Đọc truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi! – Chương 62
Bà cụ Mục cũng rất sợ hãi, vội hỏi: “Ông chủ, cháu tôi đã xúc phạm ông ở đâu, tại sao ông lại đánh nó?”
Lâm Chí Hùng tức giận nói: “Nhóm chúng tôi đang vui vẻ hợp tác làm ăn cùng cô Mục, kết quả là nghe thấy những lời anh ta nói khiến ta thấy tức giận, đây không phải là vấn đề tìm kiếm săn lùng mà đây là vấn đề sống còn trong kinh doanh, bà biết điều đó chứ?” “Cái gì!”
Bà cụ Mục, Mục Hải Long và những người khác đều giật mình nhảy dựng lên.
Nhiều ông chủ lớn như vậy, thật sự là họ đến đây để nói chuyện làm ăn với Mục Thiên Lam sao?.
Ngay cả Mục Thiên Lam cũng sửng sốt, hoài nghi nhìn Tiêu Thanh.
Làm sao anh ta biết được rằng có rất nhiều ông chủ đến để bàn công việc với cô? “Bà xã.
Đừng nói chuyện này nữa, bà cụ Mục đối xử với em như thế này, không cần giúp bà ta kiếm tiền nữa, kẻo một ngày nào đó bà ta buồn bực muốn đuổi em ra khỏi công ty.
Tiêu Thanh thuyết phục Mục Thiên
Lam.
“Um.”
Mục Thiên Lam gật đầu, tức giận nói: “Đi thôi, chuyện này sẽ không bàn tới nữa.”
Rốt cuộc, cô dẫn theo cha mẹ, cùng Tiêu Thanh rời đi.
“Đừng nói nhảm, đừng nói lung tung nữa, có cái gì đại sự cơ chứ” bà cụ Mục tự mình lẩm bẩm!
Bà cụ Mục không chút giận dữ nói rồi mỉm cười: “Ông chủ.
Mục Thiên Lam là cháu gái của tôi.
Nhưng cô ấy quả không nghe lời và làm nhiều chuyện sai trái nên đã bị đuổi khỏi công ty Feida rồi.
Hiện tại ông không cần phải nói chuyện làm ăn với cô ấy.
Tôi là pháp nhân đại diện cho Feida.
Mọi chuyện làm ăn ông có thể trực tiếp nói chuyện với tôi!”
Tuy nhiên, khi giọng nói của bà cụ Mục hạ xuống, Lâm Chí Hùng hét lên: “Lão bà đúng là hữu nhãn vô châu, người có thực lực như cô Mục lại bị bà đuổi đi, vậy bất động sản Cảnh Thái của tôi hàng năm vẫn nhập hơn năm trăm nghìn tấn thép, vậy tôi sẽ không đến chỗ các người tooi lấy nữa!” “Tập đoàn Cửu Châu mỗi năm cũng nhập một triệu tấn thép, chúng tôi cũng không nhận của công ty các người nữa.
Chúng tôi chỉ nhận của chủ tịch Mục Thiên Lam!” “Đúng! Máy móc Hồng Thái của chúng tôi, mỗi năm nhập ba trăm nghìn tấn thép, chúng tôi cũng không lấy nữa!”
Các ông chủ lần lượt đặt lời và chuẩn bị rời đi.
Bà cụ Mục chợt lo lắng, nhanh chóng bình tĩnh lại: “Ông chủ, đừng rời đi.
Xin ông đừng rời đi.
Tôi sẽ mời Mục Thiên Lam trở lại tiếp tục làm chủ tịch.
Ông có thể nói chuyện với cô ấy một lần nữa.”
Nói xong, một bà cụ bảy mươi tuổi như bà cụ Mục đột nhiên chết lặng như có luồng cuồng phong chạy qua.
Người nhà Mục Thiên Lam vừa bước ra khỏi công ty, bà ấy một hơi thở không ra hơi liền hét lên: “Mục Thiên Lam đừng đi, xin hãy trở về, Feida cần cháu, mau trở lại đi!”
Mục Thiên Lam không quay đầu lại, bất mãn nói: “Feida muốn giữ cháu thì giữ, lúc không cần lại đá đi, cháu có thể như quả bóng để đá qua đá lại sao? Cháu sẽ không trở lai Feida!” “Trở lại đi Mục Thiên Lam! Xin cháu hãy trở lại!” Bà cụ Mục vội đuổi kịp theo.
Không phải nói đùa, những vấn đề các ông chủ đề cập là hàng trăm, hàng triệu tấn thép tiêu thụ mỗi năm, Feida có thể kiếm đến hai trăm, ba trăm tỷ nhờ việc hợp tác kinh doanh với những ông chủ này.
Trước đó, kể cả hai công ty Feida cộng lại trong năm năm cũng không thể kiếm được số tiền lớn như vậy.
Chẳng mấy chốc, bà cụ Mục nắm lấy tay Mục Thiên Lam.
Năn nỉ: “Mục Thiên Lam, bà nội biết mình sai rồi, bà không nên đuổi cháu đi.
Cháu hãy về nhà với bà nội tiếp tục làm việc và cùng hợp tác với các ông chủ kia được không?” “Mọi người đến với những hợp đồng lớn.
Nếu tất cả các hợp đồng này được ký kết, nó có thể tạo ra ít nhất hai mươi đến ba mươi tỷ lợi nhuận ròng cho Feida mỗi năm.
Phần của gia đình bạn là hai mươi phần trăm như vậy có có đến năm đến sáu tỷ.!” “Mỗi năm có được năm đến sáu tỷ, hoa hồng quá cao hay sao? Cháu nỡ lòng bỏ đi số tiền lớn đó chỉ vì tức giận bà nội, cháu có thấy lương tâm cắn dứt không?”
Mục Thiên Lam im lặng.
Ngô Tuệ Lan cao hứng, nhanh chóng thúc giục Mục Thiên Lam: “Mau, mau đi gặp mặt xem những ông chủ đó cùng với bà nội, cư xử cho tốt.
Nếu ghi điểm nhất định phải giành được hết hợp đồng, để chỉ trong một năm, nhà chúng ta có thể mua được.
một căn biệt thự và sống trong đó.
Tiêu Thanh hỏi: “Mẹ, mỗi năm có muốn kiếm thêm mấy tỷ không?” “Đương nhiên là muốn.” “Rồi sau đó, số tiền đó bị Mục Hải Long dùng để lấp đầy những phần lỗ khác mà hắn gây ra?” “Đương nhiên là không hi vọng điều đó xảy ra rồi!” “Mẹ có muốn nhìn Mục Thiên Lam gây dựng lên Feida rồi sau đó nhìn Mục Hải Long hưởng thụ không làm, mà còn dần dần tiêu tan hết đống tiền đã cố gắng kiếm ra cho công ty không?”
.