Đọc truyện Chiến Lang – Chương 10Quyển 1 –
Cô hoảng loạn nghĩ, muốn vịn vào cái gì đó để đứng vững, nhưng hai chân cô đã không còn sức, thế giới bắt đầu nghiêng ngả.
Ngay lúc cô cho rằng mình té ngã, quái vật đi qua bên cạnh cô, túm được cánh tay của cô.
“Tiểu quỷ chết tiệt, nhanh tay nhanh chân lên một chút, đừng có mà ỳ ra đó! Đừng tưởng rằng có thể nhân cơ hội mà chây lười!” Hắn thô lỗ kéo cô, sải bước lôi cô vào lều. Cô lảo đảo bước theo, đau đến nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, nhưng cô đã vào được trong lều, mà khi cửa lều còn chưa buông xuống hắn đã buông lỏng tay ra, thay vào đó là đỡ lấy vòng eo không bị thương nhờ có đai lưng da bảo vệ của cô, ôm cô vào bên trong.
Cô vừa vào cửa liền mềm nhũn, nhưng hắn đỡ được cô, ôm cô vào lòng.
Cửa hạ xuống, trong lều chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngoài chiếu vào.
Cô thở hổn hển, không thể ngăn được dòng nước mắt trào ra.
“Cô làm tốt lắm.” Giọng hắn khàn khàn vang lên bên tai.
“Tốt lắm.”
Cô không ngừng run rẩy vì đau, vì mệt, nhưng cũng lại vì run rẩy mà đau đớn.
“Ta hận ngươi. . . . . .” Cô yếu ớt nói.
“Tốt lắm, cứ tiếp tục cố gắng hận đi.” Hắn cẩn thận bế cô, đặt lên thảm nỉ, “Bởi vì ta sẽ không vì cô hận ta mà chết ngay được đâu.”
Hắn không biết cô gái này sống sót bằng cách nào.
Hắn cởi áo giáp rách nát nhuốm máu trên người cô, nhóm lửa, lấy rượu trắng, sau đó lật cô lại để cô nằm sấp, cởi mũ giáp quá lớn của cô, lấy dao cắt quần áo rách rưới trên người cô, nhanh chóng nhưng cẩn thận cởi phần vải dính vào miệng vết thương rồi dùng nước rửa sạch.
Phần lưng của cô vô cùng thê thảm, ngay cả dùng nước rửa cũng khiến cô đau đến run rẩy như chiếc lá rụng trước gió. Lúc hắn rửa sạch máu loãng, vết roi quất da tróc thịt bong dần dần lộ ra.
Điều khiến hắn kinh ngạc là thậm chí có một mũi tên gãy cắm trên bả vai phải của cô, nếu không có xương bả vai chặn nó, đầu mũi tên đó sẽ xuyên qua cơ thể cô.
“Hít vào.” Hắn nói.
Cô nghe theo, cùng lúc ấy hắn rút mũi tên ra.
Thân thể cô run lên, đau đến ngẩng đầu hét lớn một tiếng.
“Đừng kêu.” Hắn khàn giọng cảnh cáo cô.
Hắn nhanh chóng lấy rượu trắng đổ vào vết thương để sát trùng. Rượu đổ vào rất xót, cô cắn chặt răng, siết chặt tay, nước mắt lại trào ra. Hắn đè lên miệng vết thương ngăn máu chảy ra, giúp cô ngồi dậy, để cô tựa vào đầu vai hắn.
“Miệng vết thương của cô quá lớn.” Hắn nhẹ nhàng vén mái tóc xõa của cô ra trước, nói: “Chặn huyệt đạo cũng không thể cầm máu được.”
“Ta. . . . . . Biết. . . . . .”
Cô run lên, cánh môi cũng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ngay cả bụi đất dơ bẩn cũng không che được sự tái nhợt ấy.
Hắn nghĩ cô quả thật đã biết. Hắn rút con dao sạch sẽ bên hông, hơ lên lửa.
“Ta đã bảo cô không được nhắm mắt, chú ý nhìn rồi cơ mà. Sao cô lại dám nhắm mắt.”
Quả thật cô đã nhắm mắt nhưng roi da màu đen đánh vào người rất đau, rất đau.
Cô rất sợ hãi, cho nên đã nhắm mắt lại.
“Ta cho rằng. . . . . . ngươi nói tên. . . . . .” Cô suy yếu mấp máy đôi môi, nói: “Chứ không phải. . . . . . Không phải roi. . . . . .” Cô gần như không nghe thấy tiếng mình chống chế, nhưng hắn thì có.
