Chiến Dịch Chia Tay

Chương 80


Đọc truyện Chiến Dịch Chia Tay – Chương 80


Edit: Sa
Cố Chi Thu mím môi không nói gì, thong thả cất cây bút vào hộp rồi thắt lại dây nơ, những ngón tay thon thả như đang đùa nghịch sợi dây trông vô cùng cuốn hút.

Nhưng Kiều Lâm Lâm lại không rảnh thưởng thức.

Cô biết ở trước mặt đông người mà yêu cầu nam thần viết thư tình cho cô thì hơi quá đáng thật, anh lại dễ ngượng, cho dù trong lòng có đồng ý thì ngoài mặt cũng sẽ không chịu, còn nếu cô làm nũng nài nỉ lúc riêng tư thì có khi anh lại chiều theo.

Nghĩ vậy, Kiều Lâm Lâm hơi tiếc nuối nhưng cô cũng biết bây giờ không thể có chuyện anh viết thư tình nên nhanh chóng nài nỉ cái khác: “Không viết thư tình cũng được, anh viết đại cho một lát thư cũng được, viết gì cũng được hết á.” Miệng cô như bôi mật, “Chỉ cần là anh tự tay viết cho em thôi thì viết gì em cũng thích, em sẽ cất giữ như kho báu.”
Để sau này anh trở thành nhà khoa học nổi tiếng, được đưa vào sách giáo khoa hay đại loại thế, cô sẽ lấy thư do nam thần viết ra khoe với con cái hoặc cũng có thể là cháu chắt: Nhìn đây, mối tình đầu của mẹ/bà là danh nhân đó.

Song, cô lui một bước cũng không đả động được anh.

Cố Chi Thu lẳng lặng rút tay về, cũng rút hộp bút khỏi tay cô, bày tỏ quà đã tặng miễn đòi lại.

Kiều Lâm Lâm há hốc mồm, đang định cự nự thì nghe anh nhẹ nhàng nói: “Anh cũng có quà tặng em, chờ xíu nhé.”
Cố Chi Thu cầm đồ đi lên lầu.

Anh chẳng những không ngờ hôm nay cô sẽ tặng quà cho anh mà còn không ngờ cô lại khẩn cấp chạy tới ký túc xá nam để tặng quà.

Theo dự định của anh, tối nay họ sẽ ăn cơm với nhau, ngày đầu khai giảng có thể ra ngoài ăn, lúc ăn sẽ tặng quà cho cô, như vậy vừa có không khí vừa không bị nhiều người dòm ngó.

Nhưng anh đã muộn hơn cô một bước, không thể chờ tới tối, bèn phải lên phòng lấy đồ.

Kể từ khi nghe nam thần cũng tặng quà cho mình, Kiều Lâm Lâm quên sạch chuyện viết thư.

Nam thần cũng âm thầm chuẩn bị quà cho cô, nghĩa là họ tâm linh tương thông đó.

Tò mò nam thần tặng gì quá đi mất.

Kiều Lâm Lâm rướn cổ đứng chờ.


Chốc lát sau, Cố Chi Thu cầm cái hộp đi xuống, khác với quà của cô là hộp quà của anh không có logo.

Nhưng Kiều Lâm Lâm đã đoán được ít nhiều, nhìn cái hộp trông khá giống trang sức đeo tay, chẳng lẽ là nhẫn? Không biết sao mà nghĩ tới trang sức đeo tay, cô lại nghĩ ngay tới nhẫn.

Cũng may Cố Chi Thu rất tỉ mỉ trong việc tặng quà, họ còn đi học, không thể cầu hôn nên anh sẽ không tùy tiện tặng nhẫn.

Anh chầm chậm mở hộp ra cho cô xem, bên trong là chiếc đồng hồ nữ màu bạc vô cùng xinh đẹp, mặt đồng hồ màu xanh ngọc đẹp tuyệt vời lấp lánh phản chiếu dưới ánh nắng, dây đồng hồ tuy đơn giản nhưng tinh xảo.

Ngoài ra thì chiếc đồng hồ này không có đặc điểm gì mang tính đặc thù, vì vậy dẫu tự thấy mình khá am hiểu thời trang nhưng Kiều Lâm Lâm cũng không nhìn ra đồng hồ này của hãng nào, trên hộp cũng không in logo.

