhà họ Khương là nhà họ Khương của tất cả mọi người, không thể để một mình tôi quyết định được”.

“Tôi định tổ chức một cuộc thi đấu võ nội bộ nhà họ Khương.

Năm nhánh của nhà họ Khương, và cả nhánh chính của tôi sẽ chia làm sáu đội nhỏ, tiến hành đấu võ đơn, đôi và nhóm, thắng thua sẽ được phân theo điểm”.
“Nhánh nào có số điểm cao nhất sẽ được quyền quyết định ai là người thừa kế, không biết mọi người thấy thế nào?”
Sau khi nghe Khương Hùng đưa ra cách chọn người thừa kế, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Dương Thanh cũng kinh ngạc nhưng chỉ trong chớp mắt, thoáng chốc anh đã hiểu ý định của Khương Hùng.

Lúc trước Khương Hùng đã từng nói với anh, ngoài nhánh chính của lão ta ra thì năm nhánh còn lại đều đang âm thầm bồi dưỡng cao thủ.
Mỗi nhánh đều sẽ xếp người của mình làm người thừa kế, nếu thế họ phải phái cao thủ mạnh nhất ra.

Vì thế, những cao thủ mà năm nhánh đang âm thầm bồi dưỡng đành phải xuất hiện trước mặt mọi người.

Chỉ có vậy, lão ta mới có thể thăm dò nhà họ Khương đang âm thầm bồi dưỡng bao nhiêu cao thủ, những cao thủ đó mạnh đến đâu.

Vốn dĩ năm nhánh đều cho rằng Khương Hùng sẽ trực tiếp xác lập con trai lão ta là Khương Long Phi trở thành người thừa kế nhưng không ngờ lại chia cơ hội cho mỗi nhánh.

Con ngươi của ông chủ nhánh hai và nhánh ba co rút, hai người nhìn nhau, cảm nhận được sự điên cuồng trong mắt nhau.

“Tôi đồng ý!”

Chủ nhánh ba đi đầu.

Ngay sau đó chủ nhánh hai cũng tỏ vẻ đồng ý.

Nếu dùng cách này để xác lập người thừa kế thì với họ mà nói, họ có lợi thế rất lớn.

Họ đã thoả thuận với nhau từ trước, chỉ cần nhánh hai và nhánh ba bắt tay nhau thì dù là nhánh chính cũng không có chút phần thắng nào.

“Tôi đồng ý!”
“Tôi đồng ý!”
“Tôi cũng đồng ý!”
Ba nhánh còn lại cũng đồng ý.

Ánh mắt của từng chủ nhánh đều đầy mong chờ.

Đây là lần đầu tiên dùng cách chọn người thừa kế thế này, trong lịch sử nhà họ Khương, chưa bao giờ có tiền lệ.

Lúc trước, một là chủ gia tộc xác lập người thừa kế, hai là sáu nhánh nhà họ Khương cùng thảo luận quyết định xem ai là người thừa kế.

Nhưng lần này, lão ta chia cơ hội cho mọi nhánh.

“Chủ gia tộc, ông nói đấu đơn, đấu đôi và đấu nhóm, ông nên nói rõ nguyên tắc đấu chứ nhỉ?”
Chủ nhánh hai hỏi.

Khương Hùng gật đầu: “Đương nhiên là có! Chọn nhánh đối chiến bằng cách rút thăm.

Nhà họ Khương có sáu nhánh, tổng cộng có ba trận, đội thua sẽ bị loại, điểm không tăng cũng không giảm, đội thắng sẽ được cộng một điểm.

Lúc còn lại ba nhánh, mỗi nhánh chia ra đấu với hai nhánh còn lại, đội thắng được cộng một điểm, đội thua không bị trừ điểm, đến khi quyết định được quán quân vòng đấu đơn”.

“Đấu đôi cũng thế, đội thua không bị trừ điểm nhưng đội thắng sẽ được cộng hai điểm”.

“Đấu nhóm thì mỗi nhánh sẽ cử ra mười người, đội thua không bị trừ điểm nhưng đội thắng sẽ được cộng mười điểm”.

“Cách này là để xem năng lực toàn bộ cao thủ nhà họ Khương chúng ta nên mỗi một tuyển thủ chỉ được xuất hiện ở một nội dung thi đấu”.

Khương Hùng nhìn mọi người hỏi: “Mọi người thấy thế nào”.

Lúc này, năm nhánh đều im lặng, không ai lên tiếng trả lời.

Khương Hùng đưa ra trận đấu võ, còn có quy tắc, nghe có vẻ cực kỳ công bằng, họ hoàn toàn không soi mói được vấn đề nào.

Nhưng mỗi một tuyển thủ chỉ được ra trận một lần, nói cách khác mỗi nhánh phải cho ra mười tám cao thủ.

