Đọc truyện Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời – Chương 47: Em Mập
Cô mới mập, cả nhà cô đều mập.
————————————
Vấn đề của cô nhi viện vẫn luôn là một khối tâm bệnh của Quý Thần Ly.
Việc này đổi thành bất luận một người nào khác ngoại trừ Minh Lãng hỗ trợ giải quyết, nàng đều mang ơn đội nghĩa nhớ ân tình người đó cả đời, nhưng là nếu như đổi thành Minh Lãng……!Minh Lãng việc này làm không chỗ nào để chê trách, nhưng điều Quý Thần Ly nghĩ lại là mình thiếu Minh Lãng một thiên đại nhân tình như vậy, về sau dù có định phủi sạch quan hệ, chỉ sợ không còn đủ tự tin như khi trước.
Quý Thần Ly nghĩ, phàm là mình có điểm bản lĩnh kiên cường, thì sẽ cự tuyệt Minh Lãng hỗ trợ, đem khối ân huệ còn nguyên vẹn đập thẳng vào mặt cô ta, nhưng nàng không làm được.
Phòng ở quyên tiền linh tinh tạm thời chưa đề cập đến, chỉ nói đến việc Minh Lãng chỉ động chút mồm mép là giải quyết được chuyện đi học của tụi Đại Vĩ, còn có thể thuận tiện bổ sung toàn bộ thủ tục pháp lý cô nhi viện còn thiếu, chỉ hai điểm này đã khiến Quý Thần Ly không có biện pháp cự tuyệt.
Nàng và Đào Nguyên chạy đến gãy chân đều làm không được, Minh Lãng mặt không cần lộ là có thể toàn bộ làm thỏa đáng.
Quý Thần Ly có thể lựa chọn không tiếp thu, nhưng nàng nếu không tiếp thu, Đào Nguyên không biết còn phải lo lắng đề phòng bao lâu.
Quý Thần Ly nhớ lại mấy sợi tóc bạc nàng nhìn thấy bên mai tóc Đào Nguyên ngày đó, cuối cùng chỉ có thể thở dài thỏa hiệp.
Đôi khi cuộc sống thúc ép con người ta không thể không thỏa hiệp.
Đào Nguyên tất nhiên cũng không tin những cán bộ trên cục thật sự lương tâm phát hiện chủ động tới giúp tiểu dân chúng như mình làm việc, sau lưng đoán chừng có người đứng sau hậu trường đẩy tay.
Xem bộ dạng nhiệt tình của những người đó, đặc biệt là ngày đó còn cố ý nhắc tới Quý Thần Ly, Đào Nguyên đã cảm thấy sự tình có gì đó rất lạ.
Người thứ nhất cô nghĩ đến chính là Minh Lãng.
Ngẫm lại Quý Thần Ly thật vất vả từ cái hố lửa Minh Lãng nhảy ra, nếu bởi vì việc này lại dính líu tới Minh Lãng, vậy tương đương với Đào Nguyên tự tay đẩy mạnh em gái mình xuống lại hố lửa, việc này Đào Nguyên sao có thể tiếp thu? Vì thế, suy đi nghĩ lại, rốt cuộc nói bóng nói gió hỏi Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly sớm đoán được Đào Nguyên muốn tới hỏi chính mình.
Với tính khí của Đào Nguyên, nếu như biết khẳng định không tiếp thu được, việc cấp bách trước mắt là giải quyết chuyện của cô nhi viện, chuyện khác có thể sau đó lại bàn, nên Quý Thần Ly đành phải tìm lý do qua loa lấy lệ qua đi, an ủi Đào Nguyên đừng suy nghĩ nhiều.
“Thật sao?” Đào Nguyên nửa tin nửa ngờ.
