Đọc truyện Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ] – Chương 47: Thâm tàng bất lộ
Dịch: Thích ăn bánh bao
Biên: argetlam7420
Chủ sự Tự viện là một lão thái bà, tên thật là gì không biết được. Tất cả mọi người gọi bà ta là Hỗ đại nương, năm nay đã hơn sáu mươi tuổi rồi, mặt lúc nào cũng u ám và nghiêm túc. Thế nhưng thái độ của Hỗ đại nương đối với Cơ Cừu ngược lại rất tốt, tự mình dẫn hắn đến chỗ ở, phụ sự cũng có phòng ở riêng, tuy rằng gian phòng hơi nhỏ một chút nhưng lại rất sạch sẽ.
Xung quanh Trấn Hồn Minh có bốn ngọn núi lớn, theo thứ tự là đại bản doanh của U Vân tông, Thần Đạo tông, Xiển Giáo và Tiệt Giáo, nơi đó còn là chỗ ở của các vị tiên trưởng. Tự viện chia làm một tòa chủ viện và ba phân viện, chủ viện chiếm diện tích lớn nhất, nằm ở phía đông dưới chân núi, chủ yếu chịu trách nhiệm chăn nuôi súc vật, thú cưỡi của các tiên trưởng Tiệt Giáo và thú cưỡi của tu sĩ Viêm Tiễn tông. Ba khu phân viện Bắc Tây Nam chiếm diện tích nhỏ hơn, theo thứ tự là nơi tiên trưởng Xiển Giáo, U Vân tông và nơi tu sĩ Thần Đạo tông nuôi thả thú cưỡi.
*(Tiên trưởng hay Tiên trường: là một cách gọi kính trọng đối với Tiên Nhân. Đạo sĩ/ tu sĩ hay dùng để kính xưng.)
Lúc trước Tự viện chia làm một chủ ba phó, làm như vậy là để nếu có xảy ra chiến sự, trong thời gian ngắn nhất các vị tu sĩ có thể hành động cùng lúc ngồi lên thú cưỡi của mình, mà không cần như ong vỡ tổ mỗi người chạy một nơi.
Sau khi Cơ Cừu thu xếp xong, Hỗ đại nương liền dẫn hắn đi thăm quan Tự viện đồng thời ra mắt hắn với mọi người, tiện thể giới thiệu sơ qua cho hắn biết về tình huống của Tự viện và công việc phải làm.
Số lượng tạp dịch ở Tự viện khá nhiều, tính cả chủ viện và phân viện tổng cộng hơn năm mươi người, trong đó hơn mười người phụ trách chăn nuôi súc vật, hơn bốn mươi người còn lại phụ trách chăm sóc thú cưỡi của các tu sĩ.
Hỗ đại nương còng lưng nên đi đứng không tiện, Cơ Cừu không muốn để cho bà ta dẫn đi khắp nơi, nên nhờ vị bác sĩ thú y* của Tự viện dẫn hắn đi tuần tra xung quanh. Bác sĩ thú y là một lão già có dáng người thấp bé, miệng ngậm điếu thuốc, tuổi tác lớn hơn Hỗ đại nương, cười híp mắt trông rất hiền lành.
* Biên: theo ta được biết ngày xưa bên Trung Quốc không có nghề bác sĩ thú y, nên chẳng biết dùng từ nào để chỉ cho đúng, đành phải dùng từ ngữ hiện đại, mong bạn đọc thông cảm.
Bác sĩ thú y họ Vương, là con thư bảy trong nhà, nên bọn tạp dịch đều gọi là Vương lão thất. Tuy rằng lão ấy lớn tuổi lại hay nói nhảm nhưng so với người nghiêm túc như Hỗ đại nương thì Cơ Cừu càng thích Vương lão thất này hơn. Vương lão thất không chỉ nói nhiều mà còn thích khoác lác, lão vừa dẫn Cơ Cừu đi khắp các chuồng trại gia súc xem xét vừa chỉ này kia, con heo này khó sinh là do lão đỡ đẻ, con bò đằng kia tức bụng do lão chữa khỏi, con ngựa mẹ sau khi sinh không có sữa cũng do lão làm cho có sữa, tóm lại chưa có con vật nào mà lão không chữa được cả.
Cái Cơ Cừu cảm thấy hứng thú đương nhiên không phải là heo ngựa dê bò mà là thú cưỡi của các tu sĩ, vị trí của thú cưỡi nằm cách xa chuồng súc vật, Vương lão thất dẫn Cơ Cừu đến đó đồng thời nói về tình hình cơ bản của thú cưỡi. Trấn Hồn Minh tổng cộng có hơn một vạn tu sĩ, trong đó chỉ có tu sĩ tu vi Trúc Cơ Kỳ trở lên mới có thú cưỡi, tổng số thú cưỡi ước chừng có hơn ba ngàn con, đều là do các tu sĩ bắt được ở các nơi. Trong đó phi cầm chiếm một nửa, phi cầm gồm hạc, cò, ưng, điêu là phổ biến nhất. Thú thì gồm hổ, báo, hươu, ngựa là phổ biến nhất, trừ những loại đó ra còn có rất nhiều các loại dị thú Thượng Cổ và giống loài quý hiếm khác.
