Bạn đang đọc Chiến Dịch Chia Tay – Chương 13
Ngay từ kiếp trước, Hứa Úy Nhiên đã biết rõ Cố Chi Thu là tình yêu ám ảnh của đời mình.
Có những tình cảm không phải mãnh liệt ở thủa ban đầu, cô cứ tưởng mình khác biệt, chỉ sùng bái và ngưỡng mộ nên mới chú ý tới anh chứ chẳng có tình cảm gì đặc biệt nên không cần quá để tâm. Sau này, tình cảm ấy lại lặng lẽ đâm chồi nảy lộc trong lòng cô khiến cô không thể phát hiện.
Dần dà, khi các nam sinh theo đuổi cô không chững chạc bằng anh, cô thấy họ ngốc nghếch tẻ nhạt; khi các đồng nghiệp nam khôn khéo đẩy đưa, cô lại chẳng rung động; gia đình sắp xếp cô đi xem mắt nhưng người ta không giống anh chút nào, cô chợt hoảng hốt. Trong lúc cô không hay biết gì thì trong mắt cô đã chỉ có anh. Nhưng anh đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô, muốn gặp cũng không được.
Nỗi đau khổ khi cầu mà không được khiến ba chữ Cố Chi Thu khắc sâu vào tim cô, không thể xóa nhòa.
Nhưng Hứa Úy Nhiên vẫn thấy mình rất may mắn, cô có gia đình hạnh phúc, được bố mẹ và các anh yêu thương, bên cạnh cũng có người bạn thân luôn ủng hộ cô, lại gặp được rất nhiều người xa lạ tốt bụng, vì vậy việc tình cảm không suôn sẻ không quá ảnh hưởng tới cô.
Cô có công việc vừa đáng tự hào vừa lương cao, chưa tới ba mươi đã mua nhà mua xe ở thành phố B, trong lòng luôn ôm hình bóng một người không thuộc về mình thì sao chứ? Cùng lắm thì cả đời không kết hôn, thỉnh thoảng nghĩ đến anh đang càng ngày càng xuất sắc, không ngừng phá vỡ giới hạn bản thân ở bên kia đại dương, cô lại càng có động lực phấn đấu.
Nhưng, mỗi đêm choàng tỉnh khỏi giấc mộng, đứng một mình trên ban công cao tầng ngắm nhìn bóng tối rệu rã, Hứa Úy Nhiên từng hỏi tận sâu trong lòng mình, rằng nếu như thời đại học cô không chỉ đứng nhìn anh từ xa mà có can đảm đi bước đầu tiên, vậy mọi chuyện liệu có thay đổi?
Phải chăng không phải cô không có cơ hội đứng cạnh anh mà là chính sự hèn nhát và tự ti đã khiến cô bỏ lỡ anh?
Khi đó Hứa Úy Nhên nghĩ nếu có cơ hội làm lại từ đầu, cô sẽ vượt qua hết thảy chướng ngại tâm lý để đến với tình yêu.
Nhưng khi thực sự trở lại điểm xuất phát, cô lại bắt đầu do dự, vẫn không dám tiến bước.
Trước kia, khi kể cho Châu Dục Lâm nghe, cô ấy đã khuyên cô không biết bao nhiêu lần, rằng hãy biết nắm bắt cơ hội, không cần chờ đến khi vào đại học Trường Thanh, cô vẫn có rất nhiều cách để làm quen với anh. Kiếp trước lúc làm việc ở hội sinh viên, cô đã lén ghi nhớ địa chỉ nhà anh, từng gặp bố mẹ anh, còn học thuộc cả số ID mạng xã hội và số điện thoại di động của anh nữa…
Nhưng từ lớp chín cho đến năm nhất đại học, hơn bốn năm, cô chẳng làm gì cả, chỉ vẫn cần mẫn học hành, tập trung thi tốt nghiệp trung học. Cô luôn lo được lo mất, luôn giậm chân tại chỗ. Cô sợ nếu mình xuất hiện trước mặt anh khi còn quá nhỏ, quá ngây ngô thì dẫu được anh chú ý, e rằng anh sẽ chỉ xem cô là em gái, cô không muốn như thế. Cô muốn ở độ tuổi tươi đẹp nhất và bản thân cũng trở nên tốt nhất, cô sẽ gặp anh, nếu như có thể, cô còn muốn làm người phụ nữ quan trọng nhất đời anh.
