Đọc truyện Chiến Luyến Tuyết, Hàn Tuyết Truyền Kỳ – Chương 58: Đi sứ Khánh quốc 2
Một nhóm người đường hoàng chậm rãi tiến vào thành,
Hàn Tuyết lén ra chỉ thị cho Vương Chính Nghĩa, lệnh cho thám tử trong thành
ban đêm tới gặp, liền lại như không có chuyện gì xảy ra, dừng chân tại dịch
quán Hà Bạch Tự tiến cử, tẩy rửa nghỉ ngơi chút ít rồi cùng Hàn Chiến mang
theo mười hai thị vệ vào cung diện kiến vua.
Hoàng cung Kháng quốc khác biệt so với Bích Lạc, càng
thêm lộ vẻ cao lớn tục tằng, bất đồng với cung lâu Bích Lạc xây dựng trên bình
nguyên, hoàng cung Kháng quốc xây tạc vào lưng núi, cung điện chằng chịt dựng
lên giữa quần sơn, xa xa nhìn lại thật khiến lòng người sinh kính sợ.
Khánh Vương muốn hội kiến nàng ở điện Nghị Triều, mà
điện Nghị Triều là nơi Khánh Vương dùng để thảo luận chính sự, nhưng cũng là
nơi gió tạt mây bao, cao nhất trong hoàng cung Khánh quốc. Hàn Tuyết đứng ở
chân núi hai tay lạnh ngắt, nhìn tầng tầng bậc thang đá bạch ngọc truớc mặt mà
hoa cả mắt, trong lòng thầm rủa tên Khánh Vương kia sẽ không được chết tử tế,
còn chưa gặp mặt đã muốn thị uy với nàng. Trường hợp này lại không thể để Hàn
Chiến ôm nàng đi lên, chỉ có thể chấp nhận từng bước từng bước từ từ mà bò.
Bất quá, từ khi sinh ra đến giờ, nàng không phải kiểu
người dễ chịu thua thiệt, Khánh Vương muốn thị uy với nàng, vậy cũng phải hỏi
xem nàng có bằng lòng hay không!
Nhẹ nhàng di bước, Hàn Tuyết chậm rãi từng bậc từng
bậc đi lên, do thân phận của Hàn Tuyết, lễ cung dẫn
đường đằng trước cũng không dám thúc giục, chỉ có thể chấp nhận theo nàng từ từ
đi.
“Thị nghi đại nhân, hoàng cung quý quốc thật là đẹp,
quy mô lớn như vậy, sợ là lúc xây tốn không ít bạc.” Hàn Tuyết rảnh rỗi vừa đi
vừa dừng lửng một chút cùng lễ quan dẫn đường đáp lời, cách một bước ở đằng
sau, Hàn Chiến một thân quan phục tử sắc trầm mặc theo bước, bốn vuốt kim long
kim tuyến thêu chìm uy vũ tung bay trên vạt áo, càng tôn lên khí tức hiên
ngang, quý khí bức người của hắn.
(Thị nghi chỉ là một chức quan ^^ kiểu như
người hầu hạ thân cận nhất bên người một vị chủ tử ấy, na ná thượng nghi bên bộ
Thệ bất vi phi nếu bạn nào đã đọc ~)
Hai bên phía sau, mười hai thị vệ của Hàn Tuyết tất cả
đều vận khôi giáp sáng như bạc, nghiêm chỉnh theo sau hai con người tư thái
đang vô cùng thả lỏng kia, tiếp đến là cả một đám quan viên Bích Lạc đến tạo
liên minh cũng chậm rãi bò dần lên.
“Vậy cũng không hẳn, hết thảy cung điện bổn quốc chủ
yếu xây trên núi cao, đơn cử riêng thềm đá bạch ngọc này, chi phí cũng không
rẻ, hàng năm bạc dùng tu sửa các cung, tốn nhiều chẳng khác gì nước chảy.”
Trong lời nói của lão thái giám không khỏi có chút tự cao, lại bởi vì thanh âm
thong thả mà làm cho người ta khó lòng nhận ra được.
