Đọc truyện Chiến Lang – Chương 12Quyển 1 –
Bột Ngạch đại quân Mông Cổ là một người đàn ông. Tên phù thủy kia mặc áo choàng hoa lệ, trên cổ đeo vô số răng thú, san hô, vàng bạc.
Cô nhìn hắn lẩm bẩm, ngửa mặt lên trời vung hai tay, sau đó mai táng binh lính Mông Cổ. Những kẻ giai cấp cao thậm chí còn được chôn theo cả ngựa và lều. Bọn họ giết một con ngựa, ăn thịt nó, sau đó nhồi cỏ khô vào da ngựa làm thành ngựa giả. Sau khi nghi thức hoàn thành sẽ hạ táng cùng lều và ngựa.
Cô thật sự không dám tin vào hai mắt của mình.
Nô lệ trong doanh nô lệ đừng nói đến ngựa, ngay cả lều cũng không có. Vậy mà những kẻ đã chết này lại được chôn cả lều theo.
Làm vậy thật vô lý, cô nghĩ không chỉ mình cô có suy nghĩ này thôi. Cô thấy gương mặt A Lợi Lạp vặn vẹo, mắt lóe lên sự phẫn nộ; thấy Da Luật Thiên Tinh lấy khuỷu thụi anh ta một cái, ý bảo anh ta che giấu biểu cảm trên mặt đi.
Đại đa số binh lính không được hưởng loại đãi ngộ này, nhưng họ cũng có ngựa. Đương nhiên, đãi ngộ cho kẻ địch càng kém hơn, tên phù thủy kia chỉ sai nô lệ tập trung thi thể lại rồi đốt.
Khi trở lại doanh đội, cô đã không còn chút đói bụng nào nữa, mọi người cũng vậy.
Điều khiến cô kinh ngạc là khi trở về, cô phát hiện trong doanh nô lệ có thêm một cái lều tròn. Bên ngoài lều cắm một cái mâu, phía trên quấn một tấm vải nỉ màu đen. Cô hỏi thăm, A Lợi Lạp mới nói cho cô biết nơi đó là lều của người bị thương, sắp chết.
Không ai tới gần nơi đó, dù A Lãng Đằng cho phép bọn họ đưa người bị thương về, nhưng không ai biết cách chăm sóc bọn họ. Nhiều người ốc còn không mang nổi mình ốc, hơn nữa đa số mọi người đều sợ vào đó sẽ bị lây mùi chết chóc.
Cô nhìn căn lều tròn, một lúc lâu sau, cô bưng bát cơm của mình tới đó. Không ai ngăn cản cô, nhưng tất cả đều dõi nhìn cô.
Trong lều rất đơn sơ, còn rách rưới hơn lều của A Lãng Đằng rất nhiều. Những người bị thương có ngồi có nằm, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên đau đớn, trong không khí tràn ngập mùi vị của cái chết.
Cô đưa bát cháo sữa ngựa cho người ở gần nhất sau đó đi ra ngoài, về lều của quái vật lấy thùng nước và thuốc mang đến nơi này.
Khi cô vén cửa lều lên cho không khí lưu thông thì lại thấy A A, Da Luật Thiên Tinh và A Lợi Lạp đã đứng trước cửa. A A đỡ lấy thùng nước, Da Luật Thiên Tinh đem cơm cho cô, A Lợi Lạp cũng vậy. Phía sau bọn họ lục tục có người đi tới, hết người này đến người khác đưa bát gỗ đựng thức ăn trên tay họ cho cô.
Cô không từ chối sự giúp đỡ của họ, cố gắng chịu đau, chăm sóc những người bị thương này.
Khi cô trở lại trong lều trại trời đã tối từ lâu.
Tên kia không hề phàn nàn gì về chuyện cô biến mất hơn nửa canh giờ cả.
Cô nghĩ có lẽ hắn biết rõ cô ở đâu.
Cô bưng thịt đến cho hắn, sau đó mới chợt nhận ra rằng những người cô quen như A A, A Lợi Lạp, Da Luật Thiên Tinh. .v . . v. ., những lính lâu năm của doanh nô lệ này không ai chết trên chiến trường cả .
Vài ngày sau, cô mới xác định được người của doanh nô lệ không phải không chết hay bị thương nhưng chỉ rất ít. Người bị thương tuy rằng rất nhiều, nhưng người trọng thương không nhiều.
Người sống sót đa số là lính lâu năm, cũng có vài lính mới may mắn thoát được.
