Chiến Lật Chi Hoa

Chương 12


Đọc truyện Chiến Lật Chi Hoa – Chương 12

Edit:Dece

Tiểu tử trước mắt này thật kiêu ngạo, cho dù đang mặc tù y trên người nhưng từ đầu đến chân đều toả ra loại khí tức đầy kiêu ngạo. Nguyên Chiến Dã cảm thấy đồng phục học sinh sẽ rất thích hợp với Trương Gia Dương, hắn còn nhớ đồng phục của một trường trung học gần khu nhà hắn kiểu dáng nhìn rất vừa mắt, quần tây, áo khoác ngoài màu xanh đen, áo sơ mi trắng và cà vạt đỏ–.

“Này! Nghĩ cái gì vậy? Dùng vẻ mặt khinh thường như thế nhìn tôi à?” Trương Gia Dương nhíu mi một chút, châm chọc nhìn Nguyên Chiến Dã.

Nguyên Chiến Dã nhẹ nhàng cau mày, mím môi một chút, cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi một câu: “Xin hỏi, cậu đã 20 tuổi chưa?”

“Gì?” Thanh âm này không phải Trương Gia Dương phát ra, mà là của Chu Chính kêu lên.

Nguyên Chiến Dã vốn muốn hỏi y đã 18 chưa nhưng nếu vậy thì y không thể ngồi tù, hơn nữa còn là lão Đại của hắc băng, cho nên đem 18 đổi thành 20.

Sắc mặt Trương Gia Dương thay đổi, nếu vừa rồi trong mắt của Nguyên Chiến Dã, y là “Thiếu niên đầy ánh mặt trời” thì hiện tại lại biến thành “Thiếu niên hung ác.”

“Anh cười nhạo tôi?” Trương Gia Dương khẽ nheo mắt đánh giá Nguyên Chiến Dã.

“Tôi chỉ hỏi vấn đề tôi thắc mắc, cậu không trả lời cũng chẳng quan hệ. Hơn nữa—” Nguyên Chiến Dã dừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Tôi không biết chuyện đó có gì đáng buồn cười.”

Hắn nói như vậy là vì Trương Gia Dương quả thực là đang cười, y lấy ra điếu thuốc trên miệng rồi ngước mắt nhìn Nguyên Chiến Dã, “Chính xác thì không có gì buồn cười, quay đầu thử hỏi người phía sau anh xem, một tên thiếu niên nhìn chưa đầy 20 tuổi như tôi mà đã giết bao nhiêu người thì sẽ rõ ràng ngay thôi.”

Nguyên Chiến Dã đương nhiên không quay đầu lại, “Chưa đầy 20 tuổi mà giết người thì không có gì đáng giá để kiêu ngạo đâu.”

Sắc mặt Trương Gia Dương lại thay đổi, thiếu chút nữa đã từ “thiếu niên hung ác” mà biến thành “hung thần ác sát”. Chu Chính thấy như vậy thì trong lòng cứ thấp thỏm không yên, Trương Gia Dương có bao nhiêu tàn nhẫn Nguyên Chiến Dã đều không biết, nhưng hắn lại biết. Chẳng qua, vì sao hắn lại cảm thấy tình huống hiện tại của Nguyên Chiến Dã và Trương Gia Dương thật giống như một người thầy giáo giảng dạy cho học trò của mình?

Không khí lúc này có chút kỳ quái, thậm chí có thể nói là quỷ dị. Tuy rằng Trương Gia Dương lúc này đang gắt gao cau mày, nhưng vẫn chưa hành động bước tiếp theo–đánh người. Khi chứng kiến cảnh tượng Trương Gia Dương đánh nhau, mọi người ai cũng biết một cú của y có thể đánh gãy mũi của người khác, chẳng qua thân thủ Nguyên Chiến Dã đã được rèn luyện qua, Chu Chính đột nhiên có một ý tưởng rất không tốt: Hắn muốn xem hai người đánh nhau,khi đó sẽ biết được thân thủ của ai tốt hơn. Thật sự—rất không tốt mà.

“Lúc đầu tôi không biết Nhiếp Phong Vũ hợp ý anh chỗ nào? Hiện tại thì biết rồi—” Nói xong, Trương Gia Dương chậm rãi đến gần Nguyên Chiến Dã, người kia vẫn bất động đứng yên tại chỗ.

“Trừ khuôn mặt này ra, anh mở miệng cũng rất có bản lĩnh! Thế nào? Có phải thường xuyên dùng nó để hầu hạ Nhiếp Phong Vũ không? Hắn nơi đó rất lớn phải không?” Mở miệng nói vài từ hạ lưu, trên môi vẫn nở nụ cười tựa như ánh mặt trời, Trương Gia Dương quả thật là một tên ác ma có nụ cười của thiên sứ.

