Đọc truyện Chiến Thần Biến – Chương 2
Chiến Thần Biến – 战神变
Chương 02: Ta không phải phế vật!
Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi
Dịch: ZajMaster (ĐCT)
Nguồn: Ttv
Không giống như ngày thường là trực tiếp xem bách khoa toàn thư về thực vật hoặc bách khoa toàn thư về ma thú, hôm nay Đằng Phi đi thẳng đến chỗ để kỳ văn dị sự.
Chỗ đó có hơn một nửa là do một số người mạo hiểm đã tự tay ghi lại. Trong đó ghi chép lại tất cả kinh nghiệm mà bọn họ đã trải qua và những tin tức về ngũ đại cấm địa của Thanh Nguyên Châu.
Giống như việc quen dễ làm, trên giá sách Đằng Phi rút ra một quyển có tựa đề Mang Nãng Sơn Chí rồi tùy tiện ngồi đọc ngay ở trên mặt đất.
Mang Nãng Sơn Chí không giống như những bản chép tay của những người mạo hiểm ghi lại. Nó là do tổ tiên của Đằng gia qua rất nhiều lần tiến vào Mang Nãng Sơn cộng với những ghi chép của các cường giả khác mà biên soạn thành một quyển sách. Trong quển sách này ghi lại hơn một nghìn ba trăm loại dược liệu, hơn bẩy trăm loại ma thú. Đối với những sách vở nói về Mang Nãng Sơn trên thị trường thì có rất ít sách có thể đầy đủ được hơn quyển Mang Nãng Sơn Chí này.
Với trí nhớ lần trước hắn nhanh chóng đem Mang Nãng Sơn Chí lật đến một tờ ở giữa của quển sách, thấy một bức tranh minh họa vẽ về một cái Huyết Sắc Cự Mãng. Trên đầu cự mãng có hai cái sừng, vì quyển sách đã cũ nát trông cái sừng lại giống như một cành khô đầy chạc cây lởm chởm, nhìn thoáng qua trông cực kỳ dữ tợn khủng bố!
Ma thú Xích Huyết Giao bát giai cao cấp, truyền thuyết kể lại Huyết Mãng sau mấy trăm năm tu luyện tiến hóa thành công sẽ biến thành Giao Long. Là một trong đám ma thú cao cấp nhất trong dãy núi Mang Nãng Sơn.
Đằng Phi nhìn Mang Nãng Sơn Chí giới thiệu về Xích Huyết Giao trong nội tâm liền suy đoán: “Vùng đỏ tươi trên bầu trời lúc chạng vạng tối kia, có hay không chính là do Xích Huyết Giao chiến đâu gây ra nhỉ? Cũng không biết người nào lại có thể chiến đấu cùng Xích Huyết Giao? Thực sự làm người khác tò mò.
Hay là do hai cái ma thú vì tranh đoạt địa bàn, tranh đoạt bảo vật . . . mà chiến đấu?
Trong mắt Đằng Phi lộ ra một chút thẫn thờ, vẻ mặt buồn bã rồi lắc đầu. Đem sách khép lại để về chỗ cũ rồi đi sang giá sách bên cạnh lấy ra một quyển bách khoa toàn thư về Dược liệu Đại lục xem tiếp.
Thời gian chậm rãi trôi qua thậm chí Đằng Phi quên cả ăn cơm trưa, đến tận buổi chiều mới cảm giác được có chút đói bụng. Liền đứng dậy vươn vai làm thân thể đỡ mệt mỏi rồi đi tìm đồ ăn.
Bên ngoài có một thiếu niên chạy vào rất nhanh, dáng người thiếu niên to lớn vẻ mặt cao ngạo, khi trông thấy Đằng Phi trong mắt chợt lóe lên một chút khinh thường, ngửa mặt liền nói:
– Ta đoán không sai là ngươi đang ở chỗ này, gia gia bảo ta đến tìm ngươi nói với ngươi đi qua chỗ gia gia có việc.
– Ừ ta đã biết, cám ơn.
