Chiến Thần Ở Rể

Chương 1012: Tiểu Uyển Ra Tay


Đọc truyện Chiến Thần Ở Rể – Chương 1012: Tiểu Uyển Ra Tay


Lúc này, Khương Hùng chỉ cảm thấy vô cùng hả dạ.
Những lão già này đã mơ ước vị trí chủ gia tộc của lão ta không biết bao nhiêu năm, nếu không phải thái độ lão ta cứng rắn, chỉ sợ đã bị đuổi khỏi vị trí chủ gia tộc này từ lâu.
Có thể nói hôm nay tâm trạng của lão ta tốt nhất trong mấy năm qua.

“Đây chỉ là trò lừa đảo thôi.

Chắc Khương Hùng đã nói cho cô biết tình trạng của chúng tôi từ trước, nếu không cô không khám cho chúng tôi thì làm sao biết tình trạng căn bệnh của chúng tôi?”
Chủ nhánh ba chợt nói, đôi mắt lóe lên sát khí giống như mắt chim ưng vậy.
Bây giờ, lão ta rất muốn giết chết Phùng Tiểu Uyển.
Cho dù lão ta biết Khương Hùng không thể nói cho Phùng Tiểu Uyển biết tình trạng căn bệnh của bọn họ, nhưng muốn làm một vài chuyện thì nhất định phải tìm được một lý do hợp lý.
Phùng Tiểu Uyển không chết, chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho Khương Hùng, sau đó lão ta sẽ chẳng còn cơ hội dao động được căn cơ của Khương Hùng nữa.
Chủ nhánh hai cũng nói: “Không sai, chắc cô đã biết trước bệnh tình của chúng tôi mới có thể nói ra chính xác như vậy”.
Chủ nhánh một vốn vẫn duy trì trung lập, nhưng sau khi Phùng Tiểu Uyển nói ra chính xác tình trạng căn bệnh của mình, lão ta đã chẳng còn do dự nữa, lập tức từ bỏ liên minh giữa năm chủ nhánh.

“Chủ nhánh hai, chủ nhánh ba, các ông nói vậy có hơi quá không?”
Chủ nhánh một nói: “Tôi không biết bệnh tình của các ông thế nào nhưng biết bệnh của mình và chưa từng nói với ai, ngay cả chủ nhà cũng không biết”.

“Nếu vậy, chủ nhà làm sao có thể nói cho thần y biết được?”
Chủ nhánh bốn và chủ nhánh năm liếc nhìn nhau có vẻ như đang đấu tranh tư tưởng.
Đặc biệt là chủ nhánh bốn, bệnh của lão ta rất nặng, hơn nữa Phùng Tiểu Uyển cũng vừa nói có thể chữa được.

“Ông Khương, tôi rất kính trọng ông.


Sau này, nếu bên cạnh ông có người nào cần tôi giúp đỡ thì cứ nói, tôi chắc chắn sẽ cố hết sức cứu chữa”.
Phùng Tiểu Uyển chợt nói.
Khương Hùng thoáng ngày người rồi chợt vỡ lẽ.

Phùng Tiểu Uyển làm vậy là muốn giúp mình một tay.
Lão ta vui mừng, vội nói: “Cám ơn thần y nhỏ”.
Dương Thanh hơi bất ngờ.

Anh vốn tưởng Phùng Tiểu Uyển luôn theo thần y Phùng sống ẩn dật nhiều năm, không hiểu nhân tình thế thái phức tạp bên ngoài.
Không ngờ Phùng Tiểu Uyển biết nên nói giúp Khương
Hùng thế nào.

Sau khi chủ nhánh bốn và chủ nhánh năm nghe Phùng
Tiểu Uyển nói vậy thì không còn do dự nữa.
Vẻ mặt chủ nhánh hai và chủ nhánh ba lại rất khó coi.

Một câu nói của Phùng Tiểu Uyển đã có thể thay đổi liên minh giữa năm nhánh của bọn họ.

“Các người đừng để Khương Hùng lừa gạt.
Chủ nhánh ba lập tức nói: “Thật ra những điều này đều là thủ đoạn của Khương Hùng, ông ta tìm cách điều tra về bệnh tình của chúng ta, sau đó cố ý diễn trò cùng cô gái này thôi”.

“Ông ta làm thế là để chúng ta thỏa hiệp đấy.


Khương Hùng thật bỉ ổi!”
Chủ nhánh hai cũng nói: “Các ông tốt nhất nên suy nghĩ thật kỹ.

Nếu bị Khương Hùng lừa gạt.

Chỉ riêng chuyện trước đó các ông đã lựa chọn đứng cùng một chiến tuyến với chúng tôi, các ông tưởng ông ta có thể bỏ qua cho các ông được sao?” “Bọn họ cũng chưa làm gì, sao tôi không thể bỏ qua cho bọn họ chứ?”
Khương Hùng hỏi ngược lại, sau đó nói tiếp: “Tôi có thể bảo đảm với các ông, ngoài nhánh hai và nhánh ba, ba nhánh khác vẫn như cũ!”
Những lời này đã cho thấy lão ta sẽ không bỏ qua cho nhánh hai và nhánh ba.

“Chủ nhà, chúng tôi biết sai rồi, sau này chúng tôi thề sống chết theo ông!”
Sau khi chủ nhánh bốn và chủ nhánh năm liếc nhìn nhau, hai người đột nhiên cùng quỳ xuống và nói rất thành khẩn.