“Chẳng lẽ cô ngu xuẩn đến mức cho rằng Tháp Lạp Cổn không phải kẻ địch sao.”
Tuy rằng ý thức mơ hồ nhưng kỳ lạ là cô biết hắn đang làm cái gì. Cô nhìn hắn hơ nóng con dao, trong thời gian chờ nó nóng, hắn mắng cô là để dời sự chú ý của cô.
“Ngươi mới. . . . . . Mới là kẻ địch của ta. . . . . .”
“Đúng vậy.” Hắn nói xong, đè đầu cô vào bả vai mình, nói: “Nhưng nô lệ không có bạn bè, chỉ có kẻ địch.”
Cô không cãi lại, cô cảm giác được hắn thở sâu, thấy hắn nắm chặt con dao hơ trên lửa.
“Quá đau thì không cần cố gắng gượng, cô muốn ngất cũng được. Ta không thích phụ nữ không phản ứng, nếu ta muốn cô cũng sẽ đợi đến lúc cô tỉnh táo.”
Lời hắn nói vừa thô tục vừa hạ lưu, nhưng quả thật đã kích thích cơn tức của cô. Giây tiếp theo hắn thả tay đang ấn miệng vết thương trên bả vai của cô, sau đó dí con dao đã hơ nóng lên miệng vết thương.
Thật đau, đau quá đau quá. . . .
Thời gian càng lâu, đau đớn càng sâu càng kịch liệt, giống như muốn xuyên thấu thân thể của cô vậy.
Không, không, mau dừng lại, mau lấy ra!
Cô hít vào, hít vào, lại hít vào, níu chặt lấy vạt áo nhuốm máu của hắn, đau đến mức gần như kêu thảm thiết ra tiếng, nhưng hắn không lấy con dao ra.
Cô muốn hét lên, muốn đẩy hắn ra, đánh hắn, nhưng lý trí còn sót lại khiến cô cố nén không kêu lên, cô bèn cắn lên đầu vai hắn.
Cô cắn rất mạnh, hàm răng lún sâu vào làn da hắn, cắn ra máu.
Người đàn ông này không đẩy cô ra. Cô có thể cảm nhận được nước mắt của cô chảy xuống đầu vai hắn, có thể nghe được tiếng khóc kìm nén của mình, có thể cảm nhận được đau đớn xuyên qua toàn thân cô.
Mùi thịt người bị nướng chín lan tỏa khắp không khí, làm cho người ta ngửi thấy mà buồn nôn.
Hắn đã quen làm bỏng miệng vết thương của mình, đây là phương pháp cầm máu nhanh nhất, hắn còn tưởng rằng hắn đã sớm quen với cái mùi này. Nhưng cô da mịn thịt mềm khác hẳn hắn, khác hẳn với đám lính nô lệ phía bên ngoài lều kia.
Hắn chưa bao giờ đối xử như vậy với phụ nữ. Khi cô khóc thét, tay hắn run lên một cái, gần như muốn rút tay về. Nhưng hắn biết rút tay chỉ khiến cô phải chịu đau thêm một lần nữa mà thôi, cho nên hắn dằn lòng dí chặt lưỡi dao nóng đỏ lên da cô, cho đến khi chắc chắn rằng miệng vết thương đã ngừng chảy máu.
Cô suýt chút nữa đã cắn đứt một miếng thịt của hắn, nhưng hắn biết nỗi đau của cô hơn hắn cả ngàn vạn lần.
Lúc hắn lấy con dao khỏi miệng vết thương của cô, cô vẫn chưa chịu nhả ra, toàn thân vẫn đang run rẩy vì đau đớn, nước mắt trào ra, tiếng nức nở thỉnh thoảng lại truyền đến, siết chặt trái tim hắn.
“Ta xin lỗi. . . . . .”
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô, lời xin lỗi đã bị hắn lãng quên từ lâu đột nhiên thốt ra. Cho đến khi nghe thấy giọng mình hắn mới chợt nhận ra mình đang nói cái gì.
Đã rất lâu rất lâu rồi hắn không xin lỗi ai cả. Nhưng hắn nghe thấy mình tiếp tục nói.
“Ta xin lỗi.”
Cô nhả ra, cơ bắp thả lỏng, lúc này hắn mới phát hiện cô đã ngất lịm đi rồi.
*******
Mưa phùn lất phất rơi trên tàu lá chuối….
Cô bừng tỉnh trên sạp mĩ nhân, thấy tàu lá xanh biếc ngoài khung cửa sổ mở rộng trước mắt, thấy ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu trên bàn, thấy váy bằng tơ thượng hạng trên người, cô nhẹ nhàng thở ra.