Giống như không có để thiếu niên ánh mắt khinh thường của thiếu niên cao ngạo trước mắt, Đằng Phi nghiêm túc cảm ơn sau đó đem quyển sách để lại giá sách một cách nhẹ nhàng.
Thiếu niên cao ngạo đột nhiên hỏi:
– Nghe nói ngươi buổi trưa lại bị Lý Mục giáo quan trừng phạt hả?
Cũng không đợi Đằng Phi trả lời liền cười lạnh nói tiếp:
– Đằng Phi, không phải ta đã nói với ngươi, không cách nào cảm ứng được Đấu Khí thân thể ngươi cũng không cho phép ngươi tu luyện vũ kỹ thì vì cớ gì tự mình chuốc lấy cực khổ? Lý Mục giáo quan kia cũng thật sự là quá đáng, cho dù ngươi là phế vật nhưng cũng là chuyện của Đằng gia. Hắn là một cái người ngoài lại dám làm nhục ngươi, nếu không phải gia gia nghiêm cấm chúng ta tìm đến hắn gây phiền phức thì ta đã đánh cho hắn một trận rồi.
Nghe được hai chữ phế vật, khóe miệng Đằng Phi có chút giựt giựt, ngẩng đầu chăm chú nhìn thiếu niên cao ngạo nói:
– Đằng Lôi, ta không phải phế vật.
– Được rồi được rồi. . . Ngươi không phải. . . là ta nói sai, thôi đi đi gia gia còn đang chờ ngươi!
Nói xong, Đằng Lôi hung hăng đi lên phía trước, ra khỏi Tàng Thư Quán rồi nói vọng lại:
– Có thể nói với tài văn ngươi còn có thể cho gia tộc kiếm được ít tiền, ngươi đi Thanh Nguyên Thư Viện ở Thanh Nguyên Châu tương lai có thể làm quan văn lấy được vợ đẹp, còn có thể vì gia tộc cống hiến một chút còn không tốt hơn bây giờ sao?
Đáp lại lời hắn là một khoảng dài trầm mặc của Đằng Phi.
Đằng Lôi bĩu môi bất mãn thầm nghĩ trong lòng: “Có lòng chỉ bảo ngươi ngươi lại không biết ơn, một cái phế vật mà hết lần này tới lần khác muốn trở thành cường giả, cường giả chẳng nhẽ lại là loại người như ngươi có thể đạt được hay sao?”
Đằng Lôi dẫn Đằng Phi tới cổng đình viện của gia chủ rồi đứng đấy mặc kệ Đằng Phi bước vào một mình. Hắn không thích người đệ đệ này của Tam thúc, rõ ràng là một phế vật mà vẫn còn thanh cao, nhìn tất cả mọi việc xung quanh một cách nhạt nhẽo. Nhớ tới giương mặt không biểu tình của Đằng Phi, Đằng Lôi cũng cảm thấy ngán đến tận cổ.
Quay đầu lại nhìn thấy Đằng Phi đi vào bên trong Đằng Lôi khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, nghe nói gia gia đã đồng ý đề nghị của giáo quan Lý Mục, không để cho Đằng Phi tu luyện vũ kỹ nữa. Loại người vô dụng này có lẽ cứ ở trong nhà là tốt rồi ngàn vạn đừng có đi ra ngoài làm cho Đằng gia mất mặt.
– Lần trước lũ Thác Bạt Gia khốn khiếp còn lấy Đằng Phi ra để cười nhạo chúng ta, trong gia tộc thật sự là lại có một cái đồ vô dụng như vậy thì ở bên ngoài đều không ngẩng đầu lên được. Bất quá sớm muộn gì cũng phải trả lại lũ Thác Bạt Gia lũ khốn kiếp món nợ này. Chờ đấy cho ta, Đằng Lôi gia gia ngươi sớm muộn gì cũng đột phá đến cấp hai sẽ đánh cho các ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Đằng Lôi lèm bèm một chút rồi dần dần đi xa.