Mấy lính mới tới cùng ngày với cô trong thời gian ngắn ngủn đã dần dần trở nên cường tráng, chân chắc, ngực dày, vai rộng như đám lính lâu năm.
Không phải doanh nô lệ nào cũng ít thương vong như vậy. Doanh đội của hắn làm chuyện nguy hiểm nhất, nhưng số người sống sót lại cao nhất. Cô đã tính thử, lính lâu năm ở trong doanh của hắn đa số đều đã ở đây hai ba năm, mà nô lệ trong doanh khác bình quân là từ ba ngày cho đến một tháng, cái này còn phải xem có gặp phải trận đánh nào không.
“Thẳng thắt lưng lên, xoạc rộng chân ra! Đứng vững! Tay nâng lên! Cao nữa lên!”
“Vác có bằng nấy mà đã không thở nổi rồi, mẹ nó, ngươi lên chiến trường chờ bị tên bắn đi!”
“Nhanh chân lên! Nhanh chân lên! Chạy chậm như vậy là muốn chết hả?”
Lúc nhổ trại hắn lại quát mắng đám nô lệ. Trước kia cô luôn thấy hắn xua họ giống như xua bầy dê vậy, chưa từng chú ý xem hắn quát cái gì. Nhưng hôm nay cô mới phát hiện, hắn mỗi ngày gia tăng gánh nặng cho tân binh là có nguyên nhân, hắn nghiêm khắc với tân binh là có ý nghĩa.
Hắn dạy họ dùng phương thức chính xác để khiêng đồ, rèn luyện đùi, chân, tay bọn họ.
Hắn không lưu tình chút nào, bởi vì nếu lưu tình, lên chiến trường bọn họ sẽ càng chết nhanh hơn mà thôi.
Chân cường tráng giúp cho bọn họ chạy nhanh; cánh tay mạnh mẽ có thể giúp bọn họ giữ lá chắn, kéo dây cung, vung đao kiếm; thể lực dồi dào khiến bọn họ có thể bền bỉ hơn người khác.
Cô không muốn biết việc này, không muốn nhận ra ý nghĩ của hắn.
Hắn phải là quái vật, phải là.
Nhưng cô biết hắn nhìn thấy cô, nhìn mọi người giúp cô che dấu, giúp cô san sẻ gánh nặng trên vai. Những thứ cô phải mang nhìn có vẻ không khác mọi người nhưng thực chất lại không hề nặng.
Hắn không nói gì, chỉ quay đầu đi, tiếp tục quát mắng những người khác.
Sau khi tỉnh lại, cô luôn nơm nớp lo sợ hắn sẽ thật sự giở trò với cô, nhưng hắn không làm như vậy. Vào lúc thay thuốc hàng tối hắn mới để ý tới cô.
Những lúc khác, hắn như thể đã quên sự tồn tại của cô.
Hắn thậm chí không quát cô đi làm việc, ngược lại là cô tự động đi làm. Mặc dù không thích nhưng cô biết mình cần hắn giúp thay thuốc, chính cô không thể xử lý được vết thương trên lưng, mà cô thì không muốn nợ hắn.
Hắn là quái vật, chờ cô tìm được cơ hội giết hắn, cô không muốn mình còn nợ hắn.
***
Mọi người thay phiên đến bên cô, giúp cô lấy nước, nhận cơm, chăm sóc thương binh, che dấu sự yếu ớt của cô. Thậm chí khi nhổ trại bọn họ còn giúp đỡ cô tháo dỡ hoặc lắp ráp lều, bọn họ che giấu cơ thể nhỏ bé đơn bạc của cô, để cô có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi.
Dù vậy, hắn vẫn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cô.
Cô cứu đám thương binh này, ai cũng có khả năng bị thương rồi bị vứt bỏ sau mỗi cuộc chiến. Dù vậy, không phải tất cả mọi người đều có hảo cảm với cô, ví dụ như Tháp Lạp Cổn. Sau khi bị thương ở chân, hắn ta an phận hơn rất nhiều, phần nhiều là chui vào góc nào đó nghỉ ngơi, dùng cặp mắt đê hèn của hắn ta lặng lẽ nhìn mọi người, đặc biệt là người của hắn. Tháp Lạp Cổn là Ngũ Thập Phu Trưởng, hắn ta mà chết thì kẻ khác sẽ được lên thay. Tương tự như Tháp Lạp Cổn luôn luôn muốn thay thế hắn vậy, hắn cũng chưa bao giờ tin tưởng tên tay sai này.