Nguyên Chiến Dã trên mặt không chút biểu tình, lạnh lùng theo dõi người trước mắt. Chu Chính phía sau hít một ngụm lãnh khí, hắn trước mặt Nguyên Chiến Dã không dám đề cập đến chuyện của Nhiếp Phong Vũ, Trương Gia Dương mới đây lại nói ra mấy lời ghê tởm như thế–mặc dù vừa rồi có suy nghĩ không tốt, nhưng hiện tại hắn đang cân nhắc không biết có nên kéo Nguyên Chiến Dã đi không. Xét theo tình huống hiện tại, nếu là đánh nhau, nhất định chỉ nhận được kết quả lưỡng bại câu thương mà thôi.

“A Chiến—” Kết quả là khi hắn vừa mới nhấc chân định gọi Nguyên Chiến Dã thì đã bị lời nói tiếp theo của hắn làm cho sợ tới mức muốn té ngã.

“Đúng vậy, chính xác thì nó rất lớn. Cậu có muốn thử không?”

“Anh nói cái gì?” Biểu tình tức giận dần dần xuất hiện rõ ràng trên mặt Trương Gia Dương, điếu thuốc trong tay sau vài lần vò nát thì bị quăng xuống đất.

Nguyên Chiến Dã giơ lên khoé miệng cười, “Tôi với cậu vốn không quen biết, cậu sáng sớm tìm tôi lại nhắc đến chuyện của Nhiếp Phong Vũ, tôi nghĩ rằng cậu muốn thử cảm giác anh ta thượng, nếu đúng như vậy thì để tôi giúp cậu nói với anh ta một tiếng, tin tưởng tôi, anh ta sẽ làm cậu phi thường vui vẻ. Nếu không phải—” Dừng một chút, Nguyên Chiến Dã nhìn hắn, “Cậu có thể cho tôi biết rốt cuộc cậu tìm tôi có việc gì không?”

Khuôn mặt Trương Gia Dương đã xấu đến cực điểm còn khuôn mặt của Chu Chính thì cười đến mức muốn biến dạng.

Rất đả thương! Nguyên Chiến Dã, miệng của cậu nguyên lai còn đả thương người hơn tôi a~!

Vẫn giữ nụ cười trên mặt không thay đổi, Nguyên Chiến Dã thực bình tĩnh nhìn Trương Gia Dương, giống như vừa rồi hắn chỉ lý luận một chuyện gì đó. Sắc mặt Trương Gia Dương rốt cuộc cũng chậm rãi thay đổi,mũi hừ lạnh hai tiếng, đưa tay nâng cằm Nguyên Chiến Dã lên, Nguyên Chiến Dã cau mày nhưng cũng không động đậy.

“Thực là thú vị hơn nhiều, so với thứ trước kia chỉ biết mở chân mà lấy lòng.” Biểu tình ngả ngớn trên mặt y làm cho Nguyên Chiến Dã cau mày càng ngày càng chặt, người thứ nhất hắn nghĩ đến là Trần Tích.

Có chút khó chịu, thậm chí là giận dữ.

“Thế nào? Muốn làm người bên tôi không, tôi sẽ cho anh biết Nhiếp Phong Vũ chẳng qua chỉ hào nhoáng bên ngoài thôi–” Trương Gia Dương dường như rất biết cách lợi dụng mị lực của bản thân, hai mắt khẽ nheo lại, khoé miệng mỉm cười nhìn Nguyên Chiến Dã, hắn chỉ có thể dùng từ “mị nhãn như tơ” mà hình dung, một người trẻ tuổi như thế lại có khuôn mặt đầy mị lực ngang ngược.

Nguyên Chiến Dã có chút mờ mịt nhìn y, tay của người kia đã di chuyển xuống cổ, hơn nữa còn chậm rãi vuốt ve, càng có xu hướng trượt xuống phía dưới.

“Như thế nào? Hửm?”

Bên này đang trình diễn tiết mục câu dẫn và bị câu dẫn, bên kia Chu Chính chiêm ngưỡng đến “miệng khô lưỡi khốc”. Vậy chuyện này là sao đây? Số đào hoa cũng không nhiều như thế chứ? Có tính là kỳ đà cản mũi không? Bất quá, vấn đề này đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, thật lâu cũng không tìm được đáp án—.

“Có vấn đề này—” Nguyên Chiến Dã đột nhiên nói một câu.


Hả? Chu Chính sửng sốt, không phải chứ? Chẳng lẽ bọn họ lát nữa sẽ rời đi?

“Sao?” Trương Gia Dương nở nụ cười càng ngày càng sáng lạn,tựa như một con nhện sắp bắt được con mồi trong võng lưới của mình.

“Tôi đến bên cạnh cậu, cậu thượng tôi hay tôi thượng cậu?”

“Phốc~!” Chu Chính thực sự nhịn không được, che miệng nhưng vẫn không ngăn được tiếng cười phát ra.