Các tu sĩ rất coi trọng thú cưỡi của bản thân, cho nên việc chăm sóc thú cưỡi yêu cầu phải cực kỳ cẩn thận, nếu chăm sóc không đủ tận tâm sẽ bị các tu sĩ khiển trách, có điều là bất cứ chuyện gì cũng đều chỉ ở mức tương đối. Chính là bởi vì các tu sĩ rất quan tâm đến thú cưỡi của bản thân, nếu như chăm sóc cẩn thận kỹ lưỡng sẽ được bọn họ khen thưởng, thỉnh thoảng cũng sẽ cho thêm một ít tài vật, vận khí tốt còn sẽ được truyền thụ thêm mấy chiêu võ nghệ.
Vương lão thất nói đến chỗ này lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Cơ Cừu: “Đừng trách ta nói ngươi, tục ngữ có nói “tham thì thâm”, như ngươi muốn học loại võ công gì mà chẳng được, thế mà cứ nhất định muốn Tam Muội chân hỏa, loại công phu kia ngay cả bản thân Minh chủ còn chưa luyện thành thì ngươi làm sao có thể chứ?! Giống như Hỏa Vân Chưởng và Liệt Nhật Thần Quyền đều là loại võ học tốt nhất tại Viêm Tiễn Tông, sau khi luyện thành đủ để nổi danh thiên hạ đấy, ngược lại ngươi lại chọn Tam Muội chân hỏa, thứ mà hơn ngàn năm không người luyện thành.”
Cơ Cừu lắc đầu cười khổ: “Tam Muội chân hỏa không phải là ta đòi lấy, đó là do Minh chủ chủ động truyền thụ cho.”
Vương lão thất nói chuyện cũng không cố kỵ, bĩu môi nói rằng: “Thì ra là thế, chẳng qua một chiêu này của Minh chủ ngược lại rất cao minh. Ngươi cứu Kỷ đại tiểu thư, hắn liền truyền cho ngươi tuyệt học chí cao của Viêm Tiễn tông, dù sau này lan truyền ra ngoài cũng sẽ không bị người đời phê bình, đồng thời cũng có thể bảo toàn võ học Viêm Tiễn tông không bị rơi vào tay người ngoài. Ngươi cũng biết Viêm Tiễn tông có quy củ như vậy chứ?”
“Quy củ gì? Võ học môn phái không truyền ra ngoài sao?” Cơ Cừu hỏi lại.
“Đúng vậy nha, Viêm Tiễn tông thu đồ đệ thật sự rất nghiêm khắc, võ công không truyền ra ngoài.” Vương lão thất nói.
“Hừ, thu đồ đệ nghiêm khắc? Ta cảm thấy cũng chẳng có gì nghiêm khắc!” Cơ Cừu hừ lạnh.
“Này, này… Tiểu Cơ, ngươi nói cho ta nghe một chút, tại sao Kỷ đại tiểu thư lại muốn đuổi chém Thiên Luân Tử vậy?” Vương lão thất tò mò hỏi.
“Gọi thẳng tên ta đi.” Cơ Cừu sửa đúng.
“Tiểu Cừu.” Vương lão thất lại gọi.
Cơ Cừu cảm thấy không ổn, lại nói: “Gọi đầy đủ họ tên.”
“Gọi đầy đủ họ tên nghe không gần gũi.” Vương lão thất đáp lại.
Tuy Cơ Cừu mới đến nhưng cũng là phụ sự Tự viện, thấy sắc mặt Vương lão thất đểu giả liền nhíu mày nói rằng: “Lão đi nhanh một chút, mau chóng đi xem hết những nơi này rồi còn phải dẫn ta đi xem xét nơi khác nữa.”
Thấy Cơ Cừu không muốn nói, Vương lão thất không hỏi tới nữa, dẫn theo Cơ Cừu đi tới chỗ rừng cây nơi chăm sóc thú cưỡi. Những thú cưỡi này cũng không được nhốt lại mà là dựa vào giống loài khác nhau để chia ra nuôi trong chuồng gỗ. Khoảng cách giữa những chuồng gỗ là năm trượng trở lên, chuồng gỗ cho phi cầm phía trên đều có xây thêm xà nhà để phi cầm cất cánh bay đáp, mà giữa những chuồng thú cưỡi này đều có đường thông với nhau và cuối cùng đi thông đến đường lớn, nếu phát sinh chiến sự có thể dùng tốc độ nhanh nhất mà xuống núi.
