Chiến Thần Ngày Trở Lại

Chương 353: Diện Mạo Thật


Đọc truyện Chiến Thần Ngày Trở Lại – Chương 353: Diện Mạo Thật


Không ngờ thứ này lại có kĩ năng như vậy.

Lại còn Thần Tiên Phong nữa chứ.

Tự đặt cho mình một cái tên rất hoành tráng.

Nhưng lại lén la lén lút tới.

Âm hiểm, xảo trá đến mức khiến người ta muốn chửi thề.

Trần Thái Nhật chậm rãi nổi lên bốn năm mét.

Anh móc một quả pháo sáng chuyên dụng dưới nước ở sau lưng ra.

Bụp!
Anh ném nó về phía một cái động đen ngòm ở xa xa.

Một đường màu trắng của pháo sáng lướt qua.

Cả thủy vực này được chiếu sáng rõ ràng.

Trong tay Trần Thái Nhật bỗng dâng lên một luồng sức mạnh to lớn.

Một cái bạt tai quét tới.

Giống như hiệu ứng cánh bướm.

Cái bạt tai nhẹ nhàng này của Trần Thái Nhật lập tức dấy lên một luồng hải lưu khủng khiếp ở dưới đáy biển dễ như trở bàn tay.

Một luồng sóng nước cực kỳ mạnh mẽ được đẩy tới theo hướng của pháo sáng.

Cuối cùng, trong phạm vi lực nước chạm tới.

Trần Thái Nhật bỗng phát hiện đỉnh sóng bị méo mó.

Một đường viền giống như hình người đột ngột hiện ra.

Cao khoảng bốn năm mét, thoạt nhìn rất giống sinh vật đứng thẳng mà đi.

Nhưng tàng hình của đối phương vẫn không bị phá vỡ, có lẽ không phải là loại thiết bị nào đó, mà là cơ năng của cơ thể.


Trần Thái Nhật không chút do sự, rẽ sóng lao vút về phía trước.

Bóng dáng cao lớn kia lập tức phát hiện ra Trần Thái Nhật, phản ứng đầu tiên chính là chạy!
Hai bên bắt đầu truy đuổi trong vịnh.

Chân khí của Trần Thái Nhật lưu chuyển đến mức độ một phần hai, lao vèo về phía trước.

Đối phương hiển nhiên là trở tay không kịp, không ngờ lại có con người có thể di chuyển với tốc độ nhanh như vậy ở dưới nước.

Vù.

Một luồng sáng đỏ có thể thấy được bằng mắt thường bùng nổ.

Sinh vật bí ẩn vô hình kia không thèm giấu giếm nữa, toàn thân hiện ra.

Một sinh vật giống như người lửa cỡ lớn màu đỏ xuất hiện trước mặt Trần Thái Nhật.

Đối phương lao mạnh, nước biển xung quanh đều chấn động.

Trần Thái Nhật cũng cảm nhận được một luồng lực cản rất mạnh đánh tới.

Tên này muốn ra khỏi nước!
Đầu óc Trần Thái Nhật xoay chuyển rất nhanh.

Đặc trưng sinh học của đối phương đã gần ngay trước mắt.

Cao lớn, phải đến năm mét, thoạt nhìn giống như người khổng lồ.

Toàn thân màu đỏ, bề ngoài còn có hoa văn màu đen ngoằn ngoèo, rất giống dung nham địa tâm.

Lại thêm việc đối phương xuất hiện từ điểm rạn nứt địa mạch.

Có thể đoán được đối phương quả thực sở hữu năng lực chịu được nhiệt độ cao, thậm chí, nhiệt độ cơ thể của nó cũng gần bằng nhiệt độ của dung nham.

Đây là một loại thiên phú đáng sợ, nhưng khắc tinh cũng vừa hay ở xung quanh.

Nước biển!
Chất lỏng thiên nhiên làm giảm nhiệt độ.


Trần Thái Nhật đã hiểu ra.

Tại sao đối phương phải dùng phương thức tàng hình, lặng lẽ ra ở cửa động rạn nứt địa mạch.

Tại sao khi phát hiện anh ôm cây đợi thỏ, đối phương lập tức quay đầu bỏ chạy.

Thực lực cao gấp bảy lần cấp Thần đâu rồi?
Rõ ràng đối phương không giỏi chiến đấu trong nước!
Nhiệt độ càng cao, thì sức chiến đấu nó phát huy được cũng càng cao.

Ánh mắt Trần Thái Nhật đanh lại.

Tuyệt đối không thể để đối phương được như ý.

Sau khi hiện ra chân thân, tốc độ của kẻ xâm lược này bỗng tăng nhanh, nhún một cái đã vọt lên trên mấy chục mét.

Chân khí toàn thân Trần Thái Nhật được lưu chuyển đến mức cao nhất, anh chậm rãi mở hai cánh tay dưới nước, sau đó đánh ra hai chưởng.

Bùm!
Dưới nước bỗng như bị bom hydro đánh trúng.

Trong nháy mắt, các sinh vật, nham thạch, nước biển, cây thủy sinh, sinh vật phù du dưới đáy biển bị luồng sức mạnh đáng sợ này đánh tan tác, tiếng nổ vang lên khắp nơi.

Một bong bóng không khí khổng lồ xuất hiện.