Nụ cười trên mặt của Trương Gia Dương chậm rãi biến mất, ánh mắt khiêu khích cũng không còn thấy, sắc mặt hết thảy đã khôi phục lại biểu tình lãnh khốc cùng khinh thường ban đầu, tựa như mọi chuyện vừa rồi đều là giả vờ, bàn tay đang vuốt ve trước ngực Nguyên Chiến Dã cũng thu về.

Nguyên Chiến Dã nhìn thấy y thay đổi, trong lòng thở dài một tiếng. Qủa nhiên là tên nhóc cánh chưa đủ dài. Bỗng dưng lại nhớ đến lời của Chu Chính: Làm sao có thể cũng là một lão hồ ly như Nhiếp Phong Vũ mà đấu! Có lẽ là do “bản năng” của giáo viên trỗi dậy nên hắn lại có điểm đồng tình với tên nhóc kiêu ngạo trước mặt. Nếu ở bên ngoài, hắn nguyện ý “cảm hoá” nó.

“Nguyên Chiến Dã― phải không?” Lúc sau Trương Gia Dương lặp lại tên một lần nữa, lấy tay hất mấy sợi tóc rũ trước trán rồi ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến Dã nói: “Tôi nhớ kỹ anh, để một ngày nào đó vì lời nói hôm nay mà phải trả giá đắc.”

Loại uy hiếp này Nguyên Chiến Dã nghe qua không ít lần. Mấy tên học trò có đứa nào sau lưng mà không mắng hắn, hắn chỉ là “tình cờ” nghe được mà thôi.

Nguyên Chiến Dã tiểu tử ngươi không chết tử tế được đâu!

Nguyên Chiến Dã ngươi cả đời này không cưới được vợ!

Họ Nguyên ngươi sinh đứa con không có—vế sau thì đừng nói. Tóm lại, uy hiếp thế nào hắn cũng không sợ.

Biểu tình không cho là đúng của hắn lại làm lửa giận của Trương Gia Dương càng thêm sôi sục, Nguyên Chiến Dã có cảm giác dường như từ trước đến giờ hắn vẫn không có ai đánh bại hoàn toàn là vì Nhiếp Phong Vũ.

Khó chịu! Thực khó chịu! Hắn thà rằng trước mặt tên tiểu tử này mà vung tay hung hăng đánh y một bữa.

“Hôm nay trước hết là vậy đi, chúng ta về sau sẽ có rất nhiều cơ hội để gặp mặt.” Tựa hồ là áp chế lửa giận, Trương Gia Dương cười rất “thoải mái”.

Nguyên Chiến Dã thoáng cúi thấp đầu, “Phải không?” Rõ ràng là một câu hỏi ứng phó nhưng Trương Gia Dương lại không để ý.

Y đột nhiên cúi đầu rồi ghé vào bên tai của Nguyên Chiến Dã nói: “Anh nghĩ họ Nhiếp kia có cái gì tốt chứ, ngày nào đó anh cũng sẽ phát hiện hắn đều không bằng tôi!” Nói xong không đợi Nguyên Chiến Dã có phản ứng gì liền xoay người rời đi, động tác tiêu sái chỉ còn thiếu hoa hồng bay đầy trời làm bối cảnh nữa thôi.

“Trời! Thật sự là tính tình của Đại thiếu gia mà.” Chu Chính lắc đầu, nhìn cảnh người kia rời đi như khổng tước mà thở dài một hơi, bước đến gần Nguyên Chiến Dã, hắn mới phát hiện người này nãy giờ chỉ nhìn chăm chăm trên mặt đất mà không chớp mắt lấy một cái, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

“Này! Này! Tỉnh tỉnh!” Lay người đang thẩn thờ một chút, “Trời đã sáng rồi nha!”

Nguyên Chiến Dã ngơ ngác một chút rồi lấy lại tinh thần ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng của Trương Gia Dương rồi quay sang Chu Chính.

“Hắn vừa rồi nói với cậu gì vậy?” Chu Chính hỏi.

Suy nghĩ, nói đúng sự thật : “Hắn nói Nhiếp Phong Vũ không phải là thứ gì tốt.”

“Qie~” Chu Chính bỡn cợt, “Tôi tưởng cái gì chứ, cũng chẳng phải bí mật gì lớn lao.”

Nguyên Chiến Dã nhíu mi một chút, buột miệng hỏi : “Anh cũng cho là như vậy?”

Chu Chính cười khẽ hai tiếng, “Trên thế giới này không có ai tuyệt đối là người tốt, chính mình còn không phải là người chân chính lương thiện thì có tư cách gì nói người khác? Chỉ cần thoải mái mà sống là được rồi, đừng quan tâm những thứ khác!”

Tuy rằng khi nói những lời đó vẻ mặt Chu Chính không hề đứng đắn, nhưng Nguyên Chiến Dã biết Chu Chính đang nói chuyện rất nghiêm túc, Nguyên Chiến Dã nở nụ cười.