Nhưng không in logo càng khiến Kiều Lâm Lâm chú ý, có một số người xé mất logo là vì sợ quà rẻ quá, ngại tặng, ai biết có phải nam thần là vì sợ quà đắt quá khiến cô áp lực hay không? Nhà nam thần giàu có, đồng hồ của anh cũng có giá tới tận sáu bảy chữ số, anh cũng không phải người keo kiệt, không có chuyện mình thì xài hàng tốt còn tặng quà cho bạn gái thì tặng đồ rẻ tiền, đến cả đồ ngủ mà anh tặng cô cũng cùng hãng với đồ ngủ của anh, như vậy là đủ biết anh cực kỳ hào phóng.

Dám cá chiếc đồng hồ này cùng hãng với đồng hồ của anh.

Kiều Lâm Lâm càng nghĩ càng thấy có lý, nhất thời không biết làm sao, chỉ đăm chiêu nhìn đồng hồ.

Cố Chi Thu nhìn cô, sau đó anh nhíu mày vì biết cô đang lo lắng điều gì.

Anh vừa lấy đồng hồ ra vừa nắm lấy tay phải không đeo vòng tay của cô rồi định đeo đồng hồ cho cô.

“Từ từ, em thấy món quà này quá…” Kiều Lâm Lâm ngại ngần lui về sau nhưng Cố Chi Thu nắm chặt tay cô, cô chẳng những không rút tay ra được mà trong lúc giằng co Cố Thi Thu còn vén tay áo của anh lên, để lộ chiếc đồng hồ màu bạc.

Hành động của Cố Chi Thu khiến Kiều Lâm Lâm quên mất mình định nói gì, thảng thốt: “Anh đổi đồng hồ hả?”
Cô không biết nam thần có tất cả bao nhiêu cái đồng hồ, cô chỉ biết kể từ khi quen nhau, anh chỉ đeo duy nhất cái đồng hồ có dây màu đen, bây giờ đổi thành chiếc có dây màu bạc nên cô hơi ngạc nhiên, bèn nhìn nó khá lâu.

Cố Chi Thu xắn tay áo lên để cô nhìn thấy rõ hơn chiếc đồng hồ dây bạc mặt xanh ngọc.

Kiều Lâm Lâm thoáng chốc ngẩn ngơ, hồi lâu sau mới hỏi: “Đồng hồ đôi ạ?”
Anh không trả lời câu hỏi mà chỉ cười nói: “Không thích hả?”
Kiều Lâm Lâm biết mình đã đoán đúng, cảm thấy rất khó xử.

Trước nay cô chưa bao giờ chống cự nổi việc dùng đồ đôi với nam thần, như món quà anh tặng hôm sinh nhật cô vậy, tuy bộ đồ ngủ không hề rẻ nhưng nghĩ đến việc mặc đồ ngủ đôi với nam thần, cô đã nhận món quà mà không có áp lực nào.


Vì vậy khi anh tung chiêu tặng đồng hồ đôi, lòng kiên quyết không nhận quà của cô cũng bắt đầu lung lay.

Nhìn nam thần đeo đồng hồ, cô đã bắt đầu mường tượng ra cảnh họ đeo đồng hồ tình nhân nắm tay nhau đi khắp nơi, hình ảnh này thật đẹp làm sao.

Vì vậy khi anh hỏi cô có thích không, cô rất rối rắm nói: “Thích, nhưng mà…”
Còn chưa nói xong, Cố Chi Thu đã cúi đầu tiếp tục đeo đồng hồ cho cô, cười khẽ: “Thích là được rồi, chiếc đồng hồ này rất hợp với em.” (E b o o k T r u y e n.

N e t)
“Thật không?” Nam thần cười quá đỗi dịu dàng, Kiều Lâm Lâm không đành lòng từ chối nữa, đành ỡm ờ để anh đeo đồng hồ cho mình.

Quá trình này kéo dài hai phút, Cố Chi Thần điều chỉnh dây cho cô, vì vậy đeo rất vừa vặn.

Hai chiếc đồng hồ giống nhau, chỉ khác nhau ở kích cỡ, chiếc to nằm trên tay nam thần toát ra sự sang trọng, chiếc nhỏ nằm trên tay cô tạo cảm giác đằm thắm.

