Đọc truyện Chiến Thần Ngày Trở Lại – Chương 32: Manh Mối Người Chết Để Lại
Trận đấu khiến cả An Thành quan tâm đã kết thúc.
Các gia tộc lớn bắt đầu đưa thêm người vào, những khán giả bình thường trong nhà thi đấu lập tức được sơ tán với tốc độ nhanh nhất.
Bây giờ chỉ còn một số ít người ở khu vực VIP thuộc hàng ghế khán giả.
Những người này chính là lực lượng nòng cốt nhất của cả An Thành.
Họ là những người thành công trong giới kinh doanh, các nhà giàu có, các gia tộc trăm năm.
Về cơ bản, những người có máu mặt đều tập trung ở đây.
Bọn họ cùng chứng kiến một thời khắc.
Nhà họ Lâm – gia tộc giàu có số một thành phố An Thành bỗng nổi lên mười năm trước.
Cực kỳ bá đạo, gần như là vô địch ở địa phương.
Sau khi thôn tính mấy gia tộc giàu có vừa và nhỏ vì dám chống lại họ, cuối cùng đã trở thành người khổng lồ mà không ai dám đối đầu ở An Thành.
Nhưng, từ lúc Trần Thái Nhật xuất hiện trước mắt mọi người đến hiện giờ còn chưa đến một tháng.
Nhà họ Lâm liền bị anh ép đến tình cảnh tuyệt vọng với các thủ đoạn đao to búa lớn.
Những người ở đây đều đã biết chuyện.
Dưới sự ảnh hưởng của các tin tức vỉa hè, những người có mặt cũng đã biết nội dung đại khái về ân oán giữa nhà họ Lâm và Trần Thái Nhật.
Trần Thái Nhật vốn chỉ là con nuôi của một gia đình bình thường.
Nhưng người phụ nữ anh yêu sâu đậm lại bị nhà họ Lâm hạ độc hại chết.
Bản thân anh cũng bị ngồi tù oan uổng, mười năm sau mới trở về quê hương.
Mối thù không đội trời chung như vậy, sao có thể không báo được chứ?
Mọi người bắt đầu lấy Trần Thái Nhật làm trung tâm, vây lại thành một vòng tròn.
Vừa rồi Lâm Thanh Châu vẫn còn vênh váo, sợ là đã nghĩ ra vô số cảnh tượng sau khi xử lý Trần Thái Nhật.
Bây giờ lão lại như tội phạm đang chờ xử án, sợ đến nỗi cả người run lên bần bật.
Thực tế cho thấy.
Thứ có thể quyết định thắng thua vẫn là thực lực.
Trần Thái Nhật khí thế vô địch, thiên hạ vô song!
Lâm Thanh Châu cả đời kiêu hùng, bây giờ lại chẳng khác gì một con chó chết, trong lúc không biết phải làm gì, lão nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc thút thít như một mụ đàn bà.
Vẻ mặt Trần Thái Nhật không cảm xúc gì, mở miệng nói.
“Những người khác nhà họ Lâm có thể phân tán tài sản, chuyển đến vùng khác sống, làm người bình thường không tranh với đời, đây là sự nhân từ cuối cùng của tôi rồi đấy”.
“Cảm ơn… cậu Trần rộng lượng tha thứ!”
“Tôi hỏi ông một câu cuối cùng”.
“…”
“Rốt cuộc năm đó là ai sai khiến ông ra tay với tôi?”
Cả người Trần Thái Nhật tỏa ra khí thế ngút trời, hỏi câu hỏi mà anh quan tâm nhất.
Nhà họ Lâm nổi lên rất đột ngột.
Nhà họ Vi đã xác nhận nguồn tiền và sự ủng hộ phía sau nhà họ Lâm đến từ một thế lực nào đó không thể điều tra được.
Kẻ chủ mưu đứng sau ra tay với Trần Thái Nhật năm đó!
Đây mới là chân tướng thực sự anh muốn tìm hiểu khi trở về An Thành.
Nhà họ Lâm chỉ là một con chó được thả ra để cắn chết người, chủ nhân đằng sau mới là mục tiêu của Trần Thái Nhật.
Lâm Thanh Châu nghe thấy câu hỏi này của Trần Thái Nhật, cả người run bắn lên, ánh mắt thay đổi, dường như đang chìm vào ký ức nào đó.
“Chủ nhân đứng sau tôi sao?”
Trần Thái Nhật nheo mắt.
“Nói đi, là ai?”
Lâm Thanh Châu bỗng chốc như rơi vào tình cảnh tuyệt vọng nhất, cơ thể vốn sợ hãi cũng không còn run lên bần bật nữa, thay vào đó là cảm giác mất hết sức lực khi rơi xuống vực sâu.
