Đọc truyện Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ] – Chương 43: Xóa bỏ hiểu lầm
Dịch: Thích ăn bánh bao
Biên: argetlam7420
Kỷ Linh Nhi vừa mới ra ngoài, theo sau Tam Cô đã đi vào. Trước đó Kỷ Linh Nhi có lẽ đã nghiêm khắc phê bình bà ta, sau khi Tam Cô vào cửa lập tức xin lỗi Cơ Cừu, chỉ nói lúc trước do bản thân không tốt, không nên lắm mồm nói nhiều, cũng không nên để cho Phùng Thiên Luân lại đây chọc hắn tức giận.
Cơ Cừu biết Tam Cô khinh thường hắn nên cũng không hy vọng hắn và Kỷ Linh Nhi ở cùng với nhau. Sự thật là hắn tự ti mặc cảm, nhưng bị người khác xem thường không tránh khỏi khó chịu, đáp lời qua loa rồi không nói gì thêm.
Một lát sau, có người gõ cửa phòng. Tam Cô mở cửa đi ra ngoài sau đó quay vào phòng, trong tay cầm một hộp gỗ nhỏ kích thước tầm bàn tay, hình vuông và có màu đỏ sậm.
Tam Cô cầm hộp gỗ đi tới bên giường, mở hộp gỗ để hắn kiểm tra. Trong hộp, phía trên được che phủ bằng một lớp lụa màu vàng, chính giữa đặt một viên đan dược hình tròn màu trắng sữa, kích cỡ gần bằng quả trứng gà.
Trong hộp đựng chính là đan dược chữa thương tốt nhất Trấn Hồn Minh. Đan này gọi là Hoàng Chỉ Hồi Sinh, Tam Cô vừa giới thiệu vừa đập vỡ lớp sáp dày bao bọc bên ngoài viên đan, kích thước thật sự của Hoàng Chỉ Hồi Sinh chỉ bằng móng tay, cả viên đan có màu vàng óng ánh.
Tam Cô cầm đan dược đưa cho Cơ Cừu, sau đó xoay người đi rót nước, đợi ra ngoài lấy nước ấm quay lại thì phát hiện Cơ Cừu đã nuốt đan dược rồi.
Nhưng đây chỉ là ngộ nhận của Tam Cô, thực ra Cơ Cừu không nuốt viên thuốc đó, lúc này hắn có rất nhiều bất mãn đối với Trấn Hồn Minh nên không muốn nhận ân huệ của bọn họ.
Lúc gần đi Kỷ Linh Nhi có nói ba ngày sau chính là thời điểm tổ chức đại nghị mỗi tháng của Trấn Hồn Minh. Đến lúc đó Kỷ Liên Vũ sẽ mời hắn đến trước mặt mọi người, chỉ còn ba ngày, muốn chữa lành thương thế là điều không thể nhưng vẫn có thể xuống giường đi lại được.
Sau cùng Kỷ Linh Nhi phẩy tay áo bỏ đi khiến Cơ Cừu rất sợ hãi, hắn tin Kỷ Linh Nhi thật lòng với hắn, nhưng hắn thực sự không xứng với Kỷ Linh Nhi. Quan trọng nhất là Kỷ Linh Nhi đã thổ lộ với hắn trước nhưng hắn lại chưa từng có ý nghĩ tiến tới với Kỷ Linh Nhi.
Chỉ nghĩ Cơ Cừu nuốt khô đan dược, Tam Cô vội vàng đưa nước đến để hắn uống cho trôi xuống. Do mới đây vừa bị Kỷ Linh Nhi trách mắng nên Tam Cô hơi chột dạ, đành phải nói thêm vài lời ngon ngọt để lấy lòng hắn.
Đúng là Cơ Cừu có chút thành kiến với Tam Cô nhưng hắn vẫn chưa từng quên trong lúc bản thân hôn mê bất tỉnh do Tam Cô cẩn thận chăm sóc. Tam Cô nói, hắn sẽ lễ phép tiếp lời, để tránh làm bà ta xấu hổ.