“Tỷ, em lừa ai cũng không thể lừa chị, đúng không?” Quý Thần Ly cười toe toét, “Hôm đó không phải em đã nói với chị đi tìm phóng viên đưa chuyện này lên sao? Chuyện này ở trên mạng lan truyền rất mạnh, những người đó tám phần là sợ mũ cánh chuồn trên đầu khó giữ được mới tích cực như vậy, hai ngày đấy trong bản tin không phải có nói sao? Hiện tại quốc gia nghiêm đánh cán bộ cơ sở không làm việc, bọn họ cũng không muốn chặt đứt tiền đồ của mình.”
Đào Nguyên nhưng thật ra nghe nói qua chuyện này, nhưng vẫn không yên tâm, lại hỏi: “Kia họ Minh không lại đến quấy rầy em đi?”
“Không có, em đã nói là đã ly hôn rồi, tỷ chị cũng đừng nhọc lòng.”
“Em hiện tại gần như đã bình phục, nhân lúc còn sớm đi Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn.
Em một ngày không làm thủ tục ly hôn là một ngày tâm chị không bỏ xuống được.”
“Được được.” Quý Thần Ly sảng khoái đáp ứng, trái tim lại trở nên nặng trĩu.
Minh Lãng mới vừa giúp Quý Thần Ly một đại ân, lúc này lại kêu nàng đi đề nghị làm thủ tục ly hôn, đột nhiên liền có điểm khó có thể mở miệng.
Việc hộ khẩu cùng các loại giấy chứng nhận làm rất nhanh chóng, không đến một tuần đã làm xong.
Đào Nguyên lúc nhận được giấy chứng nhận hợp pháp mừng rỡ không khép được miệng, cứ nắm tay người chuyển phát giấy nói cảm ơn, làm người nọ ngượng đến đỏ mặt.
Sau khi đám người rời đi, Đào Nguyên cầm những tờ giấy có đóng dấu đỏ yêu thích không buông tay, vừa sờ vừa cười, trong miệng liên tục lẩm bẩm: “Tốt quá rồi, sau này không bao giờ phải phát sầu nữa.” Quý Thần Ly một mặt vì Đào Nguyên cao hứng, một mặt lại sầu đến không biết làm thế nào mới tốt.
Nhưng việc này giải quyết thì giải quyết, Quý Thần Ly vẫn luôn nơm nớp lo sợ chờ Minh Lãng gọi đến.
Minh Lãng bên kia lại không có tin tức, giống như căn bản chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Quý Thần Ly không muốn chủ động đi tìm Minh Lãng, cứ mãi duy trì tình trạng sống dở chết dở như vậy, đương nhiên chuyện thủ tục ly hôn cũng ngượng ngùng chủ động yêu cầu.
Mùa xuân thời tiết biến đổi thất thường, mưa lại nhiều, người lớn còn chịu không nổi, huống chi trẻ con sức miễn dịch thấp càng miễn bàn.
Hai ngày nay trong viện có mấy tiểu hài tử cảm mạo ho khan, còn có một đứa bé mới mấy tuổi nửa đêm đột nhiên sốt cao, trán nóng đến độ có thể luộc trứng gà.
Đào Nguyên không nói hai lời chuẩn bị đưa tiểu hài tử nhập viện, nhưng trong cô nhi viện còn những hài tử khác cũng cần chăm sóc không thể đi, vì thế Quý Thần Ly nửa đêm ôm đứa bé kia đi bệnh viện, để Đào Nguyên ở lại chăm những hài tử khác.
Nửa đêm canh ba xe buýt tàu điện ngầm đều dừng hoạt động, thành Tây bên này hoang vu, nên taxi cũng không có mấy chiếc.
Đứa nhỏ trong lòng ngực Quý Thần Ly khóc cả mặt đỏ bừng, nàng ôm tiểu hài tử đứng ở ven đường gấp đến độ không biết phải làm sao.
Đèn đỏ ở ngã tư đường đằng trước chuyển xanh, trên đường cái có duy nhất một chiếc xe hơi màu đen đi về phía Quý Thần Ly.
Chiếc xe kia toàn thân đen nhánh, phản chiếu ánh đèn vàng mờ hai bên đường, như một bóng ma trong đêm tối.