“Đúng vậy! Đều không phải là người tốt, đi thôi—”

Chu Chính cũng cười, ôm lấy bả vai hắn, vừa đi vừa ồn ào: “Đúng vậy! Đều không phải, quan tâm hắn là người tốt xấu làm gì! Súc sinh cũng phải ăn cơm!Đi! Ăn cơm!”

Lẳng lặng ngồi dưới tàng cây cách đó không xa, trong miệng còn ngậm một cây cỏ xanh, nghe thanh âm dần dần đi khuất, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bóng người sắp biến mất phía góc nhà—khoé miệng có chút cong lên, lạnh lùng nở nụ cười.

***


“Nói đi nói lại, cậu cũng rất được hoan nghênh a!” Chu Chính nằm trên giường hưởng thụ khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, hai tay gối sau đầu, cả người thả lỏng tìm một đề tài thú vị để nói chuyện phiếm.

Nguyên Chiến Dã cũng ngồi trên giường của mình nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được lời của hắn liền mở mắt,hỏi: “Như thế nào? Anh hâm mộ?”

“Tôi còn biết sức mình ‘mấy cân mấy kí’ mà!” Chu Chính ngồi dậy, những người khác đều đi ra ngoài chơi bóng nên nói chuyện không cần tránh né.

“Trương Gia Dương rõ ràng là coi trọng cậu, có trò hay để coi rồi! hắc hắc~”

“Anh lấy tôi ra làm trò cười để coi à?” Nguyên Chiến Dã lạnh lùng dùng khoé mắt liếc hắn.

Chu Chính không đứng đắn cười cười, “Làm gì có! Cho dù tôi không coi cũng sẽ có chuyện xảy ra mà!”

Nguyên Chiến Dã nhắm mắt, cả người nằm trên giường.

“Hắn ta muốn tranh giành cao thấp với Nhiếp Phong Vũ, chỉ cần có thể thắng đối phương thì đều có thể lấy lại những gì đã mất—” là nam nhân!

Sửng sốt một chút, Nguyên Chiến Dã phát hiện hắn cùng Trần Tích không có gì khác nhau, nhưng thuỷ chung hắn cũng hơn Trần Tích một chút. Chỉ là–không thể hiểu được, khiến hắn cảm thấy có chút phiền toái mà trở mình một cái, bàn tay để dưới cái gối vô tình chạm vào một vật thể lạnh lẽo. Mở mắt ra thì thấy đó là sợi dây chuyền của Nhiếp Phong Vũ.

Rất đẹp, nhưng vẫn là một thứ vô dụng.

Nguyên Chiến Dã không biết bây giờ hắn phải làm như thế nào. Cất giữ bên người? Lấy danh nghĩa gì đây? Một món quà mà phạm nhân tặng cho nằm vùng ? Suy nghĩ này làm cho hắn nhíu mày. Ném đi ? Có lý do gì chứ ? Đúng là không có lý do gì nên không thể hạ quyết tâm. Vì cái gì phải ném?

Nó vô tội, từ đầu đến cuối, chỉ là vô tội.

Đột nhiên nghe Chu Chính nói một câu: “ Thế giới a—con mẹ nó không chân thật!” Tựa như đang thì thầm cũng tựa như tự nói với bản thân mình. Nguyên Chiến Dã nắm chặt sợi dây chuyền khắc hình hoa bách hợp trong tay, lạnh như băng,cảm giác rất chân thật.

Đột nhiên nhớ đến, dường như đã “rất lâu” không gặp Nhiếp Phong Vũ—.

Đáng giận !

Sau khi nghỉ ngơi, Nguyên Chiến Dã và Chu Chính được phân công đi quét dọn thư viện. Nhiệm vụ như vậy nghe có vẻ rất nhàn hạ cũng rất thoải mái, nhưng nếu biết rõ nơi này thì tuyệt đối không có người nào chủ động đi làm công việc tồi tệ như vậy đâu.

“Chết tiệt! Mấy chục năm không có người quét lại bắt chúng ta đi, thế mà chỉ gọi có hai người, ngày nào năm nào mới làm xong a!” Chu Chính vừa đi vừa mắng, xách thùng nước đi lau nhà mà cứ như cầm khiêng đi đánh giặc.

Nguyên Chiến Dã thì bình tĩnh hơn nhiều, trên tay cầm chổi song song đi tới cùng Chu Chính chuẩn bị quét dọn.

“Cậu cũng phải nói gì đi chứ! Có người cố ý chỉnh chúng ta phải không?”

“Hử?” Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu nhìn bầu trời có màu xanh nhàn nhạt, có người chỉnh bọn họ? Nếu đúng là như vậy, còn có thể là ai chứ? Buổi sáng hôm nay không phải vừa đắc tội với một người sao?

“Mẹ nó! Đợi ông đây đi ra ngoài thì—”

“Sau đó thì sao?” Nguyên Chiến Dã chờ Chu Chính nói hết câu.

