Đọc truyện Chiến Lang – Chương 16Quyển 1 –
Đêm hôm đó, cả đêm hắn không ngủ được.
Hừng đông, hắn nhìn chân trời trắng xóa, gió lạnh ào ào thổi lá cờ trước mắt bay phất phới. Nhìn biển cỏ dập dờn, hắn mới phát hiện chẳng biết từ khi nào mà hắn đã bước đến cửa lớn nơi đóng quân, đối mặt với hàng lều chi chít trước mắt. Từ đây không thể nhìn thấy cờ của Cổ Mã, nhưng hắn biết nó ở đâu đó sau biển cờ này, khuất sau một căn lều nào đó.
Hắn nhếch môi, thả nắm tay rồi lại siết chặt, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Cho dù hắn dẫn cô trở về, cô cũng không thể là của hắn, hắn cũng không thể có cô mãi mãi.
Quá nhiều người muốn mạng của hắn, quá nhiều người muốn hắn chết. Dẫn cô trở về, chỉ khiến cô chết nhanh hơn mà thôi. Hắn đứng sau cửa nhìn rất lâu, cuối cùng vẫn xoay người, không bước ra.
Nhìn bóng lưng A Lãng Đằng đứng ở cửa lớn nơi đóng quân, gã đàn ông lạnh lùng cười, trong lòng mừng thầm.
Đêm qua, thấy hắn ta mang theo tên chạy vặt đi ra ngoài, hắn liền đoán ngay ra là có gì đó không ổn, vội vàng lén đi theo phía sau. Tuy rằng không dám theo quá gần nhưng hắn có thể nhìn thấy A Lãng Đằng mang theo thằng oắt kia đến nơi đóng quân của Cổ Mã.
Hắn sớm biết A Lãng Đằng đối xử với thằng oắt kia có phần đặc biệt nên mới lấy đao đâm vào chân hắn.
Hắn cũng biết A Lãng Đằng và Cổ Mã lén có giao dịch, thấy hắn ta một mình trở về, hắn còn không dám chắc chắn. Nhưng hiện giờ nhìn hắn ta như vậy, hắn biết hắn ta nhất định đã nhờ Cổ Mã đưa thằng oắt kia đi rồi.
Tuy rằng A Lãng Đằng chiến công lừng lẫy, nhưng hắn biết nên tìm ai để báo lại chuyện này.
Tướng quân tiên phong Lạp Tô thường bị người ta châm chọc rằng nhờ có thuộc hạ như A Lãng Đằng nên mới lập được nhiều chiến công. Nhưng vì A Lãng Đằng quả thật trăm trận trăm thắng nên Lạp Tô cũng chỉ có thể âm thầm đố kị, không dám trắng trợn giết hắn ta.
Chưa cho phép mà đã lén thả nô lệ là tội lớn.
Hắn biết, lần này dù A Lãng Đằng không chết thì cũng bị giáng cấp, nói không chừng sẽ bị tước thân phận, giáng làm nô lệ.
Đến lúc đó, doanh nô lệ này sẽ là của hắn.
Hắn cẩn thận che giấu vẻ hưng phấn trên mặt mình, chờ A Lãng Đằng quay lại lều liền lập tức chân thấp chân cao ra khỏi nơi đóng quân, đi về phía doanh trướng màu trắng lớn nhất nơi này.
***
Tầng mây nặng nề ép xuống rất thấp, thấp gần như sắp đè lên đỉnh đầu.
Trong doanh nô lệ, mọi người uể oải, sắc mặt u ám hệt như đám mây đen trên trời.
Mạng nô lệ không đáng giá, một cuộc chiến tranh, ít đi một nửa số người cũng bình thường, ngay cả ngày thường cũng thường xuyên có người đột nhiên biến mất.
Đương nhiên không phải chạy thoát. Ở đây, chưa có ai chạy trốn thành công, cho nên người mất tích sẽ không bao giờ trở về nữa.
Tiểu Dạ bị A Lãng Đằng mang ra ngoài.
Rất nhiều người đều thấy, hắn đưa cậu bé đi ra ngoài, sau đó trở về một mình.
Bọn họ cũng thấy từ sáng sớm hắn đã lầm lì đứng ở cửa lớn nơi đóng quân, vẻ mặt u ám.
Thằng bé kia không trở về. Tuy rằng vì thời tiết không tốt nên đại quân quyết định đóng quân tại chỗ, không hành quân nữa nên mọi người được một ngày nghỉ tạm hiếm có. Bởi vì sắp có tuyết nên bọn họ cũng đã được phát lều trại, tuy rằng đơn sơ nhưng dù sao cũng tốt hơn màn trời chiếu đất trong những ngày tuyết rơi.