“Được, ân oán lúc trước đều được xóa bỏ!”
Khương Hùng cũng không vui vẻ lắm.
Những năm gần đây, ông ta biết rõ người bên cạnh như lòng bàn tay.
Lòng người dễ thay đổi, chẳng qua cũng chỉ có vậy!
Nhất thời, trong năm chủ nhánh đã có chủ nhánh một và chủ nhánh bốn và chủ nhánh nằm lựa chọn Khương Hùng.

“Khốn kiếp, các ông sẽ hối hận cho xem, các ông chắc chắn sẽ hối hận!”
Chủ nhánh ba thẹn quá thành giận, hét lên với mấy người đó.

Chủ nhánh hai cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn bọn họ nói: “Các ông vẫn quá ngây thơ.

Các ông thật sự cho rằng cô gái còn chưa trưởng thành kia là một thần y sao?” “Rõ ràng cô ta và Khương Hùng có quan hệ không bình thường, không giống với người mới chỉ quen biết một, hai ngày”.

“Nếu cô ta thật sự có thể chữa được bệnh của Khương Hùng, sao ông ta không nhờ cô ta chữa trị từ trước? Sao ông ta phải chờ đến khi chúng ta muốn ông ta nhường lại vị trí chủ gia tộc?” “Đây rõ ràng là mưu kế của Khương Hùng.

Cho dù chúng ta không nói cho Khương Hùng biết bệnh của mình nhưng ai trong các ông có thể bảo đảm Khương Hùng không mua được bác sĩ khám bệnh cho chúng ta?” “Các ông cho rằng mình quay lại bên phía Khương Hùng thì cô gái kia có thể chữa được bệnh cho các ông à?” “Cô ta chỉ là một thần y giả thôi, làm sao có thể biết chữa bệnh chứ?”
Chủ nhánh hai suy nghĩ rất rõ ràng, nói với giọng đều đều.
Lão ta biết rõ Phùng Tiểu Uyển có phải là thần y hay không, nhưng đây là cơ hội duy nhất của lão ta trong tình hình hiện nay.

Cập nhật ch*ương mới nhất tại TгцуenАРР.cом
Một khi bọn họ thất thể thì không còn cơ hội nào nhận được vị trí chủ nhà họ Khương nữa.
Quả nhiên lời lão ta nói vẫn có tác dụng, mặt chủ nhánh bốn và nhánh năm đều biến sắc.
Bọn họ vốn đồng ý đi theo chủ nhánh hai và chủ nhánh ba ép Khương Hùng nhường lại vị trí chủ gia tộc, tất nhiên cũng đã nhận được hứa hẹn của chủ nhánh hai và chủ nhánh ba.

“Két…”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng phanh gấp.

ngôn tình sủng
Mọi người nhất thời đều nhìn ra ngoài.
Bọn họ chỉ thấy một chiếc Rolls Royce phiên bản kéo dài màu đen đã đỗ ở trước cổng.
Một giây tiếp theo, cửa xe mở ra, mấy người thanh niên chuyển một băng ca cứu thương từ trong xe ra, trên đó còn có một bệnh nhân đang thở thoi thóp.

“Thần y Phùng, xin cô mau cứu bố tôi.

Chỉ cần cô có thể cứu được bố tôi, nhà họ Lâm bằng lòng giao ra một nửa sản nghiệp!”

Một người trung niên dẫn đầu không để ý tới sự ngăn cản của bảo vệ nhà họ Khương, xông thẳng vào sảnh tiệc và quỳ xuống trước mặt Phùng Tiểu Uyển.
Giờ phút này, mọi người trong sảnh tiệc đều kinh ngạc đến ngây người.

“Nhà họ Lâm là gia tộc quyền thế hàng đầu cùng cấp với nhà họ Khương!”
Có người nhận ra người trung niên đang quỳ dưới đất, kinh ngạc nói.
Vương tộc họ Quan mạnh nhất trong Vương thành Quan nhưng phía dưới còn có bốn gia tộc quyền thế hàng đầu.

Nhà họ Lâm cũng giống nhà họ Khương, đều là một trong bốn gia tộc này.
Mà người trung niên quỳ ở dưới chân Phùng Tiểu Uyển là người thừa kế nhà họ Lâm, Lâm Hạo.
Lúc này, có thể tưởng tượng được trong lòng mọi người nhà họ Khương khiếp sợ tới mức nào khi thấy ông ta bất ngờ quỳ dưới chân của Phùng Tiểu Uyển.

“Ông chủ Lâm làm sao vậy?”
Khương Hùng nhìn về phía ông lão trên băng ca và hỏi với vẻ nghiêm trọng.

“Bố tôi đột nhiên phát bệnh tim, bệnh viện Nhân Dân số một ở Vương thành Quan đã bỏ tay, bảo chúng tôi về nhà chuẩn bị hậu sự.
Lâm Hạo đỏ mắt nói: “Tôi biết thần y ở nhà họ Khương nên lập tức chạy tới đây, vẫn mong ông chủ Khương đừng trách!”
Trong khi ông ta nói chuyện, Phùng Tiểu Uyển đã đi tới trước băng ca.

Cô ta lấy túi châm mang theo bên người, hai tay ném ra mấy cái ngân châm với tốc độ rất nhanh.
Chiêu thức này làm mọi người đều kinh ngạc đến ngày người.
Thoạt nhìn Phùng Tiểu Uyển chỉ khẽ động tay đã có bảy tám ngân châm gần như cùng lúc cắm xung quanh vị trí trái tim của ông chủ Lâm.
Đúng lúc này, cơ thể ông chủ Lâm run rẩy kịch liệt.

Lâm Hạo lập tức biến sắc: “Bố!”
– —————————.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.