“Thị nghi đại nhân làm việc trong cung cũng đã lâu
nhỉ?” Hàn Tuyết duyên dáng cười hỏi, có thể luyện đến công phu nói chuyện cao
thâm như vậy, cũng không phải là một nhân vật đơn giản a.
“Hạ quan tiến cung từ nhỏ, tới giờ cũng đã 51 năm
rồi.” Lão thái giám thần thái hồi tưởng đáp lời, trong lòng tuy vội vàng,
nhưng trên mặt cũng chẳng biểu lộ chút nào, tự nhủ thầm vị Bích Lạc công chúa
này cũng không phải nhân vật hiền lành, mấy vị tiểu chủ nhân ra chủ ý muốn thị
uy với vị này sợ là cũng đã đến từ bao giờ rồi. Nhìn vị công chúa này đi một
chút lại dừng một chút hiên ngang tự tại, mấy vị chủ tử e là phải đợi tiếp đến
mấy canh giờ.
“Vậy là lão nhân trong cung rồi, tính thời gian ra,
thị nghi đại nhân cũng xem như nguyên lão
trong triều a.” Hàn Tuyết mỉm cười dừng bước nghỉ chân, để cho mấy lão đại nhân
thở hổn hển đi phía sau được nghỉ một quãng nhỏ. Bọn họ cũng không phải phục
dịch, ngày thường ở trong triều sống an nhàn sung sướng, cùng lắm cũng chỉ mở
miệng chút ít, đấu tài đấu trí, lúc này chỉ với một câu nói của hoàng đế ca ca,
bọn họ liền phải theo nàng vượt cả ngàn dặm đi tới Khánh quốc. Chưa kể tới đã
già bảy tám chục tuổi còn phải cùng nàng đông bôn tây ba, mà chỉ nói mới đến
Khánh quốc, còn chưa được gì đã phải bước nhiều bậc thang như thế, già cả vậy
rồi mà vẫn phải chịu cái loại cực hình này, làm nàng thấy thật có lỗi.
Vì không muốn để bọn họ quá mức chật vật, nàng chỉ có
thể thỉnh thoảng dừng lại một chút ngắm phong cảnh, để cho bọn họ còn thở dốc
lấy hơi, đi từ từ như vậy mới không khiến bọn họ lúc lên tới đỉnh mệt mỏi hỗn
loạn quá, sẽ không làm mất thể diện cùng lễ nghi Bích Lạc.
Hàn Tuyết hoàn toàn không thấy sắc mặt càng ngày
xàng xanh mét của chúng người hầu bên cạnh, liền cứ như vậy đi một chút lại
dừng một chút, kì kèo mãi, đợi đến lúc lên được tới đỉnh cũng đã là chuyện của
hai canh giờ sau.
Quan truyền lệnh ở cửa cung cùng mấy vị cung tỳ vừa
thấy thân ảnh đám người Hàn Tuyết, lập tức giống như chó cún thấy xương
nhảy vọt lên, “Công chúa điện hạ, ngài đã đến, bệ hạ cùng các vị
hoàng tử đã chờ ngài được một lúc rồi.”
Hàn Tuyết ngẩng đầu liếc mắt nhìn đám người
vừa vọt tới trước mặt một cái, cười nhàn nhạt nói: “Mấy vị có
lời gì cứ từ từ nói, trước tiên cứ lau mồ hôi đi đã.” Trong lòng
không khỏi cười lạnh, nhìn mấy kẻ hầu dáng vẻ như ngồi đống lửa,
nói vậy hắn là Khánh Vương đã chờ đến sốt ruột rồi? Đáng đời,
ngươi kính ta một thước, ta mời ngươi một trượng, muốn thị uy với
nàng à, nàng cũng chẳng phải bù nhìn đâu.
“Công chúa cùng các vị đại nhân trước theo hạ
quan đến đây đã, bệ hạ chờ đã lâu.”
Quan truyền lệnh vừa lau một đầu đầy mồ hôi, vừa cẩn thận khom lưng cười nói.
Hàn Tuyết cười nhạt không nói gì, xoay người nhìn các
vị đại thần đang lục đục trèo lên đỉnh ôn nhu nói: “ Các vị đại nhân trước cứ
sửa sang lại lễ nghi diện mạo một chút, nghỉ ngơi chốc lát, rồi có vội đến cũng
không làm mất thể diện Bích Lạc ta.”