Chuối tây ngoài cửa sổ khẽ lay động theo gió, giọt mưa tụ lại thành giọt trên mặt lá xanh biếc rồi lặng lẽ rơi xuống.
Cô không ở trên sa mạc hay thảo nguyên tái ngoại[*], không mặc quần áo cũ nát, không giả làm con trai, không ở trong cái lều vừa hôi vừa cũ dựng bằng cành cây và thảm nỉ.
[*] Tái ngoại: phía Bắc Trường Thành Trung Quốc.
Cô ở nhà, khuê phòng của cô, bàn trên có bút có mực, bên giường còn treo một chiếc lư hương chạm rỗng làm bằng bạc.
Cô có thể nhìn thấy mình trong gương đồng, tuy rằng lúc ngủ đã khiến trâm cài tóc rơi ra, tóc đen rủ xuống đất, ống tay áo và trên má còn dính mực vết nước nhưng cô mặc nữ trang, hơn nữa không hề hôi hám.
Cô ngủ trên sạp cạnh cửa sổ, bản vẽ cung nỏ tán loạn khắp sạp, còn có một vài bản rơi trên mặt đất.
“Tú Dạ, xem con kìa, lại ngủ trên sạp rồi, còn không chịu đóng cửa sổ. Trời còn đang mưa, cẩn thận bị mưa hắt cảm lạnh. Con đúng thật là.” Theo tiếng cằn nhằn, mẫu thân vừa bực mình vừa buồn cười bưng một chén canh hạt sen nấm tuyết đẩy cửa đi vào.
“Hôm qua mẹ bảo con lên giường đi ngủ sớm, con đã nói thế nào?”
Hóa ra là mơ, chỉ là mơ thôi.
Thấy mẫu thân, cô vỗ về trái tim vẫn đang đập điên cuồng, vội vàng xuống giường, cùng mẹ thu dọn bản vẽ và trâm cài trên giường. Gấp rồi cất bản vẽ, đặt lên trên bàn, rồi vừa tùy tay cài trâm bạc lên đầu vừa giải thích: “Con vốn đã lên giường rồi, nhưng đột nhiên nghĩ đến cách thay đổi sàng nỏ. Con sợ không vẽ lại ngay thì khi ngủ dậy sẽ quên mất. . . . . .”
Hàng lông mày thanh tú của mẫu thân hơi nhíu lại, rút ra khăn tay trong lòng, thấm một ít nước trà rồi lau vết mực trên mặt cô. Bà vừa thở dài bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn cô nói: “Tú Dạ, con là con gái, con gái phải có dáng vẻ của con gái. Mẹ không cần con lúc nào cũng đánh phấn thoa son, nhưng ít nhất cũng phải ra dáng con gái. Con như thế này nếu để người ta thấy thì còn ai dám tới cầu hôn nữa?”
“Không có người tới cầu hôn càng tốt, Tú Dạ cả đời sẽ ở bên cha mẹ.” Cô nhỏ giọng nói.
“Đứa bé ngốc, mẹ cũng không muốn nuôi con cả đời đâu, mẹ còn chờ ôm cháu ngoại đây.” Mẫu thân bật cười, đặt bát canh hạt sen nấm tuyết vào tay cô, “Được rồi, mau uống bát canh này rồi thay quần áo, lát nữa ra ngoài mua đồ với mẹ. Mẹ đi hầu hạ lão gia nhà chúng ta ra ngoài làm việc, đỡ để ông ấy đi hai chân chung một giày cũng không phát hiện. Con và cha con thật đúng là giống nhau y như đúc.” Lời này khiến cô bật cười. Mà khi cô nhìn bóng lưng mẫu thân cầm chiếc ô đặt bên cạnh cửa, đi ra ngoài, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, không khỏi mở miệng kêu to.
“Mẹ.”
“Ừ? Sao thế?”
Mẫu thân nghe tiếng quay đầu, nhíu mày nhìn cô.
“Không, không có gì. . . . . .” Nhìn khuôn mặt dịu dàng của mẫu thân, cô lắc đầu, sửa lời: “Mẹ đừng để mắc mưa.”
“Mẹ có mang ô đây này. Nha đầu ngốc.”
Mẫu thân cười, xoay người, khép cửa lại giúp cô, sau đó bung ô rời đi.
Cô lo cái gì, đó chỉ là mơ, đều chỉ vì cô ngày đêm mong muốn cải tạo liên hoàn nỏ, mới nằm mơ đáng sợ như thế.
Ngọn đèn trên bàn mấy đã hết.
Cô thêm dầu thắp, ngồi xuống, vuốt trán đẫm mồ hôi lạnh.
Xem cô kia, bị một giấc mơ dọa.