Chu Chính gãi đầu, “Thì cũng phải đợi tôi ra ngoài mới biết được a!”

Nguyên Chiến Dã suy nghĩ một chút, nhịn không được mà hỏi, “Anh vì sao phải ngồi tù?” Trước giờ hắn vẫn không hỏi Chu Chính là vì chưa đúng thời điểm, hiện tại hắn mắc kệ có đúng lúc hay không thì vẫn muốn biết lý do Chu Chính vào tù. Chỉ có Chu Chính mới khiến hắn có cảm giác rất khác biệt.

“Ồ!Tôi chưa nói với cậu hả?” Sờ sờ cằm như đang nghiêm túc nhớ lại, Chu Chính cười cười rồi quay đầu nhìn Nguyên Chiến Dã, bình tĩnh nói: “Giết người.”

Nguyên Chiến Dã im lặng.

“Ngộ sát.” Lại chủ động thêm một câu, “Không nghĩ rằng con dao lại đâm vào như vậy, cả người toàn là máu, còn chưa kịp kêu đã tắt thở. Qúa nhanh—” Vừa nói vừa đưa tay làm động tác cầm dao chém người.


“Anh không muốn giết hắn?” Nguyên Chiến Dã theo bản năng mà bật hỏi sau đó mới ý thức được mình vừa nói gì, bản thân hắn cũng không biết vì cái gì lại có suy nghĩ này trong đầu.

Chu Chính nhìn hắn có chút sửng sốt, trong nháy mắt tựa như nhìn thấy thứ gì, nhưng lập tức bật cười ha ha.

“Phí lời! Đó là ngộ sát! Ai muốn giết hắn a? Giết người phải ngồi tù-A! Đến rồi đến rồi! Cậu đi quét rác trước đi, tôi đi lấy thêm nước!”

Nhìn người kia chạy nhanh như chớp, Nguyên Chiến Dã cầm cây chổi trong tay quét vài vòng rồi đi vào thư viện.

Có lẽ là để những phạm nhân vào ngục rút ra được bài học cho bản thân mình, sau khi tại ngoại thì có thể trở lại làm người lương thiện, chính vì vậy mà người ta lại xây thư viện ở nơi đây. Thư viện cũng coi như phong phú, mặc dù chỉ có một toà nhà nhưng chiếm diện tích cả hai tầng. Nguyên Chiến Dã từng kiếm được cuốn sách mà hắn tìm bên ngoài cả năm cũng chưa được, kích động không thể ở đây lâu hơn một chút.

Đi vào thư viện thì gặp ngục cảnh giám sát hướng dẫn, Nguyên Chiến Dã nhìn xung quanh một chút, lớp bụi phủ kín cả chồng sách cao xếp trên kệ, mấy cuốn sách cho người ta mượn cũng bịt kín một tầng bụi mù mịt. Cả phòng chỉ có một mùi hương của sách báo cũ, cảm giác này rất quen thuộc.

Đặt khăn lau sang một bên Nguyên Chiến Dã bắt đầu quét dọn trước, nhưng đi tới đi lui vài vòng cũng không tìm được một vết bẩn, hắn nhíu mày,cảm giác như có người đã dọn dẹp qua một lần. Tuy rằng chỉ là quét rác.

Vậy lau cửa sổ thôi! Cầm lấy dẻ lau đi đến cửa sổ, Nguyên Chiến Dã nhìn nhìn tấm cửa kính không tính là sạch cũng không thể nói là quá bẩn, nghĩ thấy không cần dùng nước, chỉ cần lau khô qua là được rồi.

Ưhm! Đúng vậy! Qủa thật là có thể lau khô, lau vài cái liền xuất hiện gương mặt người, hài lòng nhìn thấy mặt kính đã được lau sạch phản chiếu ra hai gương mặt người—Ai? Hai gương mặt ? Một là của hắn, người kia—.

“Chết tiệt!” Bị doạ một cú lập tức xoay người, Nguyên Chiến Dã bóp chặt giẻ lau trong tay hung hăng trừng người không biết lúc nào đã đứng phía sau hắn, “Anh muốn doạ chết người hả? Bước đi cũng không tiếng động?”

Tóc của Nhiếp Phong Vũ hôm nay có chút hỗn độn, dường như chưa được chải qua, ánh mắt có chút biếng nhác lúc mới thức dậy, vài chiếc khuy cài tuỳ ý trên áo để lộ ra bộ ngực thật săn chắc. Nguyên Chiến Dã phát hiện mặt mình có chút nóng—chết tiệt! Ai chỉnh nhiệt độ trong phòng cao như vậy?

“Anh không biết thư viện là nơi phát hiện nhiều chuyện quỷ quái nhất sao?”Xoay người có chút che dấu thân nhiệt, Nguyên Chiến Dã tiếp tục lau chùi cửa sổ.