Nhưng ngày đó, lại không ai có hứng thú mở miệng nói chuyện phiếm, mọi người đều ủ rũ làm việc được phân công giống như anh em ruột của mình vừa qua đời vậy.
Không ai có gan hỏi A Lãng Đằng thằng bé kia đâu.
Tuy Tiểu Dạ lương thiện, nhưng vì một thằng bé mà mất mạng thì thật không đáng giá.
Mất tích không chỉ có mình Tiểu Dạ, Tháp Lạp Cổn cũng không thấy đâu nữa. Không giống Tiểu Dạ, ban đầu còn không ai chú ý tới hắn, cho đến khi trời tối, tay sai của Tháp Lạp Cổn mới phát hiện cả ngày nay không thấy bóng dáng hắn ta đâu liền kích động chạy tới báo cáo cho A Lãng Đằng.
“Lần cuối ngươi thấy hắn là khi nào?”
“Buổi trưa ngày hôm nay.”
“Có chắc không?”
“Chắc ạ, tiểu nhân đếm rồi, từ sau buổi trưa thì không có ai bị Ngũ Thập Phu Trưởng đánh nữa, vậy nhất định là từ sau sáng sớm rời khỏi đây thì ngài ấy không trở lại nữa.”
Sắc mặt hắn hơi tối lại, trong lòng có chút bất an, nhưng vẫn giơ xua tay để tên lính nô lệ kia rời đi.
“Biết rồi, nếu hắn về thì bảo hắn tới gặp ta.”
Không xin phép mà rời doanh là tội lớn, nếu như Tháp Lạp Cổn chạy trốn, vậy chắc chắn sẽ phải chết.
“Vâng.” Tên kia nghe vậy, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng : “A Lãng Đằng, vậy chức vụ của Tháp Lạp Cổn?”
“Ngươi tạm thời thay hắn.”
“Vâng” Tên kia khó nén hưng phấn xoay người rời đi.
Tháp Lạp Cổn mất tích không hiểu sao lại khiến hắn khó chịu. Tên kia không phải loại tốt lành gì, hắn không cho rằng Tháp Lạp Cổn sẽ ngu xuẩn đến mức chạy trốn. Ở doanh nô lệ lâu, bọn họ đều biết chạy trốn gần như là chuyện bất khả thi. Mặc dù doanh nô lệ ở mép ngoài cùng nhưng bên ngoài còn có hàng rào, cự mã [1], chứ chưa nói đến thảo nguyên mênh mông vô bờ kia. Lính phòng thủ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hướng đi của đào binh. Ai gặp may sẽ bị cung thủ bắn chết; không may gặp gỡ phải kỵ binh cưỡi ngựa trên thảo nguyên, bọn chúng sẽ chơi mèo vờn chuột, cho ngươi thỏa sức chạy rồi đùa chết ngươi. Chưa kể đến sau khi bị đội kỵ binh bắt, bọn chúng sẽ nghĩ ra đủ cách để chơi đùa.
[1] Cự mã: Một loại hàng rào ngăn ngựa trong trường hợp đóng quân ở nơi không có tường thành bảo vệ.
Khi nô lệ chạy trốn bị mang về không chết thì cũng bị ngược đãi chỉ còn lại hơi tần, sau đó còn bị treo lên triển lãm đến chết mới thôi.
Hắn không cho rằng Tháp Lạp Cổn sẽ chạy trốn, tuy rằng hắn đâm vào chân tên kia, khiến đám tay sai của hắn ta rục rịch. Nhưng vết thương này không quá nghiêm trọng, hắn đã cố gắng tránh để không làm bị thương gân cốt hắn ta. Mà cho dù Tháp Lạp Cổn bị thương ở chân thì hắn ta vẫn biết cách đối phó với đám tay sai lăm le chức vụ của mình, bằng không hắn ta cũng không sống đến bây giờ.
Không, không phải Tháp Lạp Cổn muốn chạy trốn.
Hắn nhìn chằm chằm đống lửa trước mắt, sau đó giương mắt nhìn về phía hắn cái góc chưa ai thu dọn kia, khóe mắt bỗng nhiên giật giật.
Hắn không chút suy nghĩ lập tức đứng dậy, sải bước đi ra ngoài, tìm Ba Ba Hách mắt chột, hỏi.
“Tối qua sau khi ta ra ngoài, Tháp Lạp Cổn có đi ra ngoài không?”
Ba Ba Hách sửng sốt, đang định sai người đi tìm vệ binh gác đêm qua, Da Luật Thiên Tinh đã đứng lên, chủ động mở miệng nói.
“Ngài vừa đưa Tiểu Dạ đi là hắn cũng ra ngoài theo.”
Mẹ kiếp!
