Đọc truyện Chiến Thần Điện Hạ – Chương 20: Thăng Chức
Mà từ biểu hiện của Vương Húc, Vương Tuệ Lâm cũng kiểm chứng lại suy đoán của cô lúc trước.
Xem ra, đúng là Vương Húc đã được bà nội hỗ trợ, nhất thời tâm trạng rơi xuống đáy vực.
Lúc này, nhân viên của Vinh Đỉnh đã đi lên sân khấu, chuẩn bị công bố kết quả trúng thầu dự án Tú Xuân Các.
“Kính thưa quý doanh nghiệp chuyên ngành may mặc ở thành phố Vân Hải, sau đây, chúng tôi xin tuyên bố kết quả đấu thầu của dự án Tú Xuân Các của Vinh Đỉnh!”
Nói tới đây, tất cả mọi người ở hiện trường đều không khỏi căng thẳng, nín thở chờ đợi.
“Chúc mừng, doanh nghiệp đã trúng thầu dự án Tú Xuân Các của Vinh Đỉnh lần này, công ty trách nhiệm hữu hạn Tư Vận Vân Hải!”
Lời vừa nói xong, người đại diện ở tất cả các công ty đều đồng loạt nhìn về phía Vương Tuệ Lâm.
Không khí trong hội trường bỗng trở nên sôi sục.
Kết quả này thực sự quá bất ngờ đối với tất cả mọi người! Lúc đầu, ai cũng cho rằng doanh nghiệp có thể trúng thầu không thuộc top đầu thì cũng là doanh nghiệp mới nổi nào đó có thực lực.
Kết quả không ngờ tới lại là một doanh nghiệp hạng hai chẳng có gì nổi bật.
Vốn dĩ, Vương Tuệ Lâm đã đứng dậy muốn đi rồi nhưng nghe thấy kết quả này, hình dáng yêu kiều khẽ sững lại.
“Thiến Thiến, chị không nghe lầm chứ?”
“Vừa rồi là…”, “Chị Tuệ Lâm, chị không nghe lầm đâu, chúng ta trúng thầu rồi, Tư Vận của chúng ta trúng thầu rồi!”
Vu Thiến mừng rỡ đến phát điên, giống như một đứa trẻ con nhảy nhót vui vẻ.
“Không, không thể nào!”
Ở một bên khác, Vương Húc lại mang vẻ mặt kinh ngạc, cảm thấy không thể tin nổi.
Thực lực của Vương Tuệ Lâm thế nào, anh ta biết rõ mười mươi.
Anh ta tin rằng, có sự giúp đỡ của bà nội thì giá đấu thấu thấp nhất của anh ta cũng cao hơn Vương Tuệ Lâm.
Cho dù anh ta không trúng thầu thì chắc chắn là một doanh nghiệp lớn có thực lực nào đó.
Mà kết quả vừa công bố lại là Tư Vận! Thậm chí Vương Húc có chút nghi ngờ có phải Vinh Đỉnh nhầm nhọt chỗ nào rồi?
Mà lúc này, Vương Tuệ Lâm cũng đã nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, quay đầu liếc nhìn Vương Húc, cười khẩy nói: “Anh họ nói đúng lắm, đời người thật lắm chuyện kinh ngạc và vui vẻ!”
“Cô!”
Vương Húc thẹn quá hoá giận, nhất thời không nói nên lời.
Lúc đầu anh ta tự tin bao nhiêu.
Thế mà kết quả thì sao?
Mặc dù đã được bà nội âm thầm giúp đỡ vậy mà vẫn một đường thất bại.
Điều này không nghi ngờ gì chính là bị Vương Tuệ Lâm hung hăng tát một phát lên mặt! Thật sự là kích động muốn nôn ra máu! Mà lúc này, nhân viên của Vinh Đỉnh cũng đi tới bên này.
“Chúc mừng tổng giám đốc Vương đã trúng thầu, mời tổng giám đốc Vương đi theo chúng tôi vào bên trong ký hợp đồng của dự án!”
… Ký xong hợp đồng, Vương Tuệ Lâm vẫn cảm thấy như nằm mơ.
Cô hỏi giám đốc bộ phận đầu tư của Vinh Đỉnh, rốt cuộc là tại sao lại chọn họ.
Dù sao thì giá thầu của cô cũng chưa tới mấy triệu mà thôi.
Cô tin rằng, những doanh nghiệp lớn ở hội trường chắc chắn sẽ có giá thầu hàng chục triệu.
Mà giám đốc bộ phận đầu tư chỉ nói, ông chủ của họ đánh giá cao tiềm lực của Tư Vận.
Đối với câu trả lời này, Vương Tuệ Lâm cảm thấy chưa thoả đáng cho lắm, nhưng đối phương đã không nói thì cô cũng không thể truy hỏi thêm.
Mà ở phía bên kia, bà cụ nhà họ Vương biết Vương Tuệ Lâm trúng thầu thì lập tức gọi cô về.
Trước mặt tất cả mọi người, bà cụ khen ngợi Vương Tuệ Lâm một hồi.
“Con gái nhà họ Vương chúng ta thật sự là không thua kém đấng mày râu! Ha ha, Tuệ Lâm à, cháu thật giống phong cách của bà hồi trẻ, cũng chính là đứa cháu mà bà đặt nhiều hi vọng nhất!”
Bà cụ cười lớn, khen ngợi.
“Bà nội quá khen rồi ạ, tất cả là do bà nội có phương hướng chỉ đạo rõ ràng.
Ở trước mặt bà nội, cháu không dám giành công ạ”.
Rõ ràng là cô đã đấu giá trúng Tú Xuân Các của Vinh Đỉnh, không ngờ bà nội không những không khen thưởng mà còn cướp thành quả không dễ gì có được này đi?
Cô không hiểu, bà nội là chủ tịch hội đồng quản trị tại sao lại thiên vị như thế: “Tuệ Lâm, cháu không cần nghĩ nhiều, bà nội chỉ muốn tốt cho cháu”, “Không, cháu không đồng ý!”
Vương Tuệ Lâm từ chối thẳng thừng, nghiến răng nói: “Tư Vận là do bố cháu một tay gây dựng nên, cháu tuyệt đối sẽ không giao nó cho ai hết!”
“Hỗn láo!”
Bà cụ hung hăng đập bàn tay già nua lên mặt bàn.
“Ở nhà họ Vương chúng ta, công ty là của cả dòng họ, không phải của một cá nhân nào, hơn nữa, nhà các cháu mỗi năm cũng có không ít lợi tức.
Cháu còn không hài lòng cái gì!”
“Được rồi, chuyện này quyết định thế, giải tán!”
Bà cụ xua tay, coi như chuyện này đã được quyết định, giải tán mọi người.
Ở nhà họ Vương, lời nói của bà cụ là nhất ngôn cửu đỉnh, không ai dám chất vấn quyết định của bà ta, rất nhiều người đều nhìn Vương Tuệ Lâm với ánh mắt đồng tình..