“Tôi không biết.” Nhiếp Phong Vũ lặng lẽ tiến lại gần, bước đến phía sau rồi đưa tay ôm lấy eo hắn, “Tôi chỉ biết thư viện là nơi thích hợp nhất để yêu đương vụng trộm thôi.”

Nguyên Chiến Dã xương cốt đã đều tê rần, càng khỏi phải nói đến lỗ tai bị cắn kia, nóng đến độ có thể chiên ốp la luôn.

Hôm nay Nhiếp Phong Vũ rất không bình thường! Như thế nào—thế nào lại nhiệt tình như vậy ?

“Anh chưa tỉnh ngủ hả?” Nhẹ nhàng vặn vẹo cơ thể để thoát khỏi cục diện trước mắt, nhích tới nhích lui cũng trở lại vị trí ban đầu, cho đến khi có thứ gì phía sau kẹp chặt hắn, Nguyên Chiến Dã mới phát hiện chuyện mình làm ngu ngốc đến mức nào.

Chuyện lần trước mới làm được một nửa lại xuất hiện trong đầu Nguyên Chiến Dã, đột nhiên hắn cảm thấy bên tai mình ù ù một trận, thật hỗn loạn!

Bàn tay Nhiếp Phong Vũ tiến vào vạt áo hắn sờ loạn, nhiệt độ trên bàn tay y còn nóng hơn cả nhiệt độ trên cơ thể, tựa hồ có thể làm người ta tan chảy.

“Đúng vậy, bị cậu đánh thức. Cậu làm gì để bồi thường cho tôi?”

“Tôi—” A! Đầu ngực bị nhéo. “Tôi hát một bài ru anh ngủ lại được không?”

“Ha hả!” Nhiếp Phong Vũ cười đến rạng rỡ, Nguyên Chiến Dã chỉ có thể dùng từ này để hình dung y, ánh nắng phản chiếu trên gương mặt Nhiếp Phong Vũ của tấm kính làm lộ ra một tầng sắc dục, còn nữa—đáng chết! Một người rõ ràng là cấm dục nhưng lại có thời khắc tràn ngập sắc tình đầy gợi cảm như thế, người này rốt cuộc là thứ gì a?

Thư viện không một bóng người dần dần vang lên những tiếng rên rỉ cùng hơi thở đứt quãng không ngừng, thanh âm yếu ớt vang lên giữa không trung làm không khí lúc này trở nên thập phần *** đãng.

“Không cần hát ru, âm thanh của cậu hiện tại rất thích hợp—” Nhiếp Phong Vũ khẽ cắn cần cổ trắng ngần của Nguyên Chiến Dã, nhẹ nhàng nói.

“Ngô—” Nguyên Chiến Dã gắt gao nhíu mi, hai tay giữ chặt tấm màn để chúng không bị rớt xuống. “Mới là lạ!Anh—chỉ biết, càng nghe càng hưng phấn?”

“Ừhm—chính xác. Thực hưng phấn.” Nhắm mắt, động tác trên tay bắt đầu nhanh hơn, tiếng thở dốc hoà lẫn âm thanh của dịch lỏng đầy *** mỹ làm cho người ta mặt đỏ tim đập không thôi.

Nguyên Chiến Dã cúi đầu nhìn thoáng qua cái quần của mình đang nằm trong tay người kia, ngây ngẩn cả người.

“Đang nhìn cái gì?” Nhiếp Phong Vũ một tay quay đầu của hắn để hai gương mặt đối nhau kề cận hơn, tiếng thở dốc không ngừng phát ra từ nụ hôn. Không nhắm mắt, Nguyên Chiến Dã nhìn gương mặt vô cùng anh tuấn của người nam nhân trước mắt, đột nhiên cảm thấy lời nói của Trương Gia Dương nếu là một chiếc lưỡi độc xà thì của Nhiếp Phong Vũ sẽ là một cái đuôi bò cạp chứa đầy nọc độc, luôn luôn nhắc nhở ngươi không được tiếp cận y. Khi vào thời điểm thích hợp, người đó sẽ cho ngươi một cú trí mạng.

Đáng tiếc. Hắn chỉ là một con phi nga, biết rõ trước mắt mình là nguy hiểm vẫn muốn tiến lên. Có lẽ, đây là định mệnh.

“Chuyện gì có thể làm cậu xuất thần vào lúc này? Chẳng lẽ cậu thoải mái đến mức có thể nghĩ đến chuyện khác nữa sao?” Nhiếp Phong Vũ nhìn gương mặt của Nguyên Chiến Dã, khoé miệng cong lên, đem cả thân thể của hắn áp vào tường.

Nguyên Chiến Dã chờ đến khi động tác của y hoàn thành mới ý thức được tình huống hiện tại của chính mình, ngoài bọn họ ra thì không còn bóng người nào trong thư viện, quần áo của hai người đã cởi ra một nửa, trong đó một người—cúi đầu nhìn qua thứ gì đó giữa hai chân mình, được rồi! Hai người đều là nam nhân đang bị dục hoả đốt người, muốn làm chuyện gì tiếp theo thì ma quỷ đều biết.

