Chiến Thần Ngạo Thế

Chương 33: Muộn Rồi


Đọc truyện Chiến Thần Ngạo Thế – Chương 33: Muộn Rồi


Nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ này, ngay cả Cửu gia cũng phải nhướng mày kinh ngạc.

Với binh lực đủ cho cả một doanh trại, nhưng người này từ đầu đến chứ? “Các người đã bị bao vây rồi.” 
Một chiếc Land Rover chạy tới phía trước, một người đàn ông vạm vỡ từ trên xe bước xuống, anh ta cầm theo một cái loa phóng thanh, xông vào trong quát lên. 
Cửu gia tiến lên dò xét nhìn người đàn ông, phát hiện mình chưa từng quên cậu ta, liền hỏi: “Dám hỏi vị này, là thuộc quân khu nào? Cấp trên là ai, cậu có biết ông lão này là ai không?” 
Cửu gia cực kỳ tự tin.

Ở Hải Kinh, thậm chí là cả khu vực Hoa Dương, chính phủ cũng không thể ra tay với ông ta.

“Ha ha.” 
Lang Hành cười khẩy, sải bước đi về phía trước, đến bên cạnh Dương Kiến Nghiêm, chắp tay nói: “Anh Dương, thể nào, không đến muộn chứ.” 
“Không.” Dương Kiến Nghiêm gật đầu. 
Nhìn thấy người này chắp tay với Dương Kiến Nghiêm, Cửu gia mới biết những người này là do Dương Kiến Nghiêm gọi tới, trong lòng bất giác kinh ngạc. 
Chàng trai trẻ này, rốt cuộc có lại lịch gì, vậy mà lại có thể điều động cả một đội binh lực tới. 
Nhưng ông ta cũng chẳng hoảng sợ, bôn ba nhiều năm như thế, có sóng to gió lớn nào mà chưa thấy qua. 
Đôi mắt già nua lạnh đi, ông ta tiếp tục nói: “Chàng trai trẻ, cậu thuộc quân khu nào? Tôi nhở Hải Kinh đầu có quân khu quy mô lớn như thế, gần đây thì chắc là Nam Hòa chăng, cậu là cấp dưới của Hà Chí Hùng?” 
Không sai, chỉ có thể là cấp dưới của Hà Chí Hùng.


Cũng chỉ có lão già đó mới có binh lực mạnh mẽ như vậy. 
Nghĩ đến đây, Cửu gia bật cười: “Cậu có biết, giao tình của Hà Chỉ Hùng và tối như thế nào không, cậu tự ý xuất binh, có biết hậu quả là gì không?” “Hà Chí Hùng là cái thá gì?” 
Ai ngờ sau khi nghe lời đó của Cửu gia, Lang Hành lập tức lộ ra vẻ khinh thường, kiêu ngạo nói: “Tôi là cấp dưới của Hà Chí Hùng? Ông ta cũng xứng sao?” 
“Thế cậu là thuộc hạ của ai?” Cửu gia kinh ngạc hỏi “Đội đặc nhiệm Răng Sói, Lang Hành, ông lão này, có từng nghe danh tôi chưa?” “Cái gì?” Cửu gia đột nhiên thất kinh hồn vía. 
Trước đó, ông ta nghe nói khu vực Hoa Dương đã cử một đội binh đặc chủng, Đội đặc nhiệm Răng Sói đến huấn luyện các tân binh ở khu vực Hoa Dương. 
Khi đó, ông từng nghĩ muốn liên hệ một chút, nhưng lại không liên hệ được, bởi vì đội binh này không liên quan gì đến Hải Kinh, bọn họ không cần phải nể mặt Cửu gia ông ta. 
Sau đó thì mặc kệ! 
Nhưng không ngờ bây giờ đội binh này lại nghe theo lời điều động của Dương Kiến Nghiêm, thậm chí còn vì Dương Kiến Nghiêm mà dẫn theo cả tiểu đoàn? 
Đây là điều mà Cửu gia không ngờ tới.

“Anh Dương, bây giờ nói thế nào?” Lang Hành nhìn Dương Kiến Nghiêm hỏi.

“Điều tra chất cấm, ai phản kháng, giết không cần hỏi.” Việc tra chất cấm chỉ là cái cớ, đêm nay, Cửu gia chắc chắn tiêu đời rồi. 
Đó là mục đích của Dương Kiến Nghiêm.