– Gia gia, Đằng Phi xin cầu kiến.
Đằng Phi đứng ở ngoài cửa phòng cung kính nói.
– Vào đi.
Bên trong truyền đến một âm thanh già nua nhưng rất to và uy nghiêm.
Đằng Phi đẩy cửa phòng ra liền thấy được trong phòng có một phong cách cổ xưa bài trí rất đơn giản, một hàng giá sách cực lớn dựa vào tường, phía trên bày đầy các loại sách vở. Trước bức tranh chữ cực lớn sau cái bàn có một ông già lão giả râu tóc bạc trắng, tinh thần rất tốt, hai mắt như điện lộ ra một vẻ uy thế.
Đúng là người nắm giữ Đằng gia, gia chủ Đằng Văn Hiên!
Tứ giai thất cấp Đại Đấu Sư cường đại, ở trong phạm vi trăm dặm xung quanh Đằng Gia Trấn, thanh danh hiển hách.
Trông thấy Đằng Phi đến, trong mắt Đằng Văn Hiên hiện lên một vẻ đau thương cùng chua xót. Phụ thân Đằng Phi là Đằng Vân Chí, Đằng Vân Chí là người có thiên phú lớn nhất trong gia tộc. Thanh niên đã là Đấu Khí võ giả, làm người trượng nghĩa, đầu óc thông minh rất có hi vọng thay thế hắn trở thành gia chủ Đằng gia đời tiếp theo, dẫn dắt Đằng gia phát triển rực rỡ hơn nữa, đáng tiếc. . .
– Tiểu Phi, ngươi biết tại sao gia gia gọi ngươi tới đây không?
Đằng Văn Hiên nhìn Đằng Phi rồi hỏi một cách ấm áp.
– Gia gia, con không biết.
Đằng Phi đứng ở nơi đó ánh mắt thanh tịnh làm cho trong nội tâm Đằng Văn Hiên quặn đau một hồi.
Giống hắn nhiều quá. . .! Mà bên ngoài lại có người truyền những lời ác độc Phi Nhi không phải là huyết mạch của Đằng gia. Gương mặt này của Phi Nhi cùng Vân Chí lúc tuổi còn trẻ giống nhau như đúc! Nếu có người dám ở trước mặt ta nói những lời như vậy ta nhất định không tha cho hắn.
Nghĩ đến nhi tử đã chết, lời nói của Đằng Văn Hiên lại càng trở nên ấm áp:
– Tiểu Phi chuyện của ngươi gia gia cũng biết rồi, Lý Mục giáo quan vừa đến tìm gia gia, hắn hi vọng ngươi có thể từ trong hai con đường đọc sách làm quan cùng kinh doanh buôn bán tuyển chọn lấy một cái, gia gia không muốn ép buộc ngươi, muốn biết ý nghĩ của ngươi.
– Gia gia, hai con đường này con đều không muốn cái nào cả.
Đằng Phi ngẩng mặt lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên định vô cùng:
– Con chỉ muốn . . . Trở thành cường giả!
Đằng Văn Hiên thở dài một tiếng, hắn cũng đã biết kết quả sẽ là như vậy, đứa nhỏ này ngoại trừ không thể cảm ứng Đấu Khí cùng thân thể bên ngoài gầy yếu nhưng tính cách lại giống cha hắn như đúc.
Bề ngoài tao nhã lại cất dấu một trái tim kiên định!
Cái tính cách ưu tú này tạo cho Vân Chí thành tựu đồng thời cũng làm hại hắn. . .! Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, làm sao mình lại có thể tiếp tục trơ mắt nhìn xuống cái huyết mạch duy nhất này của Vân Chí, đi trên con đường của cha hắn một lần nữa? Huống chi đứa nhỏ này. . . Nó, với cái thể chất thân thể như củi mục thì làm sao có thể tu luyện. . .
Trong lòng Đằng Văn Hiên dâng lên rất nhiều cảm xúc, nói khẽ:
– Tiểu Phi, gia gia quyết định ba tháng sau khi Thanh Nguyên Thư Viện nhập học, ngươi sẽ đi đọc sách!