Song, vận mệnh lại bỏ mặc cô, nó chỉ cho cô cơ hội được làm lại chứ không bảo đảm tất thảy đều giữ nguyên dạng. Cô sống lại làm thay đổi rất nhiều người và việc ở xung quanh, giúp vài người đền bù tiếc nuối ở kiếp trước, như vậy cũng đã gián tiếp thay đổi cuộc đời họ, nên Hứa Úy Nhiên không biết rằng khi cô đặt chân vào sân trường Trường Thanh một lần nữa, vô số lần luyện tập cho cuộc gặp gỡ tình cờ của cô đã trở nên vô ích. Bên cạnh anh xuất hiện người thậm chí còn có thể không hề tồn tại ở kiếp trước, người ấy đã chiếm cứ tim anh trước khi cô xuất hiện. Đây là sự trừng phạt mà ông trời ban xuống cho sự hèn nhát của cô hay là hiệu ứng cánh bướm vì cô sống lại?
Hai đời đều là kết cục có duyên nhưng không có phận có lẽ để nói rõ kẻ hèn nhát và tự ti như cô không có tư cách có được tình yêu.
Vận mệnh đã rất ưu ái cô, Hứa Úy Nhiên không than thân trách phận nữa, cô chỉ vô cùng hâm mộ hay thậm chí là bội phục bạn gái của anh, tuy cô ấy xem cô là tình địch nhưng cô vẫn bội phục lòng dũng cảm của cô ấy, có lẽ chỉ có cô gái nhiệt tình như thế mới có thể làm anh rung động.
Đúng vậy, Hứa Úy Nhiên đã nhận ra sự đề phòng của Kiều Lâm Lâm dành cho mình. Kiếp trước cô sống đến hơn ba mươi tuổi, là mẫu phụ nữ thành đạt, nếu ngay cả chút tâm tư đó của nữ sinh mà cũng không nhìn ra thì cô quá ngốc.
Nếu bỏ qua việc đối tượng bị đề phòng là mình, cô cảm thấy hành động trắng trợn của Kiều Lâm Lâm khá dễ thương. Hôm đó cô đột nhiên phát hiện anh có bạn gái, vì quá mức khiếp đảm nên thái độ không được bình thường. Cô biết biểu hiện của mình đã bị Kiều Lâm Lâm chú ý, ngoài hoảng hốt ra, cô còn nghĩ không biết đối phương sẽ dùng cách nào để đối phó với mình, có lẽ sẽ tìm cách để cảnh cáo chăng? Nhưng không ngờ nữ sinh thoạt trông rất hoạt bát và hay cười ấy lại không quan tâm tới cô, cô ấy chỉ bám theo anh thôi, hơn nữa lúc chạy bộ buổi sáng, tuy cách rất xa nhưng cô vẫn nhìn thấy biểu cảm ghét tập thể dục trên mặt cô ấy, còn anh thì vô thức nở nụ cười còn rạng ngời hơn cả ánh nắng.
Sống hai kiếp, đó là lần đầu tiên Hứa Úy Nhiên phát hiện hóa ra không phải lúc nào anh cũng chỉ mỉm cười xã giao, hóa ra anh cũng sẽ cười toe toét ngốc nghếch hệt như những chàng trai mới lớn khác, có lẽ chính anh cũng không nhận ra điều đó.
Cô gái ấy chỉ kiên trì nổi hai ngày thì bỏ cuộc, tuy rất không muốn thừa nhận nhưng sau khi thấy anh tiếp tục chạy bộ một mình, cô lại có cảm giác ánh mắt và bóng dáng của anh trông cô đơn hơn rất nhiều.
Cô gái ấy hệt như mặt trời soi sáng cuộc đời anh, giúp cô nhìn thấy một con người hoàn toàn khác anh ở trong trí nhớ, thậm chí còn thấy cả mặt trẻ con của anh.
Chắc hẳn anh thích cô ấy nhiều lắm, nếu không đã chẳng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi một cô gái.