“Vâng!” 
Hợp tình hợp lý. 
Lang Hành hạ lệnh một tiếng, hàng trăm người trên hàng chục chiếc xe jeep phía sau lao ra khỏi xe, hùng dũng tiến quân vào khu biệt thự. 
Giữa chừng cũng có kẻ muốn phản kháng, nhưng luận tố chất, những người này đều là người của đội đặc nhiệm, những vệ binh thoải ngũ kia, có đáng là gì? 
Ai phản kháng đều bị giết chết ngay tại chỗ! 
Phút chốc kinh động tất cả mọi người, cho đến bây giờ, bọn họ mới biết, những người này làm thật. 
Những vệ binh còn lại không dám chống cự, người của Lang Hành như quân đánh thắng vào sào huyệt địch, lập tức chiếm quyền kiểm soát toàn bộ khu biệt thự. 
Cửu gia hoàn toàn hoảng sợ, ông ta nghĩ đến toàn bộ thể lực ở Hải Kinh, sở dĩ trước đây ông ta có thể đặc biệt tự tin như vậy, là vì ông ta biết, cảnh sát và quân đội cả địa khu Hoa Dương này đều có người của ông ta, sẽ không động chạm tới ông ta. 
Tuy nhiên, đội binh này không thuộc về Hoa Dương, giống như thiên binh thiên tướng trên trời giáng xuống, ông ta căn bản không thể ứng phó nổi. 
Thế là ông ta bắt đầu gọi điện thoại cầu trợ. 
Nhưng ông ta gọi rất nhiều cuộc điện thoại, những người bạn cũ vốn có quan hệ rất tốt hôm nay lại cúp điện thoại của ông ta một cách kỳ lạ. 
Cuối cùng, ông ta mới gọi cho Hà Chí Hùng. 
Hà Chí Hùng không cúp điện thoại, nhưng một câu nói của ông ta lại khiến Cửu gia hoàn toàn từ bỏ. 
“Lão Cửu, ông không nên ra mặt cho cháu nuôi của ông, ông đụng phải người không nên đụng, tự mình cầu phúc đi”. 

Ngay cả Hà Chí Hùng cũng bảo ông ta đã động phải người không nên động.

Đây là ý gì? 
Ánh mắt của Cửu gia lại rơi vào trên người Dương Kiến Nghiêm, lúc này trong lòng ông ta hiện lên một cơn sóng lớn vô cùng kinh hãi, người thanh niên trước mặt này có rốt cuộc có lại lịch gì? 
Ông ta không cam tâm, cũng không phục.

“Chàng trai trẻ, ở Hải Kinh này tôi chính là hoàng đế, cậu thật sự dám động tới tôi?” “Rất cứng miệng” Dương Kiến Nghiêm cong môi cười.

Tình hình khi nãy Cửu gia gọi điện thoại nhưng vô ích, anh đều nhìn thấy hết cả.

“Vừa rồi không phải gọi điện cầu cứu sao, những người bạn cũ của ông, có ai bằng lòng 
giúp ông không? Những lời khi nãy ông nói, gì mà núi cao còn có núi cao hơn, câu này, ông nên tự tặng cho bản thân mình đi, thế giới này, có rất nhiều người ông không thể động đến được.” 
Nói xong, Dương Kiến Nghiêm lấy khẩu súng lục từ tay Lang Hành. 
“Ông từng hỏi tôi, nhờ đâu mà tự tin như vậy.

“Bây giờ tôi nói cho ông biết” Dương Kiến Nghiêm gọi một cuộc gọi.

Điện thoại đổ chuông. 
“Cậu Dương, muộn như vậy rồi, cậu có gì căn dặn sao?” Giọng nói ở đầu dây bên kia rất kinh ngạc, nhưng sau khi phản ứng lại thì tỏ ra hết sức cung kính. 
“Cho ông gặp một người” Dương Kiển Nghiêm bật video và hướng camera về phía cửu gia.


“Anh trai? Chuyện này là sao?” 
Người đàn ông đầu trọc trong màn hình, sau khi nhìn rõ tình hình xung quanh, ánh mắt rơi vào người Cửu gia, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. 
“Long?” Cửu gia cũng ngạc nhiên, ông ta không ngờ Dương Kiến Nghiêm từ đâu mà có được số điện thoại của em trai mình, hơn nữa muộn như thể mà còn có thể gọi điện được. 
Dương Kiến Nghiêm ném điện thoại cho Cửu gia.

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy anh?” Bá Vương Long hỏi. 
Bàn tay già nua của Cửu gia lúc này đã run lên, ông ta đã nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. 
“Có vẻ như…!gây sự rồi.” Cửu gia nói lại mọi chuyện một cách đơn giản. 
Nhưng nghe xong, trên mặt người đàn ông đầu trọc không còn chút máu, ông ta nói nhỏ: “Anh, anh hồ đồ sao, anh không biết Dương Kiển Nghiêm này là ai à?” 
“Cậu ta…!là ai?”
Điện chủ điện chiến thần, mười hai chiến thần trong điện đều có thể lực của riêng mình trải rộng khắp thế giới, có thể điều phải bất cứ lúc nào, bây giờ đám người Lang Hành bao vây biệt thự của anh, cấp trên của anh ta, chính là chiến thần Côn Luân của nước Chiêm…” 
“Cái gì?” Danh tiếng chiến thần Côn Luân ai chưa từng nghe qua, đó chính là Chiến Thần huyền thoại của nước Chiêm, người đã có nhiều đóng góp cho đất nước. 
Còn Bá Vương Long thì hít một hơi dài rồi nói tiếp: “Còn Chiến thần Côn Luân, đứng thứ ba, cậu Dương…!chính là lão đại.” 
“Anh cả, tôi không cứu được anh…!Kiếp sau, chúng ta lại làm anh em vậy.” 
Cửu gia không nghe rõ câu nói phía sau của người đàn ông đầu trọc, chiếc điện thoại tuột khỏi tay, sống lưng cứng đờ, lòng bàn chân bốc lên một hơi lạnh. Khi nhìn Dương 
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.