Quý Thần Ly nhìn trước ngó sau, trong vòng 200 mét phỏng chừng chỉ có duy nhất một chiếc ô tô như vậy, nàng có thể chờ nhưng hài tử trong lòng ngực nàng không thể chờ.
Giờ phút này không quản được nhiều như vậy, dưới tình thế cấp bách Quý Thần Ly lao ra giữa đường cái, dùng thân mình ngăn cản chiếc xe hơi màu đen kia lại.
Xe lao thẳng về phía Quý Thần Ly.
Mắt thấy xe sắp đụng vào người mình, Quý Thần Ly theo bản năng ôm hài tử nhắm hai mắt rụt người lại.
Nhưng xe kia nửa đường đạp phanh gấp, bóp còi, khó khăn lắm mới ngừng được trước người Quý Thần Ly, chỉ cách 5 cm nữa là sẽ đâm vào người nàng.
Cửa bên ghế lái mở ra, một nữ nhân từ bên trong bước xuống, tóc dài ngang vai tuỳ ý buộc sau đầu, bên mái có vài sợi tóc mai không nghe lời, được nữ nhân vén ra sau tai.
Cô phỏng chừng mới từ hội nghị trang trọng nào đó đi ra, trên người mặc âu phục chỉnh tề.
Bất quá hai cúc áo sơmi trên cùng không cài, cổ áo mở rộng, khoe ra chiếc cổ mảnh mai thon dài cùng với xương quai xanh uốn lượn tinh xảo.
“Thần Ly?”
Quý Thần Ly còn đang nhắm hai mắt, nghe thấy giọng nói quen thuộc này cả người chấn động, không thể tin được mà mở mắt ra, sau khi thấy rõ diện mạo nữ nhân, bên miệng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười khổ.
“Đã lâu không gặp, Minh Lãng.”
Đúng là oan gia ngõ hẹp, hơn nửa đêm ở trên phố tùy tiện cản một chiếc xe là có thể vừa vặn gọi được xe Minh Lãng, đây không phải nghiệt duyên thì là gì?
Minh Lãng rõ ràng cũng rất kinh ngạc trước sự xuất hiện của Quý Thần Ly.
Cô tưởng tiến lên dò hỏi tình hình nàng như thế nào, nhưng lại tựa hồ rất kiêng kị Quý Thần Ly có phản ứng kháng cự gì, chỉ tiến lên một bước liền thức thời mà dừng lại, thử thăm dò hỏi: “Muốn hỗ trợ sao?” Đôi mắt cô thuận thế liếc về phía hài tử đang nức nở trong lòng ngực Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly lúc này mới nhớ tới trong lòng ngực mình còn đang có đứa nhỏ, không rảnh lo thị phi ân oán giữa nàng cùng Minh Lãng, vội vàng ôm hài tử bước nhanh chạy đến bên cạnh xe Minh Lãng, khẩn cầu: “Giúp đỡ, tôi muốn đi bệnh viện, chờ thêm nữa là không kịp mất!”
Minh Lãng xem xét tình huống hài tử, hiểu rõ, lập tức kéo ra cửa ghế phụ, “Trước lên xe.”
Quý Thần Ly do dự một giây, quay đầu lại nhìn ghế sau xe, vẫn là khẽ cắn môi ngồi vào ghế phụ.
“Dây an toàn.” Minh Lãng nhắc.
Vì thế Quý Thần Ly vội thắt dây an toàn, giây tiếp theo, chân ga đạp đến tận cùng, xe lao nhanh như một tia chớp xuyên qua màn đêm, chỉ để lại một đám bụi cuốn lên giữa nửa đêm trên đường cái không một bóng người.
Tốc độ xe lên đến 100 km/h, một đường vượt qua vô số đèn đỏ.