Kiều Lâm Lâm càng nhìn càng thích, bèn kéo cổ tay nam thần để kề với cổ tay cô, thốt lên một câu từ tận đáy lòng: “Đẹp đôi quá.”
Cố Chi Thu chỉ lẳng lặng nhìn hành động của cô, cười mà không nói gì.

Tặng quà cho nhau xong, kịch bản mà Kiều Lâm Lâm tưởng tượng rằng nam thần sẽ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng trước món quà cô tặng, sẽ không kiềm nổi sự xao động trong lòng mà kéo cô đi “trò chuyện” đã không xảy ra.

Trong khi nam thần khá là bình tĩnh thì cô lại kích động thái quá khi được tặng quà, vì vậy lúc ăn cơm ở nhà hàng, cô đã đưa ra ám hiệu “hôm nay đừng về ký túc xá, anh hiểu mà” với anh.

Cố Chi Thu dứt khoát từ chối.

Kiều Lâm Lâm giây trước còn rạng rỡ như mặt trời thì giây sau đã sầm sì như sắp bão, mếu máo lên án: “Không ngờ anh lại là người như thế, chiếm được thì chán, trước đây cái gì cũng nghe theo em…”
Dùng đầu gối cũng biết cô muốn nói gì sau đó, Cố Chi Thu xấu hổ che miệng cô lại: “Anh không phải, anh không có.”
Kiều Lâm Lâm kéo tay anh ra, cãi lại: “Vậy tại sao bây giờ anh lại không đồng ý với yêu cầu nhỏ nhoi của em? Anh là loại người ăn xong phủi mông bỏ đi mà.”
Mặt Cố Chi Thu đỏ bừng, tiếng nhạc trong nhà hàng khá to che mất tiếng nói chuyện của họ, cũng không có ai nghe họ nói chuyện, tuy nhiên ở nơi công cộng thảo luận chuyện này khiến anh rất ngượng ngùng, nhưng vẫn ghé vào tai cô giải thích: “Anh nghĩ bây giờ mình còn là sinh viên, qua đêm ở ngoài sẽ khiến người ta xì xào.”
Trong khi Cố Chi Thu luôn tìm đủ loại lý do để từ chối thì Kiều Lâm Lâm cứ như tên cặn bã t1nh trùng lên não lúc nào cũng nghĩ tới chuyện này, hôm nay lại là lễ tình nhân, có đầy đủ lý do để “hành sự” nên tất nhiên cô sẽ không dễ dàng bị khuất phục.


Cô phản bác: “Hôm sinh nhật em còn chẳng phải ngày nghỉ mà tụi mình cũng qua đêm bên ngoài đấy thôi.”
Lúc này Cố Chi Thu đã biết cô quyết tâm ngủ với anh cỡ nào rồi, anh cảm thấy rất bất đắc dĩ, im lặng chốc lát, gương mặt cũng hiện lên sự khó xử hiếm thấy.

Khi Kiều Lâm Lâm cho rằng anh sẽ đưa ra quyết định thì mới nghe anh lí nhí hỏi: “Bây giờ em… không sợ đau nữa hả?”
Câu hỏi của nam thần quá tế nhị, Kiều Lâm Lâm cũng bất giác đỏ mặt nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng hai mắt anh, bày tỏ: “Em không sợ đau, em tin anh sẽ ngày càng tiến bộ.”
Cố Chi Thu: …
Tuy được cô tin tưởng nhưng Cố Chi Thu vẫn kiên quyết từ chối lời rủ rê đi khách sạn vì anh đã xem thời kỳ rụng trứng của cô rồi, trong mấy ngày này, để an toàn thì tốt nhất không nên làm gì.

Kiều Lâm Lâm thảng thốt: “Em còn chẳng biết thời kỳ rụng trứng của em cơ.”
Cố Chi Thu đỏ mặt giải thích: “Dựa vào thời gian hành kinh mỗi tháng để tính đó, trên mạng có hướng dẫn.”
Anh biết thời gian hành kinh của cô từ lâu rồi vì đôi khi cô giở tính trẻ con, còn nói muốn “lấy độc trị độc” để thỏa sức ăn kem, uống trà sữa, ăn lẩu,… Để đề phòng cô tự sát trong kỳ s1nh lý, anh không thể không nhớ ngày hành kinh của cô được.