– Gia gia, người vừa nói không ép buộc con mà.
Trên mặt Đằng Phi mang theo một chút ngây thơ cùng bướng bỉnh đáp lời.
– Thân thể của ngươi đã định trước không thể đi trên con đường võ đạo, gia gia hiểu rõ trong lòng con đang suy nghĩ gì, cũng biết con đang oán trách gia gia không để cho con vì cha con báo thù. Con còn nhỏ, rất nhiều chuyện con cũng không hiểu, trên đời này có một số việc tuyệt không phải khi con có được thực lực cường đại là có thể giải quyết được.
Trong giọng nói Đằng Văn Hiên tràn ngập bất đắc dĩ.
– Gia gia, con không có oán trách người đâu, nhưng mà cha con chết nơi đất khách quê người, cái chết còn không có rõ ràng. Trong nội tâm của con mỗi lần nhớ tới đều giống như dùng dao cắt vậy.
Nói cho cùng thì vẫn chỉ là một đứa trẻ, Đằng Phi nói đến lúc này, vành mắt đỏ ửng, thanh âm cũng mang theo vài phần run rẩy:
– Gia gia cũng không cần dấu diếm con, đọc sách tuy có thể làm quan, thậm chí có thể làm quan lớn. Nhưng ở cái Thanh Nguyên Châu này, thậm chí toàn bộ quan văn của Chân Vũ Hoàng Triều có cái nào dám nói mình thế lực cường đại? Triều chính chẳng phải cũng bị quân nhân cầm giữ trên tay? Con biết rõ thời đại này vũ lực là đỉnh cao nhất, con. . . con không muốn đi thư viện.
Đằng Văn Hiên hơi hơi nhắm lại đôi mắt, hắn không muốn lại để cho hài tử chứng kiến nước mắt hiện ra trên mặt mình. Hắn có nói sai sao? Tri Phủ của Thanh Nguyên Châu, quan lớn? Có thể thấy được mình còn không phải khách khí, không dám có bất kỳ dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến. Còn không phải bởi vì chính mình là một Đại Đấu Sư tứ giai sao?
Có thể đây không phải là lý do Đằng Phi cự tuyệt đọc sách. Đằng Văn Hiên hiểu rất rõ đứa nhỏ bướng bỉnh này, trong nội tâm điều muốn làm nhất chính là điều tra rõ cái chết của cha hắn, vì cha hắn báo thù.
Chính bản thân mình lại làm sao không muốn cơ chứ? Nhưng hiện tại trên tay mình còn có cả gia tộc . . . nên không thể xử lý theo cảm tính được. Sự kiên năm đó được phơi bày ra thiếu chút nữa làm cả gia tộc bị chôn vùi theo, thì làm sao hắn dám tiếp tục truy xét tiếp được nữa?
Bản thân đứa nhỏ là một cái “Đấu võ song phế” như vậy thì càng không thể nghi ngờ là chỉ tự tìm đường chết.
– Được rồi.
Trong nội tâm Đằng Văn Hiên sôi trào, sắc mặt trở lên nghiêm túc mà nhìn Đằng Phi trầm giọng nói :
– Chuyện này ta đã quyết định ngươi phải nghe lời. Ba tháng nữa sẽ đưa ngươi đến Thanh Nguyên Thư Viện!
– Gia gia!
– Ra ngoài đi.
Đằng Phi ngang bướng mín môi mà nhìn ông già sau cái bàn. Nhưng Đằng Văn Hiên lại đem ánh mắt chuyển sang chỗ khác không có nhìn hắn rồi phất phất tay lần nữa :
– Đi đi!
Trong ngực Đằng Phi phập phồng dữ dội một lúc rồi thở dài một cái, đứng nhìn về phía gia gia thi lễ rồi quay người dời đi.