Sắc mặt hắn nặng nề, chửi thầm một tiếng. Đang định xoay người muốn đi tìm người của Cổ Mã để thăm dò tin tức, liền thấy một đội lính thiết giáp đi đến cửa doanh nô lệ.
Đội binh lính võ trang đầy đủ, áo giáp, đại đao, cung nỏ, đội trưởng dẫn đội nhìn hắn, lạnh giọng nói.
“A Lãng Đằng, tướng quân cho mời.”
Các nô lệ bỗng im lặng, trong lều lặng ngắt như tờ, mọi người đều nhìn hắn.
Họ nhận ra đám lính này, đây là vệ sĩ của tướng quân tiên phong, mà tất cả mọi người biết tướng quân tiên phong Lạp Tô ghét A Lãng Đằng. Hiện giờ hắn phái lính võ trang đến tìm A Lãng Đằng, chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Khóe mắt hắn lại giật giật, không quay đầu lại hét lớn một tiếng.
“Ba Ba Hách!”
“Có!” Ba Ba Hách đi đến trước mặt hắn lớn tiếng trả lời.
Xác định mọi người đều nghe rõ, hắn nhìn mắt chột, dùng âm lượng chỉ đủ để đối phương nghe thấy dặn dò.
“Nếu Tháp Lạp Cổn trở về, làm thịt hắn, không cần khách khí. Ta không ở đây, hắn nhất định sẽ làm loạn.”
Ba Ba Hách mắt chột híp mắt lại, nhếch môi, khẽ gật đầu.
“Nếu có người làm loạn, đừng nương tay, phải kiên quyết. Nếu mềm lòng sẽ càng chết nhiều người hơn thôi.” Đây là lời khuyên, ba Ba Hách sửng sốt, giương mắt nhìn hắn, nhưng A Lãng Đằng đã lạnh lùng lướt qua hắn, đi về phía đội lính võ trang.
***
Lều của Lạp Tô rất lớn.
Lạp Tô là tướng quân tiên phong, thống lĩnh mấy vạn tinh binh, chỉ riêng kỵ binh đã hơn 5000.
Cửa lều của Lạp Tô có khung gỗ khắc hoa, rèm cửa còn được làm bằng vải dệt xa hoa in hình hoa thú, dây nho. Đằng sau bức rèm, bên trong lại càng tráng lệ hơn. Trên giường không phải thảm dệt thông thường mà là lông hồ ly trắng như tuyết. Lò sưởi không làm bằng sắt mà là bằng đồng, được cọ sạch đến phát sát lấp lánh, phía trên còn đúc hoa văn hình thú. Những vật khác lại càng không cần phải nói, đều là những thứ tốt nhất. Lều của Cổ Mã so với nơi này đúng là thua xa.
Trước khi vào, hắn được yêu cầu cởi bỏ tất cả binh khí trên người. Đám vệ sĩ này chẳng những cầm mất đao của hắn, mà còn lục soát khắp người hắn. Hắn không hề phản kháng bởi hắn biết Lạp Tô sẽ không để hắn giấu vũ khí mang theo vào lều của mình.
Trong lều vẫn có hơn 20 vệ binh xếp hàng đứng hai bên. Trên ghế chủ chính giữa lều lót da gấu, một người đàn ông lưng hùm vai gấu ngồi ở phía trên, nửa người hắn ta dựa vào da gấu, một chân gập lại đặt lên ghế, chân kia gác lên một tấm thảm nỉ cuộn tròn đặt dưới chân ghế.
Lạp Tô.
Thấy hắn, Lạp Tô híp mắt lại.
Hắn bước đến trước ghế dựa lớn, bởi vì đứng cho nên gần như có thể nhìn thẳng tên kia. Người đàn ông kia có chút bực mình, bất giác nâng cằm lên, ngồi thẳng dậy.
Không muốn khiêu khích, hắn chậm rãi khụy gối, nửa quỳ trước ghế, rũ mắt cúi đầu mở miệng.
“Tướng quân.” Mắt cũng không chớp, hắn nói.
Lạp Tô hếch mày, nhấc chân đá tấm thảm nỉ xuống khỏi đài cao. Thảm nỉ lăn xuống cầu thang, đến bậc thềm gỗ thì mở ra, một người bị trói từ trong thảm lăn ra. Tả Tú Dạ nhất định đã bị bọn chúng đánh, mái tóc đen tán loạn, trên quần áo dơ bẩn dính lương thảo và máu tươi, trên mặt sưng đỏ xanh tím, trán còn có một vết sưng rất lớn, trong miệng bị nhét vải.