Nhưng khi biết thời kỳ rụng trứng của mình thì Kiều Lâm Lâm cũng không quan tâm lắm, cô nói nhẹ bẫng: “Nhưng đeo áo mưa rồi mà, chắc là không sao đâu nhỉ?”
Hôm đó về nhà, Cố Chi Thu đã tìm hiểu rất nhiều về kiến thức khoa học về chuyện đó, thậm chí còn đọc rất nhiều bài luận văn liên quan nên khá hiểu biết về vấn đề này.

Tất nhiên anh không thể thảo luận chi tiết số liệu với cô bạn gái khoa xã hội của mình mà chỉ phổ cập giáo dục cho cô một cách đơn giản: “Tác dụng lớn nhất của bao cao su là đề phòng lây truyền bệnh truyền nhiễm chứ không phải là ngừa thai.”
Kiều Lâm Lâm giật thót: “Dùng bao mà còn không tránh thai được thì phải làm sao để tránh thai?”
Tam quan của cô đã sụp đổ rồi.

“Thuốc tránh thai.” Cố Chi Thu như sợ cô hiểu lầm nên nói ngay, “Thuốc tránh thai được chia ra làm thuốc tránh thai dài hạn, ngắn hạn và khẩn cấp.

Thuốc tránh thai ảnh hưởng xấu tới cơ thể là loại khẩn cấp chuyên sử dụng cho những tình huống đặc biệt, thông thường bác sĩ khuyên dùng thuốc tránh thai ngắn hạn, tuy không quá tiện lợi nhưng không có tác dụng phụ, là phương pháp ngừa thai tương đối khoa học và hiệu quả.”
Thật ra không cần anh nói, Kiều Lâm Lâm cũng biết tới loại thuốc tránh thai ngắn hạn, không có suy nghĩ xấu về anh.

Hồi kiếp trước lúc học lớp mười hai, theo dự kiến kỳ s1nh lý của hai cô bạn thân của cô sẽ trùng với ngày thi đại học, bạn thân của mẹ cô là bác sĩ đã nói kỳ s1nh lý khiến cơ thể khó chịu có thể gây ảnh hưởng tới quá trình thi cử nên đã kê cho hai đứa nó thuốc tránh thai ngắn hạn để ngăn chặn tạm thời kỳ s1nh lý.

Trước ngày hành kinh vài hôm họ bắt đầu uống thuốc, mỗi ngày uống một viên, thi xong thì ngừng uống, khoảng bảy tám ngày gì đó, trừ việc ngăn chặn hành kinh thì không có cảm giác gì cả, sau khi dừng thuốc ngày thứ ba thì dì cả tới như bình thường, vì vậy cô biết thuốc tránh thai không đáng sợ như lời đồn.

Kiều Lâm Lâm gật đầu, hết sức thành khẩn hỏi: “Vậy khi nào thì em nên bắt đầu uống thuốc?”
Gương mặt trắng trẻo mới vừa bình tĩnh của Cố Chi Thu thoáng chốc đỏ ửng, lúng túng lắc đầu: “Không, không cần đâu, chỉ cần tránh giai đoạn nguy hiểm và dùng bao thì hẳn là có thể không uống thuốc.”
Tuy không có tác dụng phụ gì đáng kể nhưng không uống thuốc vẫn sẽ tốt hơn, hơn nữa họ còn đang đi học, nếu để bạn học hay thậm chí là phụ huynh phát hiện cô sử dụng thuốc tránh thai thì cũng khó xử lắm.

Kiều Lâm Lâm không biết nỗi niềm của anh, cô cảm thấy rất hụt hẫng vì tóm lại là hôm nay nam thần kiên quyết không đi khách sạn!
Nhưng nghĩ tới loạt kiến thức mà nam thần vừa phổ cập và hậu quả nếu cô bất cẩn trúng thưởng, Kiều Lâm Lâm cũng thấy hơi sợ, bèn đau đớn gật đầu: “Vầng, nghe anh vậy.”
Cố Chi Thu như trút được gánh nặng, xoa nhẹ đầu cô.