Cơ Cừu không biết nhiều thông tin về Trấn Hồn Minh nên tiện thể hỏi thăm Tam Cô về tình hình đại khái ở đây. Theo như lời Tam Cô thì Trấn Hồn Minh có phạm vi hơn mười dặm, do Chủ viện và bốn ngọn núi ở bốn phía Đông Nam Tây Bắc hợp thành. Chủ viện chính là Viêm Tiễn Tông, hiện tại tông chủ Viêm Tiễn Tông là Kỷ Liên Vũ, cũng là người lập ra Trấn Hồn Minh, lúc này kiêm nhiệm chức Minh chủ Trấn Hồn Minh.
Ngoài Chủ viện ra còn có những phân khu chia ra ở bốn ngọn núi theo thứ tự là U Vân tông, Thần Đạo tông, Xiển Giáo, Tiệt Giáo. Tổng nhân số tu sĩ Trấn Hồn Minh ước chừng hơn một vạn người, tuy rằng xuất từ những tông phái khác nhau nhưng tất cả đều nghe lệnh của minh chủ Kỷ Liên Vũ.
Cơ Cừu biết hiện tại Nghịch Huyết vệ sĩ đang tàn phá Nam Linh Hoang, thế nhưng hỏi tới tình huống của Nghịch Huyết vệ sĩ thì Tam Cô lại không biết. Bà ta chỉ nói xung quanh Trấn Hồn Minh có trận pháp bảo vệ, Nghịch Huyết phá giải không được và cũng không vào được.
Hỏi Tam Cô khoảng thời gian gần đây có thấy những người được bốn đại Chủ thành là Vân Dương thành, Minh Châu thành, Lưu Quang thành và Lạc Hàn thành tuyển cử đến đây không, Tam Cô cũng không biết. Quy củ Trấn Hồn Minh rất nghiêm ngặt, người hầu tỳ nữ cũng không thể tuỳ tiện đi lại hay biết gì nhiều.
Tam Cô rất biết cách chăm sóc người khác, Cơ Cừu được bà ta chăm sóc nên tương đối thả lỏng. Kỷ Linh Nhi là tiểu thư thiên kim, hạ mình chăm sóc làm hắn lo lắng không yên.
Bởi vì trước đây Tam Cô nói sai, đã gây ra chuyện, hiện tại chăm sóc càng cẩn thận hơn.
Sau đó hai ngày trôi qua, Kỷ Linh Nhi cũng không có ghé qua, vẫn là Tam Cô phục vụ đồ ăn thức uống, đưa thuốc uống mỗi ngày. Qua mấy ngày nghỉ ngơi, vết thương bên ngoài của Cơ Cừu đã lành được bảy tám phần nhưng nội thương khôi phục rất chậm chỉ được ba bốn phần, hít thở không được thông thuận, khi đi lại và xoay người vẫn còn cảm thấy ngực đau đớn.
Đến gần ngày thứ ba lại có người đến nhưng không vào phòng, mà chỉ gọi Tam Cô ra ngoài cửa nói.
Giọng nói này Cơ Cừu đã từng nghe qua, không phải người xa lạ gì mà chính là nam tử trung niên lúc trước từng lại đây khuyên bảo Kỷ Linh Nhi.
Sau khi người này đi rồi, Tam Cô vào phòng báo cho Cơ Cừu biết ngày mai dậy sớm rửa mặt chải đầu chuẩn bị, giờ thìn ngày mai minh chủ muốn mời hắn đến Trấn Hồn đại điện.