Quý Thần Ly ngồi trên ghế phụ kinh hồn táng đảm, nàng định lên tiếng nhắc nhở, nhưng lại thấy Minh Lãng tập trung tinh thần siết chặt tay lái, sợ làm cô phân tâm càng dễ xảy ra chuyện, thức thời mà ngậm miệng.
.
Truyện Võng Du
Xe chạy vài phút là đến bệnh viện, Minh Lãng trực tiếp đỗ xe ngay trước cửa viện, một đường không người ngăn trở.
Quý Thần Ly ôm hài tử xuống xe, đứa trẻ trên tay lại bị Minh Lãng một phen bế lên.
“Cô……”
“Em mệt mỏi, tôi ôm đứa nhỏ vào trước, em lại từ từ đuổi theo.” Minh Lãng chỉ đơn giản giải thích ngắn gọn một câu, chân dài trực tiếp chạy về phía phòng cấp cứu.
Bước chân cô rất gấp, dưới chân lại rất ổn trọng, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt Quý Thần Ly.
Nếu không phải nửa đêm bệnh viện quá an tĩnh, khả năng Quý Thần Ly đến cả tiếng bước chân cô cũng nghe không thấy.
Minh Lãng ở trên xe đã phân phó bệnh viện có người bệnh yêu cầu lập tức trị liệu, Quý Thần Ly cũng thuyết minh ngắn gọn các triệu chứng bệnh của hài tử một lần, cho nên Minh Lãng vừa ôm hài tử vào phòng cấp cứu thì các bác sĩ lập tức vào cuộc.
Thì ra là trời chuyển mùa, khả năng miễn dịch của hài tử giảm xuống, bị viêm phổi cấp tính.
Khi chính tai Quý Thần Ly nghe được bác sĩ nói đứa bé không có vấn đề gì nghiêm trọng, nàng mới nhẹ nhàng thở ra, dây cung kéo căng trong lòng cuối cùng mới thả lỏng.
Lúc này thân thể nàng mới cảm nhận được mỏi mệt đau nhức, hoa mắt hai chân mềm nhũn gần như ngã sụp xuống đất, may mắn Minh Lãng tay mắt lanh lẹ kịp thời ôm lấy eo Quý Thần Ly.
“Không sao chứ?” Minh Lãng vội vàng hỏi.
“Không có việc gì.” Quý Thần Ly đỡ trán định định thần, trước mắt thanh minh không ít, lúc này mới ý thức được giờ phút này Minh Lãng đang ôm mình, mà hơn phân nửa người nàng đang dựa vào người Minh Lãng.
Tư thế này quá mức ái muội, Quý Thần Ly theo bản năng đẩy Minh Lãng ra, đỡ tường chậm rãi ngồi xuống dãy ghế công cộng ở hành lang.
Minh Lãng không ngồi, xoay người đổ cốc nước, đưa cho Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly nhìn thoáng qua, ngẫm lại vẫn là tiếp, “Cảm ơn.”
Minh Lãng khẽ lắc đầu tỏ vẻ không cần khách khí, trầm mặc mà ngồi bên cạnh Quý Thần Ly.
Đêm hôm khuya khoắt, hành lang bệnh viện trống không, hai đầu hành lang tối tăm yên tĩnh, chỉ có ánh đèn lạnh lẽo chiếu xuống đỉnh đầu hai người, một người ở một mình tại nơi thế này có thể sợ đến chết khiếp.
Tuy rằng Quý Thần Ly không thích Minh Lãng, nhưng không thể phủ nhận, loại thời điểm này thêm một người đích xác vẫn tốt hơn một mình —— cho dù cái người làm bạn này là Minh Lãng.
Minh Lãng hai tay giao nhau đặt trên đầu gối, dáng ngồi đoan chính.
Cô muốn nói gì đó với Quý Thần Ly, nhưng cô lại không phải người am hiểu nói chuyện phiếm, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Em mập.”
Quý Thần Ly: “……”
Cô mới mập, cả nhà cô đều mập.
——————
Tác giả có lời muốn nói: Minh Lãng đã định cô đơn từ lúc sinh ra..