Thềm lục địa dưới nước bị đòn tấn công này của Trần Thái Nhật làm cho chấn động, lõm thành một cái hố lớn trăm mét.

Người lửa toàn thân đỏ rực kia bị sóng xung kích mạnh mẽ đuổi kịp trong tức khắc.

“Gừ!”.

Đọc truyện hay tại ( trù mtruyện.OR G )
Một tiếng gầm giận dữ vang lên.

Toàn thân người lửa rung lên, làn da màu đỏ bỗng chốc hóa thành màu đen tuyền, dường như đã kích hoạt chế độ phòng ngự.

Sóng xung kích khiến làn da đang trong trạng thái áo giáp màu đen của đối phương nứt toác.


Nhưng điều bất ngờ là đối phương có khả năng tự chữa lành đáng kinh ngạc.

Làn da màu đen bị sóng xung kích đánh cho bong tróc, nhưng lớp da màu đỏ ở dưới lại nhanh chóng lấp lại, rồi ngưng kết thành vật chất như áo giáp.

“Mẹ kiếp! Bị tróc một lớp da mà vẫn chưa chết!”
Lần đầu tiên Trần Thái Nhật cảm thấy ngạc nhiên.

Khả năng sinh tồn của thứ này mạnh đến mức đáng sợ.

Trong lúc đối phương phòng ngự toàn thân thì Trần Thái Nhật cũng đã đuổi kịp.

Anh chẳng nói chẳng rằng, nắm đấm tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, đánh về phía lồng ngực của đối phương.

Người lửa cảm thấy nguy hiểm cận kề, trong thời khắc cuối cùng, bày ra tư thế phòng ngự nhanh như chớp, hai cánh tay đan chéo, hình thành thế cản lại.

Bốp!
Bốp!
Rắc…
Tiếng nứt toác vang lên.

Người lửa lại kêu đau oai oái.

Hai cánh tay vừa giơ lên cản lại lập tức xuất hiện vết nứt.

Nhưng điều khiến Trần Thái Nhật vô cùng kinh ngạc là đối phương lại mượn sức mạnh của cú đấm này để phản xông lên trên.

Vù!
Cú đấm này của Trần Thái Nhật mang theo sức mạnh hơn mười tấn!
Tương đương với một chiếc búa tạ, đánh mạnh đối phương lên trên.

“Nhầm rồi!”
Trần Thái Nhật thầm chửi một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Nhưng tốc độ của người lửa nhanh đến mức khó tin, trong chớp mắt đã vượt qua độ sâu hơn ba trăm mét.

Vịnh Bộc Hải gần ngay mặt biển.

Rào!
Một con rồng lao vút lên trời.

“Gừ!”
Tiếng gầm giận dữ, thân hình thon dài và to lớn, toàn thân màu đỏ mang theo giáp đen, phá mặt nước bay lên trời.

Ào!
Theo sau là vô số bọt nước.


Trần Thái Nhật đuổi sát phía sau, cũng lao vọt ra.

Bầu trời trên vịnh, sóng nước ngập trời, bỗng chốc xuất hiện cầu vồng.

“Ha ha ha!”
Tiếng cười như tiếng sấm vang lên trên trời.

“Không ngờ trên Trái Đất còn có võ sĩ mạnh như vậy, loài người ngu xuẩn, khỉ vượn thấp kém, ngày tàn của các ngươi đã đến rồi!”
Nếu đã để đối phương rời khỏi nước biển rồi thì Trần Thái Nhật cũng tạm thu thế, đứng lơ lửng giữa không trung.

Người lửa đối diện kia chậm rãi quay sang nhìn Trần Thái Nhật.

“Võ công của ngươi trong loài người Trái Đất nhỏ bé cũng coi như không tệ rồi, có thể phát giác ra nhược điểm của thần linh bọn ta trong nháy mắt như vậy.

Đáng tiếc, con kiến vẫn mãi là con kiến, sau đây, ta sẽ đại diện cho ngày tận thế, phán quyết ngươi đầu tiên!”
Trần Thái Nhật nhíu mày.

Con hàng này chui từ đâu ra mà vênh váo vậy?
Trong lõi Trái Đất nóng quá, nên bị sốt cao rồi chắc?
Nhưng nhân cơ hội này, cuối cùng Trần Thái Nhật đã nhìn rõ diện mạo thực sự của đối phương.

Tạm thời có thể xem nó là người.

Mọi mặt đều rất giống.

Vóc dáng, ngũ quan, tay chân…
Nhưng khác biệt cũng rất rõ ràng.

Đầu tiên là chiều cao, nó cao hơn năm mét, thật là khoa trương.

Thứ hai, làn da của đối phương thoạt nhìn giống như dung nham, chứ không phải bắp thịt.

Da bên ngoài, lồng ngực, phần eo, bắp đùi còn ngưng kết một tầng dày, giống như áo giáp Huyền Vũ màu đen.

Không giống như mặc lên, mà giống như của cơ thể.

Làn da trên mặt nó gần như tỏa ra ánh sáng đỏ, trong mắt để lộ ánh sáng màu vàng sẫm.

Không có tóc, trọc đầu.

Hình tượng… ừm… chẳng ra làm sao cả.

Trần Thái Nhật hỏi câu đầu tiên.

“Mày còn biết nói tiếng Hoa Hạ cơ à?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.