“Trần Thái Nhật, tôi nên cảm ơn cậu vì đã tha cho những người khác của nhà họ Lâm”.
Lâm Thanh Châu nhếch miệng cười nhăn nhó, bỗng chốc như nhìn thấu hồng trần.
“Bán mạng cho người khác, cuối cùng vẫn chẳng được gì, bị bọn họ vứt bỏ thì tôi còn có thể thế nào được nữa?”
Dường như lão đang tự lẩm bẩm với mình.
“Không có thực lực thì không nên động đến những người như cậu và bọn họ, hóa ra tôi chỉ là một kẻ yếu ớt mà thôi”.
Lâm Thanh Châu đột nhiên như lấy lại được sức lực, lão đứng bật dậy, trong mắt là lửa giận ngút trời, mở miệng mắng chửi.
“Mẹ kiếp! Tôi hận bản thân mình! Lúc sắp chết mà vẫn không thể khai bọn họ ra! Tôi còn người nhà nữa, không dám, tôi không dám!”
Phụt!
Phun ra một ngụm máu tươi.
Sinh mạng của Lâm Thanh Châu ra đi trong chớp mắt!
Đồng tử lão mở to, ngã ngồi xuống ghế, cái đầu rũ sang một bên.
Gia chủ Vi Giác Nghiệp của nhà họ Vi ở bên cạnh chìa tay ra.
“Chết rồi”.
Trần Thái Nhật khẽ thở dài.
Cuối cùng anh vẫn không hỏi được gì.
Ánh mắt anh dời sang bên cạnh, liếc thấy một thứ màu đen rơi dưới đất.
Điện thoại.
Điện thoại của Lâm Thanh Châu.
Anh nhặt lên, mở nhật ký cuộc gọi ra.
Đúng là lão hồ ly, ngày nào lão cũng xóa sạch nhật ký cuộc gọi.
Nhưng hôm nay thì bó tay rồi.
Trần Thái Nhật nheo mắt, nhìn chằm chằm vào số điện thoại ở trên cùng.
Cuộc gọi cuối cùng là gọi cho kẻ được gọi là “cao thủ tuyệt thế” kia.
Anh thầm ghi nhớ số điện thoại này, sau đó nhét điện thoại vào trong túi quần mình.
Bất kể thế nào, anh cũng phải lôi được kẻ chủ mưu phía sau ra ánh sáng.
Tuy Lâm Thanh Châu đã chết, nhưng vẫn còn số điện thoại này làm manh mối.
“Nếu như có thể lôi được tên cao thủ này ra thì cũng có thể tìm hiểu được chút”.
Quân tử báo thù, nhất định phải báo cho xong!
Chuyện của nhà họ Lâm cũng coi như kết thúc rồi.
Lúc này, những người đứng đầu trong các gia tộc giàu có khác của thành phố An Thành đều đứng thẳng tắp, nhìn Trần Thái Nhật trong vòng tròn.
An Thành thay đổi rồi!
Cuối cùng Trần Thái Nhật đã thực hiện được lời tuyên bố mà ai cũng nghĩ là không thể.
Trong vòng một tháng, leo lên đứng đầu An Thành!
Trong vòng mười ngày, xóa sổ nhà họ Lâm!
Nói được làm được.
Anh không dựa vào miệng lưỡi ngon ngọt, không nhờ vào chi viện hùng mạnh, mà dựa vào thực lực vô địch.
Lúc này, tất cả những người thuộc tầng lớp thượng lưu của An Thành đều tâm phục khẩu phục cậu thanh niên trước mặt này.
Sợ là chỉ có Hoàng đế dựng nước thời cổ đại mới có được khí thế như vậy.
Không gì địch nổi!
Trong ánh mắt khâm phục của mọi người, Trần Thái Nhật nhìn quanh một vòng, chậm rãi lên tiếng.
“Mọi người đều là những người thành công ở An Thành, sau này kiểu gì cũng phải qua lại, tối mai, mời tất cả các vị đến phòng tiệc ở tầng cao nhất khách sạn Hâm Huy, tôi sẽ mở tiệc chiêu đãi!”
Bốp bốp bốp!
Không biết là ai mở đầu, tất cả mọi người bắt đầu vỗ tay.
Sau mấy giây, tiếng vỗ tay ngày càng lớn hơn.
Bất kể là khâm phục, sợ hãi hay nịnh nọt, bất kể những người ở đây có mục đích gì.
Trần Thái Nhật cũng đã thắng!