Hắn thấy ánh mắt Tháp Lạp Cổn nhìn cô lóe lên sự hung ác, trong lòng hắn biết Tháp Lạp Cổn sớm hay muộn sẽ tìm cơ hội trả thù.
Hắn lạnh lùng nhìn Tháp Lạp Cổn theo dõi cô, nhìn những người đó tới gần cô, giúp đỡ cô, tụ tập bên người cô. Hắn chú ý những người đó, thấy cô bất giác nở nụ cười với vài người trong số họ, đặc biệt là tên câm kia.
“Cô không nên quá thân thiết với tên câm ấy.”
Buổi tối, khi cô mang cơm đến cho hắn, hắn không nhịn được mở miệng.
“Cậu ta tên A A.” Cô chẳng thèm ngước mắt lên, nói: “Cậu ta là người tốt.”
“Hắn sẽ phát hiện ra cô là phụ nữ.” Hắn nhíu mày cảnh cáo cô.
“Cậu ấy sẽ không nói.” Cô lạnh lùng, giương mắt nhìn hắn: “Cho dù đã biết cũng sẽ không thể nói ra.”
“Sẽ không nói và sẽ không phản bội là hai việc khác nhau.” Hắn hừ lạnh một tiếng, cầm thịt dê trên bàn cắn một miếng, dùng sức nhai.”Nếu những kẻ bên ngoài kia biết cô là phụ nữ, vì cướp cô chúng sẽ đánh nhau giống lũ chó đói. Tốt nhất là cô đừng ngốc đến mức tin rằng có kẻ nào trong số đó là bạn của cô.”
Nô lệ không có bạn, chỉ có kẻ địch.
Đó là kinh nghiệm của hắn, cô biết, đã biết.
“Ta không ngốc.” Cô gắt lên, cầm thùng nước đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng người phụ nữ kia rời đi, hắn âm thầm mắng một tiếng, càng dùng sức cắn miếng thịt dê. Có trời biết vì sao hắn lại nhân nhượng cô như vậy.
Được rồi, hắn biết.
Mấy ngày nay, khi cô phát sốt, khi ý thức của cô mơ hồ, khi cô không nhớ rõ thâm thù đại hận với hắn, cô sẽ chủ động tiến sát vào hắn, dựa vào hắn, tìm kiếm hơi ấm và che chở.
Hắn nhớ cảm giác cô co người lại run rẩy nằm trong lòng hắn, nhớ lúc cô trần truồng ở khe suối áp sát vào hắn. Thân thể yếu ớt bé nhỏ, tinh tế nhẵn nhụi, cần người che chở chăm sóc như thế. Mặc dù vết thương chồng chất, cô vẫn khiến hắn cứng như cây gậy nung nóng. Trong giây phút ấy, hắn chỉ muốn vùi mình vào trong thân thể nóng ấm của cô.
Dù sao cô cũng sắp chết, nếu sốt cao không giảm cô sẽ chết nhanh thôi.
Vì sao hắn không thể nhân cơ hội này thỏa mãn một chút?
Hắn đã rất lâu không có phụ nữ rồi.
Sau đó cô hỏi hắn vì sao muốn cứu cô.
Trong nháy mắt đó, cảm giác tội lỗi và dằn vặt trào lên trong lòng.
Cô nói không sai, hắn là con quái vật, đã sớm là con quái vật, hắn là quái vật bị quái vật nuôi dưỡng . . . .
Hắn không thở nổi, chỉ cảm thấy muốn nôn ra.
Nhưng sau đó, cô đưa cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé ôm lấy cổ hắn, dựa vào hắn, sưởi ấm cho hắn.
Chưa từng có ai dựa vào trong lòng hắn như vậy, cũng chưa từng có ai ôm hắn, cần hắn như vậy.
Cô sao có thể ngu ngốc đến mức này? Sao có thể ngốc đến mức cần hắn cơ chứ?
Hắn giận dữ nghĩ, gần như muốn buông tay để cô trôi theo dòng nước đi. Nhưng hai tay lại trái với ý chí của hắn, ôm cô càng chặt, khiến cô dính sát vào hắn, áp lên lồng ngực hắn, khiến hắn cảm nhận được cơ thể nhỏ nhắn, nóng ấm và nhịp tim dồn dập của cô.
Sau đó mấy ngày nay, cô gắng gượng đứng dậy làm việc. Hắn nhìn cô quật cường đi lại trong đám nô lệ, cô không cự tuyệt sự giúp đỡ của bọn họ, nhưng cô đem sữa ngựa, lương khô người ta đưa cô cho những người cần nó hơn. Mặc dù không biết giới tính thật sự của cô nhưng cô vẫn giống thỏi nam châm, hấp dẫn đám đàn ông này, làm cho bọn họ vây quanh cô. Bọn họ biết cô sẽ đưa những thứ này cho người khác nhưng họ sẽ vẫn chia thức ăn của mình cho cô.