Chuồng gỗ cho thú cưỡi cũng không phải phân bố lung tung, mà là từ trên xuống dưới chia làm chín tầng, mỗi một tầng đều có rất nhiều thú cưỡi, chỉ là càng lên cao số lượng thú cưỡi càng ít, chủng loại cũng càng hiếm thấy.
Thú cưỡi của Kỷ Liên Vũ nằm ở chỗ cao nhất, là một con Kim Sí Đại Bàng.
Nhưng Cơ Cừu không được thấy tận mắt con Kim Sí Đại Bàng kia, bởi vì đệ tử Tự viện tối đa chỉ được phép đi tới tầng thứ bảy, còn các tầng trên nữa sẽ do chủ nhân đích thân nuôi nấng.
Vương lão thất dẫn Cơ Cừu đi lại trong núi, cùng lúc đó chỉ hắn biết thú cưỡi nào là của tu sĩ nào, bởi vì nhân số quá nhiều nên số lượng thú cưỡi cũng tương tự, Cơ Cừu cũng không nhớ hết được nhưng hắn lại nhớ được thú cưỡi của Phùng Thiên Luân là một con Bạch Hạc, trên trán có một chùm lông đen, nằm ở vị trí thứ mười bảy bên trái chuồng thú tầng năm.
Còn có thú cưỡi của Kỷ Linh Nhi nằm ở vị trí thứ ba bên phải chuồng thú tầng năm, bởi con Bạch Hạc kia đã chết trận nên hiện tại nơi đó trống không.
Ngọn núi phía đông, Đông sơn, là nơi thanh tu của tiên trưởng Tiệt Giáo, thông thường rất ít khi thấy thú cưỡi của bọn họ, đa phần là các loại hiếm lạ cổ quái, mới đầu Cơ Cừu đã rất ngạc nhiên bởi một con trâu nước cũng có thể làm thú cưỡi, Vương lão thất lại dẫn hắn đi tới vùng lân cận nơi có một tảng đá trắng trơn bóng như ngọc, ở đó có một con Thiềm thừ (con cóc) ba chân to lớn quanh thân màu vàng óng, thật là uy vũ.
“Lão đừng nói với ta cái con này cũng là thú cưỡi nhé!” Cơ Cừu thật sự khiếp sợ.
“Ngươi đoán đúng rồi, nó thật sự là thú cưỡi.” Vương lão thất cười nói: “Đây là thú cưỡi của Tiếu Lôi chân nhân. Ngươi cũng chớ xem thường nó, nó có thể bay được đấy.”
“Bay làm sao?” Cơ Cừu cười hỏi.
“Ngươi dùng tảng đá ném nó một phát sẽ biết ngay.” Vương lão thất cười xấu xa khuyến khích.
Cơ Cừu chưa nói tiếp, trên cao đột nhiên truyền đến một trận cười mắng: “Vương lão thất, ngươi ngứa đòn hay sao?”
“Ha ha, nếu như ngươi dám đánh ta, ta liền bỏ thuốc xổ cho con cóc của ngươi ăn.” Vương lão thất cười nói.
“Đừng có kiếm chuyện, mau cút, mau cút đi.” m thanh từ chỗ cao truyền tới.
Vương lão thất cười hắc hắc, dẫn theo Cơ Cừu đi ra ngoài.
“Người vừa mới nói chuyện là Tiếu Lôi chân nhân sao?” Cơ Cừu thấp giọng hỏi.
“Đúng là tên mập mạp kia.” Vương lão thất gật đầu.
“Sao ông dám nói chuyện với ngài ấy như vậy?” Cơ Cừu hỏi.
“Hắc hắc, ngươi không nên xem thường ta, ta là chân nhân bất lộ tướng, thực ra thân ta có tuyệt kỹ đó, bọn họ đều phải kính ta ba phần.” Vương lão thất có chút đắc ý.
“Tuyệt kỹ gì?” Cơ Cừu nửa tin nửa ngờ.
Vương lão thất chưa trả lời, Tiếu Lôi chân nhân lại cười to mà nói: “Đừng vội nghe y nói khoác, y chỉ là có chút mánh khoé có thể chữa bệnh cho thú nuôi mà thôi.”
“Ta chẳng những có thể chữa bệnh mà còn có thể cứu người nữa đấy.” Vương lão thất đáp lại.
“Lại khoác lác, bần đạo hỏi ngươi, lão Cao gác cổng là bị ai chữa chết?” Tiếu Lôi chân nhân hỏi.
“Cái này không thể trách ta, do lão ấy bệnh quá nặng thôi.” Vương lão thất quát.
Tiếu Lôi chân nhân cười ha ha một tiếng, không nói nữa.
“Đi đi đi, đừng để ý tới hắn, chúng ta đến ngọn núi phía bắc.”