Ở quê hương, nhà họ Thẩm đã là con dê đầu đàn, là gia tộc giàu có hàng đầu của thành phố An Thành, muốn đứng vững thì phải cần sự ủng hộ của một số người.
Vậy nên, Trần Thái Nhật quyết định tổ chức một bữa tiệc tạo dựng uy thế cho nhà họ Thẩm.
Còn những thứ như quyền lợi, tiền bạc, danh vọng.
Trần Thái Nhật chẳng coi ra gì.
Dù gì anh cũng đã là người vô địch không ai bì kịp rồi.
…
Trong một sơn trang ở Yến Kinh.
“Trần Thái Nhật đã tiêu diệt nhà họ Lâm ở An Thành rồi”.
“Tại sao ông không ra tay?”
“Tuy không trực tiếp giao chiến, nhưng tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình, sợ là tôi cũng không phải đối thủ của cậu ta”.
“Đường đường hạng tám mà không đánh được sao?”
“Tôi vô dụng…”
“E rằng Trần Thái Nhật sẽ là một mối họa rất lớn, nhưng hiện giờ vẫn chưa uy hiếp đến chúng ta.
Muốn tiêu diệt ai thì phải khiến người đó điên cuồng trước, cứ để cậu ta được đắc ý mấy ngày đi, tôi sẽ cử người khác giải quyết cậu ta”.
“Rõ”.
…
Trần Thái Nhật dẫn theo một đoàn người trở về nhà họ Thẩm.
Bố mẹ nuôi đã chờ ở sảnh chính.
Thẩm Mộng Hàm dẫn đầu nhảy chân sáo bước vào phòng.
“Bố ơi, mẹ ơi! Anh thắng rồi!”
Ôi!
Bố nuôi Thẩm Đông và mẹ nuôi Ngô Ngọc Vinh đều tỏ vẻ vui mừng.
Nhất là Thẩm Đông, mười năm nay, một mình ông phải gánh chịu áp lực rất lớn, làm trụ cột cho cái nhà này.
Bây giờ con trai đã trở về, lại còn giúp nhà họ Thẩm có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, đúng là ứng với một câu nói.
Ông trời luôn rất công bằng.
Chỉ cần có kiên nhẫn, những gì đã mất đi chắc chắn sẽ lấy lại được, thậm chí còn nhận được nhiều hơn.
Mẹ nuôi tươi cười gọi mọi người vào ngồi.
Trong phòng đã bày sẵn một bàn tiệc mừng.
Các món sơn hào hải vị, hoa quả, cái gì cũng có, đều mang hương vị gia đình.
Đây mới gọi là tiệc nhà.
Tề Vũ và Phùng Linh Nguyệt cũng ngồi xuống.
Thẩm Mộng Hàm như một nàng tiên nhỏ, ríu rít kể cho bố mẹ nghe những cảnh tượng hung hiểm kích thích ngày hôm nay.
Bố mẹ nuôi đều tỏ vẻ kinh hãi, thỉnh thoảng lại thốt lên.
Đến cuối cùng, nghe xong kết quả, hai ông bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt mẹ nuôi nhìn con trai ngày càng tự hào, cười không khép được miệng.
“Ôi chao, con trai giỏi quá đi mất! Lớn rồi, có thể làm việc lớn rồi.
Mộng Hàm cũng thế, đã thành thiếu nữ rồi, ha ha, có lúc mẹ nằm mơ còn nghĩ, nếu như Mộng Hàm mà lấy được Tiểu Nhật thì…”
Khụ khụ!
Thẩm Đông ở bên cạnh ho sù sụ, cắt đứt lời nói đùa của Ngô Ngọc Vinh.
Thẩm Mộng Hàm nghe được một nửa, khuôn mặt đã đỏ như quả táo, cúi đầu ngày càng thấp, không dám nói một câu.
Tề Vũ và Phùng Linh Nguyệt ở bên cạnh vốn đang gắp thức ăn cũng đều sững lại, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
Trần Thái Nhật thì cảm thấy đau đầu…
Còn đau đầu hơn là đi đánh nhau.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gọi rối rít ở ngoài cổng.
“Cậu Trần! Cậu Trần!”
Một bóng dáng hấp tấp lao vào, vẻ mặt sốt ruột.
Nhìn kĩ mới nhận ra là con cháu của gia tộc giàu có hàng đầu Trung Châu, ở thành phố Minh Dương – Dương Hồng!
Anh ta vừa vào đã tóm lấy tay Trần Thái Nhật, sống chết không chịu buông ra.
“Cậu Trần… Bất kể thế nào, xin cậu hãy cứu mạng cả nhà tôi với!”
– ——————-
.