Hắn buộc mình không được thể hiện cảm xúc hay có bất kỳ phản ứng nào. Từ lúc nhìn thấy tấm thảm được cuộn lại đặt dưới chân Lạp Tô, hắn đã biết bên trong có người. Hắn vẫn hi vọng cô đã được Cổ Mã đưa đi rồi. Nhưng xem ra Cổ Mã vẫn chậm một bước.
Trong chớp mắt ấy, hắn cho rằng cô đã chết, sau đó hắn thấy ngực cô phập phồng.
Cô còn thở, vẫn chưa chết.
“A Lãng Đằng, ngươi biết tên nô lệ này không?”
“Không biết.” Hắn đáp không cần nghĩ. Hắn biết rõ chuyện này không thể có đáp án thứ hai.
Lạp Tô đứng lên, chậm rãi đi xuống bậc thềm, đi đến trước mặt hắn.”Ngươi không biết?”
“Không biết.” Hắn lại giương mắt, nhìn thẳng người đàn ông kia.
“Ngươi không mang nó về doanh làm nô lệ? Không cho nó làm chân chạy vặt của ngươi? Không dẫn nó đi tìm Cổ Mã?”
Hắn nhìn thẳng tên kia, mắt cũng không chớp nói: “Bẩm tướng quân, tên chạy vặt ta mang về đã chết trong cuộc chiến lần trước. Tên nô lệ này rất giống hắn, chắc là ai nhớ lầm rồi.”
Thái dương Lạp Tô giật giật, hừ lạnh một tiếng, búng tay ra hiệu cho hạ nhân.
“Người đâu, cởi trói cho nó.”
Vệ binh bên cạnh tiến lên lấy đao cắt đứt dây trói trên người cô, lấy vải trong miệng cô ra. Bởi vì động tác của tên kia rất thô lỗ nên cô nhịn không được rên rỉ ra tiếng. Khi cô cố đứng lên, lại bị một binh vệ sĩ đạp một cái vào sau đầu gối, cô lập tức quỳ rạp xuống đất.
Lúc này, cô không cố đứng lên nữa, chắc cũng đã biết mình không thể đứng lên được.
Lạp Tô đứng trước mặt cô, nhìn cô, hỏi bằng tiếng Mông Cổ.
“Oắt con, mày biết người này không?”
Nói xong, Lạp Tô nâng tay chỉ vào hắn.
Cô ngẩng đầu lên, quay đầu, mặt vô cảm dùng đôi mắt đầy tơ máu nhìn hắn đang quỳ một gối trên đất.
Một giây đó, gáy hắn bất giác căng lên.
Câu trả lời của cô có thể lấy mạng hắn.
Cô muốn báo thù, chỉ cần nói một chữ.
Hắn mím môi, ép mình không thể hiện ra mặt. Cho dù cô thật sự nói ra, hại hắn bị chặt đầu, hắn cũng không có gì oán trách.
Hắn giết mẹ cô, chỉ đơn giản như vậy.
Cô nhìn hắn, trên khuôn mặt sưng đỏ cũng không hề có cảm xúc, chỉ nâng tay lau đi vết máu trên mặt, sau đó dùng giọng nói khàn khàn nói ra mấy từ Mông Cổ đơn giản.
“Không biết.”
Hắn ngừng thở, đột nhiên cảm thấy khí huyết bốc lên. Hắn còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng Lạp Tô đột nhiên tát cô một cái, khiến cô ngã xuống đất ngay trước mắt hắn, cách mũi chân hắn không đến ba tấc [2]. Sau gáy hắn căng lên, gân xanh trên trán giật giật.
[2] 3 tấc ≈ 30cm
Hắn có thể thấy trên trán cô chảy máu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô xanh tím, nhịp đập dồn dập trên cái gáy trắng nõn.
“Nhìn lại lần nữa, mày biết hắn không?” Giọng nói lạnh lùng độc ác của Lạp Tô lại vang lên.
Cô không quay đầu nhìn hắn, chỉ run rẩy chống người lên, rời khỏi tầm mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn Lạp Tô, quật cường lặp lại.
“Không biết.”
Lạp Tô nhấc chân đá cô ngã lăn ra.
Khi ấy, hắn suýt nữa đã đưa tay ra đỡ. Nhưng lý trí khiến hắn siết chặt nắm tay, không hề động đậy.
Đây là đại doanh, là lều của tướng quân tiên phong. Trong lều đầy binh lính, bên ngoài cũng có mấy ngàn kỵ binh, cho dù hắn có thể lấy một địch trăm, cũng không thể đưa cô ra khỏi đây.
Nếu hắn muốn sống chỉ có thể phủ nhận đến cùng. . .
Một đạp kia đá trúng ngực cô nhưng lại giống như đá vào lòng hắn. Hắn thấy cô bị đá bay ra sau, bịch một tiếng rơi xuống đất.