Đằng Văn Hiên theo hướng cửa phòng nhìn cái bóng lưng gầy yếu kia đi ra mà khóe mi nhịn không được tuôn ra hai hàng nước mắt :
– Phi Nhi à sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ hiểu rõ được gia gia, tất cả đều là vì muốn tốt cho ngươi thôi!
– Hehe, ngươi đã biết gì chưa? Gia chủ đã ra lệnh cấm Đằng Phi tập võ và muốn đưa hắn đến Thanh Nguyên Thư Viện nữa.
– Cái này thật tốt, mặc dù hắn là huynh đệ của chúng ta. Nhưng nếu hắn còn ở Đằng gia thì các gia tộc khác sẽ cười nhạo làm chúng ta không ngẩng đầu lên được.
– Đúng vậy! Hy vọng hắn có thể chuyên tâm đọc sách để sau này làm quan, tốt xấu gì thì cũng coi như có một chút tương lai.
Một đám đệ tử Đằng gia tụ họp cùng một chỗ mà bàn về chuyện của Đằng Phi sắp phải đi học tại Thanh Nguyên Thư Viện. Đối với bọn họ thì Đằng Phi chẳng qua chỉ là một phế vật của Đằng gia, ngồi ăn rồi chờ chết mà thôi. Đi ra ngoài học tập coi như là phế vật có thể đem sử dụng được.
Chẳng qua là gia quy của Đằng gia nghiêm khắc, cộng với uy danh phụ thân Đằng Phi là Đằng Vân Chí nắm đó ( mặc dù đã chết). Nhưng vẫn như trước ở toàn bộ Đằng gia có tiếng tăm cực lớn.
Cho nên cho dù những người này lén lút nói chuyện cũng sẽ không dám nói những lời quá đáng. Còn trong lòng nghĩ thế nào thì những kẻ khác đều không thể biết được.
Đằng Phi có chút thất hồn lạc phách mà đi ra khỏi Đằng gia, men theo đường đá xanh ra khỏi Đằng Gia Trấn với vẻ mặt chán nản.
Đằng Phi biết rõ ông nội với tư cách là gia chủ từ trước đến nay một lời khó đổi. Nếu đã làm ra quyết định thì sẽ không thể sửa đổi, thế nhưng đi học chữ là chuyện mà Đằng Phi thật sự không muốn làm.
Thân là đệ tử Đằng gia thuở nhỏ Đằng Phi đều học thuộc lòng các loại thi thư. Đừng nhìn hắn trẻ con mà nhầm tưởng, kiến thức hắn rất rộng nếu đến một cái thư viện bình thường thì hắn có thể làm được một cái thầy giáo rồi.
Tại sao lai như thế này? Vì sao hết lần này tới lần khác ta không thể cảm ứng được sự tồn tại của Đấu Khí?
Đi ra khỏi thôn trấn Đằng Phi hướng phía tây mà đi. Đằng Gia Trấn xung quanh mấy trăm dặm đều là bình nguyên đất đai màu mỡ, thỉnh thoảng lại có một ngọn núi nhỏ xuất hiện.
Phía tây thôn trấn có một con sông lớn, con sông này được gọi là Mang Nãng Hà. Mang Nãng Hà chính là bắt nguồn từ trong khu vực của ma thú hoành hành Mang Nãng Quần Sơn mà chảy ra.
Đằng Phi đi đến một vách núi cao hơn ba mươi trượng, phía dưới chính là Mang Nãng Hà. Mỗi khi Đằng Phi tâm tình không tốt thì lại tới chỗ này ngồi yên lặng một mình rồi nhìn về phía Mang Nãng Quần Sơn thờ thẫn.
Nhưng hôm nay, sự oán hận đã đè nén trong nội tâm nhiều năm qua đã dồn nén đến mức độ làm Đằng Phi khó thở, thậm chí Đằng Phi có cảm giác như bị đè nén đến mức không đứng thẳng lên được.
Đứng ở trên vách núi nhịn không được, dùng hết tất cả sức lực mà giận dữ hét lớn :
– Ta! Không! Cam! Tâm!