“Có thể thương lượng một chút không?” Bắt lấy bàn tay đang muốn nâng chân hắn lên, Nguyên Chiến Dã nuốt một chút nước miếng để hơi nước có thể làm dịu đi yết hầu đang khô rát.

Nhiếp Phong Vũ ngẩng đầu, cau mày một chút nhìn hắn, chờ câu nói tiếp theo.

Ách—“Chúng ta vừa mới gặp mặt hôm nay, lát nữa tôi còn phải dọn dẹp, hơn nữa rõ ràng buổi sáng hôm nay trời trong nắng đẹp thế này thì không nên làm chuyện đó—” Câu nói này nghe như có ai đó đang cố gắng giãy dụa.

Nhiêm túc nhìn hắn ba giây, Nhiếp Phong Vũ cười, khoé miệng khẽ nhếch thành độ cong tiêu chuẩn thập phần chói mắt! Nguyên Chiến Dã muốn dùng gạch men để che lại gương mặt kia, như vậy hắn mới không bị hấp dẫn.


“Cậu thật sự đáng yêu.” Nói xong Nhiếp Phong Vũ kéo tay Nguyên Chiến Dã vòng qua eo mình rồi khẽ hôn hắn một chút, tựa như đang cho hắn một sự bảo đảm quan trọng, “Yên tâm, tôi sẽ không làm đau cậu, giống như lần trước—”

Khi hai chân bị người khác tách ra rồi chen vào giữa Nguyên Chiến Dã cảm giác như có thứ gì đó bộc phát, a—thứ bộc phát đầu tiên phải là nơi trọng yếu đó của Nhiếp Phong Vũ, buổi sáng trời trong nắng đẹp—thật đáng sợ!

“Tôi tôi tôi không phải sợ đau!” Thật đó! Hắn không sợ đau! Chỉ là nghĩ thấy sự hy sinh này quá lớn! Hắn không phải là nằm vùng chuyên nghiệp mà mấy tên nằm vùng chuyên nghiệp có thể đạt đến trình độ này của hắn không?

“Không sợ đau? Ha Hả! Vậy mới tốt nhất—” Nhiếp Phong Vũ nói có chút mập mờ làm người khác nghĩ không ra.

Vậy mới tốt nhất? Vì cái gì mà không sợ đau thì tốt nhất—Nguyên Chiến Dã đang nghĩ ngợi, phân thân của Nhiếp Phong Vũ đã đi vào cấm địa, cấm địa của hắn. Theo bản năng vừa cúi xuống liền nhìn thấy cảnh tượng mà nam nhân như hắn cũng sẽ đỏ mặt.

Xong rồi! “Bạch diện dạ xoa” đã biến thành “Hồng diện dạ xoa”!

Phát hiện ra điểm lúng túng của hắn, Nhiếp Phong Vũ xấu xa cầm phân thân của Nguyên Chiến Dã, cười nhẹ nói: “Thứ đó của cậu thực đáng yêu a!”

Nguyên Chiến Dã kêu lên một tiếng, đưa tay đặt lên vai Nhiếp Phong Vũ, “Anh có thể hay không đừng nói chuyện hạ lưu như vậy?”

“Thế tôi phải gọi nó là gì đây? Tiểu đệ đệ ? Dương vật? Tính khí? Bộ phận sinh dục?”

“Fuck!” rốt cục nhịn không được mắng người! Nguyên Chiến Dã đã sớm chết vì tức mà! Đây là người gì, vì cái gì mà thời điểm y nói bộ phận sinh dục hắn—liền có phản ứng! Xong rồi! Hoàn toàn xong rồi! Nhiếp Phong Vũ! Nguyên Chiến Dã! Chu Chính (Chu Chính: Vì sao tính luôn cả tôi a?) đều con mẹ nó gặp quỷ!

Thời điểm vật thể nóng cháy chen vào thân thể, Nguyên Chiến Dã mới phát hiện hạ thân của mình đã hoàn toàn ẩm ướt, Nhiếp Phong Vũ dường như không cần cố sức để tiến vào, không giống như lần trước, lần này là đi vào toàn bộ. Tuy nhiên tốc độ rất chậm, không thể cảm nhận được sự mãnh liệt lại càng tra tấn người.

“ách― a! Ân― đừng―” Nguyên Chiến Dã đối với cảm giác này thực lạ lẫm, chỉ có thể gắt gao nắm lấy thứ trước mắt: Bả vai của Nhiếp Phong Vũ.

“Hư—ngoan, rất nhanh sẽ ổn thôi.”

Khá lắm! Nguyên Chiến Dã đối với lời nói dối chỉ lừa trẻ con này thì hoàn toàn không động tâm! Tựa như trước đây bác sĩ cầm kim tiêm nói với ngươi: Ngoan!Chỉ một chút thôi, rất nhanh sẽ không còn đau nữa!