Thị nghi Khánh quốc cùng cả đám người hầu vừa nghe
xong, mặt ai cũng xanh mét, bệ hạ của bọn họ đã ngồi khổ trên điện gần hai canh
giờ rồi, vị chủ nhân này còn muốn làm loạn đến bao giờ nữa?
Hàn Tuyết không thèm để đám người quan truyền lệnh
cùng thị nghi chỗ cửa cung đang nhíu mày nhăn mặt vào mắt, muốn nói lại thôi,
nhẹ nhàng rảo bước đến trước mặt Hàn Chiến, làm bộ sửa sang lại y phục Hàn
Chiến, vuốt phẳng ống tay áo vốn chẳng có nếp nhăn nào của hắn: “Muốn ngay lập
tức diện kiến hoàng đế Khánh quốc, y phục này cũng không thể loạn.” Cả đám quan
viên Bích Lạc nghe xong, cũng cảm thấy phi thường có lí, rối rít sửa sang lại
mũ áo diện mạo.
Hàn Chiến nhìn đôi tay nhỏ bé của Hàn Tuyết phủ trên
vạt áo hắn, nhu tình trong mắt sóng sánh tựa thủy, từ sau lúc điên cuồng đòi
hỏi nàng trên thảo nguyên, Tuyết Nhi đã hờ hững với hắn tận nửa tháng rồi, hại
hắn tương tư thành bệnh, chưa có đêm nào say giấc. Tuyết Nhi lúc này thu hẹp
khoảng cách với hắn như vậy, phải chăng là đại ý cho nàng đã tha thứ cho
hắn, là hắn sẽ không còn phải dùng cả đêm khuya canh giữ ngoài cửa
phòng nàng, nghĩ đến nhu mỹ của nàng mà thầm tự an ủi mình? =))
Theo thời gian trôi qua, sắc mặt quan truyền lệnh
chuyển từ xanh thành tím, rồi lại từ tím qua xanh, mồ hôi lạnh trên
trán đổ xuống như mưa. Bởi vì cái gọi là gần vua như gần cọp, khi
ngày thường tâm tình các vị chủ tử không được tốt cũng có thể làm
cho bọn họ rơi đầu, càng không thể nhắc tới để cho bệ hạ cùng cả
đám hoàng tử công chúa đợi khổ gần hai canh giờ, không biết bọn họ
sẽ nhận lấy kết cục gì đây.
Chà vuốt áng
chừng thời gian một chung trà, Hàn Tuyết mới thu hồi tay nhỏ bận rộn,
mỉm cười có lệ hướng quang truyền lệnh gật đầu nói: “Làm phiền đại
nhân vào thông báo trước một tiếng.”
Cuối cùng cũng đợi được lời Hàn Tuyết, quan truyền
lệnh có thể dỡ bỏ tảng đá trong lòng, chân phía dưới mềm nhũn, thiếu chút
nữa quỳ phục xuống, người hầu bên người vội vàng một tả một hữu nâng hắn dậy.
“Hạ quan, lập tức, đi thông báo.” Thanh âm quan truyền
lệnh run rẩy, phải để hai cung tỳ giúp dìu đỡ đi về phía cửa cung.
Hàn Tuyết mặt không biến sắc nhìn cả đám cung thị
Khánh quốc chạy loạn trước cửa cung, chân mày vô ý thức nhíu lại, Khánh cung
phòng thủ nghiêm ngặt, cung tỳ được lựa chọn cực kì nghiêm cẩn, người của nàng
mất sức chín trâu hai hổ cũng không trà trộn được bao nhiêu, trừ bỏ mật báo hôm
nay là từ nội cung truyền ra, những điều tra trước đó đều do thám tử ngoài cung
tìm hiểu, nhưng cũng chưa bao giờ nói Khánh Vương là một người tàn bạo, vì sao
những cung thị này lại sợ hãi như vậy?
Người trong tay nàng sẽ không truyền về thông tin sai
lệch, nơi này rốt cuộc là có gì không tầm thường?