Kết quả của vòng đấu nào cũng quan trọng.

Bởi vậy dù là nhánh nào, chỉ cần họ muốn người nhánh mình làm người thừa kế thì phải dốc hết sức.


Họ phải lấy cao thủ mình âm thầm bồi dưỡng ra thi đấu mới có thể đảm bảo phần thắng.

“Thế nào? Mọi người có ý kiến gì về cách thức mà tôi đưa ra không? Hay là mọi người hy vọng tôi sẽ làm giống như trước, chủ gia tộc sẽ quyết định người thừa kế?”
Khương Hùng thấy mọi người không nói gì nên hỏi mỉa.

“Tôi đồng ý!”
Chủ nhánh một nói.

Bốn chủ nhánh còn lại nhìn nhau, sau đó đồng loạt tỏ vẻ đồng ý.

“Được, nếu mọi người đã đồng ý thì tan họp.

Mọi người có thể tập họp cao thủ của nhánh mình, một tiếng sau trận đấu võ sẽ chính thức bắt đầu!”
Khương Hùng vung tay lên, to giọng nói.

Sau khi người của năm nhánh rời đi, Khương Long Phi mới nhìn bố mình với vẻ mặt phức tạp, hỏi: “Bố, sao bố lại dùng cách này để xác lập người thừa kế?”
“Chúng ta là nhánh chính, vốn dĩ người thừa kế nên được chọn từ nhánh chính của chúng ta, sao bố lại nhường cơ hội này cho năm nhánh còn lại.

Với nhánh chính mà nói, chuyện này không công bằng chút nào!”
Căn cứ theo quy tắc trước kia, ông ta mới là người có hy vọng trở thành người thừa kế nhất.

Khương Hùng nhìn Khương Long Phi, trầm giọng hỏi: “Con không tin nhánh chính của chúng ta à?”
Khương Long Phi sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu: “Bố cũng biết ý con không phải vậy mà, có điều…”
Ông ta chưa nói xong đã bị Khương Hùng ngắt lời: “Nếu ý con đã không phải vậy thì con cứ chờ đi, người thừa kế chỉ có thể là nhánh chính chúng ta!”
Khương Hùng của giờ phút này toát ra khí thế cao quý kiêu ngạo.

Vốn dĩ Khương Long Phi còn định hỏi nhưng sau khi cảm nhận được sự tự tin trên mặt Khương Hùng, ông ta không lắm miệng nữa, khẽ cúi người: “Bố ơi, con hiểu rồi!”
Bên kia, năm nhánh nhà họ Khương đang tập họp những người bên nhánh mình, thảo luận sôi nổi.

Trong phòng họp nhánh hai, chủ nhánh hai ngồi ở vị trí trên cùng, mặt nghiêm túc tập trung.

“Bố, rõ ràng đây là mưu kế của chủ gia tộc, chúng ta không thể mắc mưu được!”

Một bóng người trung niên nhìn chủ nhánh hai nói.

“Dù là mưu kế thì chúng ta cũng chỉ có thể để ông ta tính kế”.

Ông chủ nhánh hai cắn răng nói: “Hơn nữa, nhánh hai chúng ta sợ nhánh chính hồi nào vậy?”
“Nhưng mà…”
Con trai của ông chủ nhánh hai chưa kịp nói xong đã bị lão ta ngắt lời: “Dặn dò mọi người bảo họ trong vòng một tiếng, chạy hết về nhà họ Khương đi”.

“Dạ!”
Cảnh tượng này cũng xuất hiện ở bốn nhánh còn lại.

Nhất thời rất nhiều cao thủ đều nhận được tin của gia tộc, lần lượt về gia tộc.

“Chủ nhánh, lần này là cơ hội duy nhất của chúng ta à?”
Trong phòng họp nhánh ba, một cao thủ khoảng sáu mươi tuổi nhìn ông chủ nhánh ba hỏi.

Mặt ông chủ nhánh ba toát lên vẻ tàn nhẫn, mắt đầy sát khí: “Không thành công thì thành nhân! Nhánh ba phải lấy được vị trí người thừa kế!”
“Vậy bên nhánh hai thì sao?”
Cao thủ lại hỏi.

Ông chủ nhánh ba cười mỉa: “Nhánh hai? Đã đến bước này rồi mà chẳng lẽ ông còn trông cậy vào bản thoả thuận giữa nhánh hai và nhánh ba?”
“Lúc trước tôi đồng ý với ông chủ nhánh hai, chờ sau khi xử lý Khương Hùng xong để người nhánh hai làm chủ gia tộc mới nhưng bây giờ quy tắc đã thay đổi.

Thoả thuận giữa tôi và ông chủ nhánh hai cũng kết thúc!”
– —————————.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.