Có lẽ là thấy cô đồng ý quá miễn cưỡng, sau khi hẹn hò về, Kiều Lâm Lâm tắm rửa xong thì phát hiện nam thần chuyển khoản qua Wechat cho cô, số tiền là 9999 tệ.


Mấy chữ số này có ý nghĩa rất tốt, chín chín chín chín nghĩa là thiên trường địa cửu, nếu anh gửi 99.99 tệ hoặc 999.9 tệ thì chắc chắn cô sẽ nhận ngay, nhưng 9999 tệ cũng gần như mười nghìn rồi, tuy nam thần giàu nhưng khi không anh chuyển nhiều tiền vậy khiến cô rất khó hiểu.

Kiều Lâm Lâm không dám nhận tiền, cô dè dặt nhắn tin hỏi anh: “Anh chuyển tiền nhầm người hả?”
Cố Chi Thu nhanh chóng trả lời: “Không nhầm đâu, chuyển cho em đó.”
“Sao tự dưng lại chuyển tiền cho em?” Cô ngơ ngác.

“Quà khai giảng.”
Kiều Lâm Lâm nhanh chóng gõ chữ: “Tặng rồi mà, anh định tặng hai món quà cơ á?”
“Đồng hồ là quà cho lễ tình nhân.” Gửi tin nhắn này xong, Cố Chi Thu không chờ cô trả lời mà nhắn tiếp, “Thích không?”
“Thích…” Kiều Lâm Lâm thành thật trả lời, cô đã được mọi người xung quanh công nhận là người yêu tiền nhất rồi, “Nhưng nhiều quá, em không dám nhận.”
“Tại sao?”
Kiều Lâm Lâm nói nửa thật nửa giả: “Em nhận nhiều tiền của anh thế này nhỡ gia đình anh nghĩ em đào mỏ anh thì sao?”
“Đừng lo.” Cố Chi Thu gửi biểu tượng xoa đầu, “Đây là tiền lương của anh, nhà anh không biết.”
Kiều Lâm Lâm tò mò: “Anh đi làm thêm mà không cho em biết?”
“Dự án của giáo sư hoàn thành rồi nên thầy thưởng cho mọi người, anh cũng có phần.”
Kiều Lâm Lâm tâm phục khẩu phục, người khác thì tìm mọi cách để vào làm cho phòng thí nghiệm của giáo sư Tần mà không được, còn nam thần vào làm còn kiếm được tiền, quả nhiên người phàm bọn họ không thể nào tưởng tượng ra nổi đãi ngộ của nam thần.

Nghe nói là tiền do nam thần kiếm được, Kiều Lâm Lâm yên tâm hơn hẳn, cô nhìn điện thoại suy nghĩ hai giây rồi quyết định bấm nhận số tiền.

Cô cứ đắn đo không dám nhận quà của nam thần không phải là vì quá đắt, bạn trai tốt với cô, cô mừng còn không kịp, nhưng mặt khác, cô cảm thấy dù nhà nam thần giàu đến đâu thì nam thần cũng không nên dùng tiền của bố mẹ mua quà đắt tiền cho cô.

Nhưng nếu là tiền do nam thần kiếm được thì cô hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý nào, thầm nghĩ dùng tiền của bạn trai là quá ư bình thường, hơn nữa cô cũng dùng tiền mà cô kiếm được để mua quà cho bạn trai, họ có qua có lại mà thôi.

Món quà là bao lì xì khiến Kiều Lâm Lâm không thấy áp lực như đồng hồ, tuy số tiền hơi lớn nhưng có ý nghĩa, lễ tình nhân lại gửi cô chín chín chín chín, quà khai giảng gì chứ, uyển chuyển tỏ tình với cô thì có.

Kiều Lâm Lâm nhận lời tỏ tình của nam thần, phấn khởi nói: “Vậy để lần sau em trả tiền khách sạn nha ~”
Số tiền này đủ để họ thuê phòng mấy lần, nam thần tinh ý quá.

Cố Chi Thu: …
Anh chỉ sợ cô chịu áp lực kinh tế quá lớn, muốn dùng cách này để hỗ trợ cô mà thôi, hoàn toàn không ngờ trong đầu cô chỉ muốn ngủ với anh.

Cố Chi Thu thấy hơi hối hận vì đã gửi bao lì xì.

– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.