Cô tự giễu cong môi cười.
Gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, thổi tung bản vẽ cung nỏ xếp ngay ngắn trên bàn. Cô tùy tay cầm chặn giấy đặt lên, xoay người ra sau bình phong thay quần áo. Nhưng kỳ lạ là dù cô đã cời áo khoác, lại đột nhiên cảm thấy nóng.
Mồ hôi lạnh trên trán chẳng biết đã hóa thành mồ hôi nóng từ lúc nào.
Sức nóng đến từ phía sau.
Cô xoay người, chỉ thấy bình phong bị một cơn gió to thổi đổ, ngọn đèn trên bàn cũng đổ, lửa bỗng lan ra bản vẽ cung nỏ. Cô định xông lên chữa cháy, lại đột nhiên phát hiện mình đã sớm chìm trong biển lửa.
Cô muốn chạy trốn nhưng không thể nào nhúc nhích được, chỉ cảm thấy ngọn lửa từ bốn phương tám hướng vây quanh cô, thiêu đốt cô. Càng làm cho cô hoảng sợ là ngọn lửa thiêu hủy toàn bộ thế giới yên ả an lành, hương khí lượn lờ, mưa phùn lất phất.
“Không, không, không. . . .Đây không phải thật sự, không phải thật sự. . . . . .Mẹ. . . .”
Cô hò hét, gào khóc, nhưng ngọt lửa lại đốt trụi tất cả, để lộ ra phía sau nó là lều trại rách nát, để lộ ra quái vật tàn bạo giữa ánh lửa.
Hắn vươn bàn tay to bịt miệng cô, chặn tiếng khóc của cô, chặn tiếng hét của cô.
– Chết tiệt!
Hắn giữ chặt gáy cô, bịt miệng cô lại, ấn cô vào người hắn, mắng bên tai cô.
– Đừng khóc, đừng khóc, được không?
Nước mắt làm tầm mắt cô trở nên mơ hồ.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cô biết đây mới là hiện thực.
Hắn mới là hiện thực.
Nước mắt nóng bỏng trào ra, cô run rẩy chìm vào tuyệt vọng, để nhiệt độ cao chiếm hữu tất cả ý thức.
Cô không biết mình hôn mê bao lâu.
Vết thương trên lưng khiến cô liên tục nóng lên, đầu óc choáng váng. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô chỉ nhớ quái vật kia cho cô uống canh, bôi thuốc thay cô, bắt cô ăn cơm.
– Uống hết bát thuốc này đi.
– Không. . . . . . Không cần. . . . . .
– Không phải cô muốn giết ta báo thù sao, không khỏe lại sao mà báo thù được?
– Sao ta biết. . . . . . Đây. . . . . . Không phải độc?
Hắn trừng mắt nhìn cô, uống trước một ngụm, sau đó đỡ lấy sau gáy cô, cúi người dùng miệng ép buộc mớm sang cho cô. Cô phát hoảng, thuốc đắng quá. Cô đưa tay đẩy hắn lại chỉ làm đau vết thương sau lưng. Cô định cắn hắn thì hắn đã lùi về rồi.
– Ta muốn giết cô lúc nào mà chẳng được, không cần mất công dùng độc.
Cô giận dữ trừng hắn, suy yếu nói.
– Ngươi nói. . . . . . Ngươi sẽ không chạm vào ta. . . . . .
– Là không làm chứ không phải không chạm vào cô, trước khi cô tỉnh táo.
– Ta thà chết còn hơn. . . . . .
Hắn không tức không giận, chỉ cẩn thận đỡ cô, để cô nằm sấp trên thảm, hỏi.
– Cô tên là gì?
– Ngươi. . . . . . biết để làm gì?
– Để lúc cô chết xin Bột Ngạch tiễn đưa cô cho dễ.
– Bột Ngạch. . . . . . Là cái gì?
– Phù thủy Mông Cổ
– Ngươi cứ dùng lửa hỏa thiêu ta là được . . . . . .
– Cô muốn làm cái xác vô danh sao?
– Trước khi ngươi chết. . . . . . Ta sẽ không chết đâu. . . . . .
Quái vật nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp quanh quẩn bên tai, nhưng cô nhìn thấy ưu lo và quan tâm trong mắt hắn.
Hắn lại lấy vải ướt lau người cho cô, giúp cô hạ sốt.
Cô nên kháng cự, nhưng cô không có sức, hơn nữa cô lại bắt đầu phát sốt, thậm chí không rõ đây là mơ hay là hiện thực. Có lẽ cô đang nằm mơ, còn đang nằm mơ, tất cả đều chỉ là mơ mà thôi.