Hắn biết, đó là bởi vì bọn họ cho rằng cô còn nhỏ, cho rằng cô là con trai. Cũng bởi vì cô công bằng, bọn họ biết cô công bằng, cô không tham gia bè cánh, không quá tốt cũng không quá ghét ai.
Ngoại trừ hắn và Tháp Lạp Cổn, cô đối xử với ai cũng bình đẳng.
Nhưng hắn vẫn thấy rất ngứa mắt.
Người phụ nữ đáng chết kia khiến lương tâm đã biến mất từ lâu của hắn trỗi dậy, khiến hắn thấy bản thân thật xấu xí, khiến hắn hết lần này đến lần khác thấy rõ sự đê tiện, hèn hạ và tàn khốc của mình.
Khi cô nở nụ cười với tên câm kia, hắn chỉ muốn đấm bất tỉnh tên khốn ấy, sau đó khiêng cô về lều, trả lại cho cô tất cả dục vọng và áp lực cô mang đến cho hắn. Hắn không làm như vậy, hắn không muốn thật sự làm như vậy, hắn không muốn lại thấy sự sợ hãi trong đôi mắt đen láy kia, không muốn nhìn thấy sự chán ghét và khinh bỉ trong mắt cô.
Hắn uống sạch bát rượu sữa ngựa, sau đó dùng sức ném chén gỗ ra ngoài.
Hắn nên làm thịt cô từ lần đầu tiên gặp cô mới đúng!
Tú Dạ gặp A A ở chỗ múc nước.
Không phải cô không nhận ra rằng người đàn ông này luôn ở bên cô. Cô biết cô nên coi chừng anh ta, bởi anh ta cũng là đàn ông, nhưng anh ta luôn đối xử với cô rất tốt.
Từ ngày cô có thể đứng dậy, chỉ cần cô vừa ra khỏi lều là A A sẽ chạy tới giúp cô.
Cô biết, anh ta cảm thấy ray rứt, vì không đứng ra bảo vệ cô khi cô bị Tháp Lạp Cổn đánh.
“Huynh không cần phải áy náy, đừng lúc nào cũng giúp ta như vậy.” Cô nhìn người đàn ông bị cắt lưỡi này, nói: “Ngày đó là ta xen vào việc của người khác, huynh cũng không nợ ta cái gì cả.
A A nhìn cô, sau đó gật đầu, nhưng vẫn vươn tay ra định giúp cô lấy nước.
Cô nghĩ mình nên cự tuyệt, nhưng anh ta chỉ chỉ vào một chỗ rách trên áo, làm động tác vá áo. Lúc này Tú Dạ mới thấy áo của anh ta rách một lỗ.
“Huynh muốn ta vá giúp huynh?” Cô hỏi.
Anh ta gật đầu.
“Ta cũng không giỏi may vá.” Cô nói.
Anh ta nhe răng cười, chỉ chỉ cô, lại chỉ chỉ mình, so một ngón tay cái.
Cô biết thế có nghĩa là ‘dù thế nào cũng khá hơn anh ta’.
Cô nhịn không mỉm cười, thỏa hiệp: “Được rồi.”
Anh ta nhấc thùng nước lên, cùng cô đi về.
Đến cửa lều trại, cô nhận lấy thùng nước từ tay anh ta, đang định vào cửa chợt nghe trong lều truyền đến tiếng đàn ông nói chuyện.
Cô sửng sốt, bất giác dừng bước.
Đây không phải giọng quái vật, là một người đàn ông khác. Quái vật rất ít khi có khách, hắn không thích để cho người khác vào doanh trướng của hắn, hắn không tin ai cả. Cô không muốn đi vào quấy rầy bọn họ nói chuyện, hoặc khiến cho một người đàn ông khác để mắt đến mình, cho nên cô xoay người định sang bên cạnh chờ người nọ đi rồi mới vào, lại bỗng nghe thấy người đàn ông đó nói.
“Ngươi có biết lúc trước ngươi tìm đến ta làm giao dịch, ta còn cho rằng mình nghe nhầm cơ.” Cô sửng sốt, quay đầu nhìn lén từ khe cửa, chỉ thấy một tên Mông Cổ lạ mặt ngồi ở trên thảm, tay bưng một chén rượu sữa ngựa, cười nói.