Tình huống hiện tại chính là như vậy, nhưng mà “cây kim” này hơi thô một chút.

Tiếng thở dốc bên tai càng lúc càng lớn, Nguyên Chiến Dã phân biệt không rõ rốt cuộc là của hắn hay của Nhiếp Phong Vũ, chung quy chỉ cảm thấy hết thảy trở nên rất lạ lẫm. Cảnh vậy xung quanh thực lạ lẫm ,thanh âm thở dốc lạ lẫm, cảm giác bên trong thân thể cũng thực lạ lẫm, hắn mở mắt,nhìn người nam nhân đang bên trong thân thể của hắn, cũng—lạ lẫm như vậy.

Hắn rất muốn có người đến nói với hắn rốt cuộc hiện tại hắn đang làm chuyện gì.

“Ân~A Ha a! Đừng động! Trước—đừng chuyển động—ách” Cảm giác này tựa như có ai đem thân thể mình đóng đinh trên vách tường, Nguyên Chiến Dã cố gắng điều chỉnh hô hấp bản thân, mỗi lần hít thở liền cảm nhận được thứ trong thân thể mình đang chậm rãi trướng đại! Trời! Phải là cực đại mới đúng!

“Làm tốt lắm, tôi vì cậu mà điên cuồng—” Nhiếp Phong Vũ thật mạnh mẽ hôn lên môi Nguyên Chiến Dã,hạ thân bắt đầu chuyển động.

Nguyên Chiến Dã cảm thấy như có thứ gì đó trong lòng ngực nhảy ra ngoài, thực đáng sợ. Nguyên Chiến Dã nhớ lại trước kia hắn có xem qua một bộ phim kinh dị, bên trong cơ thể bị sinh vật kỳ sinh ăn mòn, cuối cùng sinh vật từ bên trong ngực mà chui ra, cả người máu chảy đầm đìa—nghĩ như vậy tránh không khỏi bản thân có chút run rẩy, thân thể cũng vì vậy mà co rút lại.

Niếp Phong Vũ đột nhiên thấp giọng hừ một tiếng, sau đó bắt đầu dùng sức tăng tốc độ trừu sáp.

“a! Đáng chết! Anh― ân a~” Đột nhiên xảy ra biến cố khiến Nguyên Chiến Dã thở không nổi, cảm giác bị trừu sáp của hậu huyệt đan xen với cảm giác từ ***g ngực, thế mà lại là một thứ kích thích mãnh liệt.

Sau kích thích là chết lặng, sau chết lặng chính là khoái cảm.

Nguyên Chiến Dã nâng chân đặt lên hông Nhiếp Phong Vũ để tìm tư thế thoải mái cho cơ thể. Nhiếp Phong Vũ nâng chân hắn lên cũng để tìm tư thế trừu sáp dễ dàng cho mình.

“Chết tiệt!A~~ ân a~ đừng—đừng!” Nguyên Chiến Dạ hững hờ che miệng, nơi bị tiến vào liên tục truyền đến cảm giác tê dại hoà quyện vào thanh âm của dòng chất lỏng bị đè ép, thân thể cùng giác quan bị kích thích mọi phía.Đáng sợ.

Tuy đang trong tình huống như thế này nhưng hắn vẫn còn sót lại một chút lý trí để nhớ rằng nơi này là thư viện, nếu những người khác đến đây, Nhiếp Phong Vũ không sợ doạ người nhưng hắn rất sợ!

Những người khác? Đúng rồi! Còn có Chu Chính nữa! Tên Chu Chính này đi đâu mất rồi?

“a~ ân! Ân~ a――”

“đúng vậy! Kêu thật dễ nghe! Tiếp tục!” Niếp Phong Vũ cắn thật mạnh lên bả vai lộ ra ngoài của Nguyên Chiến Dã, hài lòng cảm nhận khoái cảm mà hậu huyệt bởi đau đớn co rút, khoái cảm càng dâng lên,sau đó thật ra sức mà va chạm.

Nguyên Chiến Dã cảm thấy khoái hoạt mà Nhiếp Phong Vũ có được chính là trên thống khổ của hắn, thắt lưng của hắn muốn đứt ra. Tuy nhiên dần dần lại có khoái cảm—chẳng qua—.

Sau khi hô hấp dồn dập, dựa trên vai Nhiếp Phong Vũ mở mắt ngẩng đầu, lơ đãng nhìn về phía trước, cặp mắt phía sau chồng sách trên kệ làm cho hắn cả người cứng đờ–.

Trần― Tích―

“A~!” Hạ thân bị va chạm rất mạnh, hắn liền thất thanh. Hắn không nghĩ sẽ kêu lên, nhưng không có biện pháp, bởi vì rất đau. Thật sự, rất đau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.