Mấy ngày nay, phần lớn thời gian Cơ Cừu đều nằm trên giường, hắn biết rõ Kỷ Linh Nhi muốn hắn làm gì nhưng hắn cũng không định xin Kỷ Liên Vũ để cầu thân. Làm vậy rất đường đột và liều lĩnh, hắn rất cảm động với mới mọi điều mà Kỷ Linh Nhi làm nhưng hắn không muốn khi Kỷ Linh Nhi tỉnh táo lại sẽ hối hận vì bản thân nhất thời xúc động.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tam Cô phục vụ Cơ Cừu vệ sinh và chuẩn bị mọi thứ. Cơ Cừu từ chối nhận quần áo mới do Trấn Hồn Minh chuẩn bị cho hắn, vẫn mặc y nguyên bộ quần áo cũ của mình, lúc hắn ra cửa mang theo hai bộ quần áo để thay. Trong đó, hai bộ quần áo đã tàn tạ, còn có một bộ đưa cho Kỷ Linh Nhi, lúc này hắn đang mặc bộ đồ mà Kỷ Linh Nhi đã trả lại.
Đúng giờ mão, ngoài cửa vang lên giọng nam trung niên, mời hắn đến Trấn Hồn điện gặp mặt Minh chủ.
Cơ Cừu từ chối Tam Cô nâng đỡ, tự mình đi ra ngoài. Chỉ thấy một người đạo nhân trung niên đứng ở cửa, tuổi tác người này tầm bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, vẻ ngoài bình thường, người mặc đạo bào màu xanh, chân mang giày đế trắng, tay trái cầm phất trần, thấy Cơ Cừu đi ra, tay trái vung phất trần đáp khuỷu tay phải: “Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Thiên Thông Tử có lễ.”
“Ra mắt đạo trưởng, ta là Cơ Cừu.” Cơ Cừu ho nhẹ trả lời.
Thấy Cơ Cừu ho khan, Thiên Thông Tử nhíu mày rồi nghiêng người nhường đường: “Minh chủ cho gọi, mời thiếu hiệp.”
Cơ Cừu nghiêng người giơ tay lên: “Mời Đạo trưởng.”
Thiên Thông Tử gật đầu sau đó xoay người dẫn đầu, Cơ Cừu đi theo phía sau.
Thiên Thông Tử đi không phải quá nhanh, đầu tiên đi với tốc độ bình thường nhưng Cơ Cừu hít thở không thông nên hơi tốn sức. Hắn đến Trấn Hồn Minh được bảy tám ngày rồi nhưng lại chưa bao giờ ra khỏi cửa phòng, lần này ra ngoài nên nhân cơ hội quan sát xung quanh, khu vực trước mắt hắn chắc là phòng khách mà Trấn Hồn Minh chuẩn bị cho khách nhân. Tất cả đều được quây thành các khu riêng, trước tường bao có trồng hoa, trước cửa trồng trúc, gạch xanh ngói xanh, gọn gàng sạch sẽ, lịch sự tao nhã.
Nhận thấy được Cơ Cừu hô hấp dồn dập, Thiên Thông Tử quay đầu lại nhìn hắn, thấy mặt hắn lộ vẻ đau đớn lập tức nhíu mày nói rằng: “Mặc dù Hoàng Chỉ Hồi Sinh đan của Trấn Hồn Minh không phải tiên đan thần dược gì nhưng lại rất có hiệu lực, tại sao lại không có hiệu quả với thiếu hiệp chứ?”
Cơ Cừu nghe hiểu ý tứ của Thiên Thông Tử, Thiên Thông Tử cũng không biết hắn vẫn chưa dùng viên đan dược chữa thương này, chỉ nghĩ hắn uống thuốc rồi nhưng vẫn giả bộ bệnh thảm, tranh thủ đồng tình.
Cơ Cừu vốn đang do dự có muốn xin Kỷ Liên Vũ võ công tâm pháp gì đó hay không, nhưng sau khi cảm nhận được Thiên Thông Tử bất mãn đã quyết định chủ ý. Mọi người ở Trấn Hồn Minh chỉ coi hắn là kẻ nịnh hót, mê hoặc Kỷ Linh Nhi, cực kỳ có thành kiến với hắn. Hiện tại đi gặp Kỷ Liên Vũ, hắn quyết định sẽ không đòi hỏi bất cứ thứ gì, chào hỏi Kỷ Liên Vũ xong sẽ rời khỏi nơi này.