Người mà cô nhớ nhung cả hai kiếp không thuộc về mình, hiện giờ ngay cả cơ hội cố gắng cũng không có, đến cả người có năng lực thích ứng mạnh như Hứa Úy Nhiên cũng thấy không cam lòng, rất khó để chấp nhận sư thật đó, nhưng quan sát càng nhiều, cô lại càng không thể phủ nhận cô gái kia mang đến niềm vui và sức sống cho anh, đó là điều cô mãi mãi không làm được.
Cô buộc phải thừa nhận dẫu bề ngoài cô rất trẻ trung xinh đẹp nhưng trái tim cô đã già cỗi, cô có thể cho anh cuộc đời bình yên êm ả chứ không thể cho anh một cuộc tình bỏng cháy.
Có lẽ cô sống lại chẳng có ý nghĩa gì, dẫu cô cố gắng biến cuộc sống của mình phong phú hơn, biến bản thân trở nên tốt nhất để gặp anh, và bên cạnh anh không có cô gái kia, có lẽ họ cũng sẽ chẳng có kết quả gì. Anh rất thông minh và sáng suốt, luôn xác định mục tiêu rõ ràng, việc anh thích Kiều Lâm Lâm đã nói rõ chỉ có kiểu con gái vui vẻ, hoạt bát mới bước vào được trái tim anh, còn cô thì bất kể cố gắng ra sao cũng chỉ nhận được kết cục có duyên mà không có phận.
Tuy vậy, cô vẫn không muốn từ bỏ, anh là người mà cô đã yêu rất lâu, cho dù không làm được gì cả thì cô vẫn muốn ở quanh anh, chỉ cần được ngắm anh từ xa như kiếp trước, cô cũng thỏa mãn.
Nhưng hôm nay đứng bên ngoài sân bóng rổ, nhìn nam sinh thực hiện những động tác đẹp đến mức khiến người ta hét vang, Hứa Úy Nhiên chỉ thấy lo lắng. Các cô gái kia chỉ thấy anh chơi bóng giỏi, đẹp trai hơn tất cả những người trên sân, thậm chí ánh mắt lạnh lùng cũng khiến anh trông bí ẩn và cuốn hút hơn, nhưng cô nhận ra tim anh đang rối loạn. Anh đang giải tỏa.
Đây là khía cạnh mà kiếp trước cô chưa từng thấy ở anh. Không, có lẽ là cô đã từng thấy cảm xúc tương tự nơi anh rồi. Đó là hồi anh sắp lên năm tư, có lần vô tình gặp trên đường, cô thấy anh không cạo râu, sắc mặt rất xấu, cô dè dặt nói “Chào anh”, anh cũng chỉ mỉm cười nhẹ đáp lại “Chào buổi chiều”. Cô lo lắng không yên, trong ấn tượng của cô, anh Cố luôn phong độ ngời ngời, cho dù mới ra khỏi phòng thí nghiệm thì cũng chẳng mệt mỏi lắm, có thể đó là “năng lực thần kỳ” mà chỉ các nhà khoa học mới có. Vì vậy khi thấy anh còn không kịp cạo râu, cô rất lo lắng, không biết anh có gặp rắc rối gì không.
Mấy tháng sau, trên diễn đàn trường đăng tin tức bài luận văn của anh được đánh giá rất cao và anh cũng đã nhận được offer của trường Cambridge, cô mới sực tỉnh, có lẽ hôm đó anh Cố bất thừng là vì bài luận văn gặp vấn đề.
Đó là lần đầu tiên Hứa Úy Nhiên thấy dáng vẻ khó khăn của anh, chỉ là không giải tỏa nó ra như bây giờ mà thôi. Rốt cuộc là chuyện gì đã khiến người không có khó khăn nào là không thể chinh phục phải ủ dột như thế?
Không hiểu vì sao, Hứa Úy Nhiên chợt nghĩ đến Kiều Lâm Lâm.
Cố Chi Thu lại ném bóng trúng rổ, Châu Dục Lâm đứng bên cạnh hưng phấn nói: “Anh ấy ngầu quá ha Úy Nhiên.”
Hứa Úy Nhiên đáp lại qua loa, ánh mắt cô nhìn quanh đám đông rất lâu nhưng không tìm thấy cô gái ấy, nhất thời không biết nên thấy may mắn cho mình hay buồn cho anh.
Cùng lúc đó, Trình Viên Viên và Mẫn Mẫn mai phục ở phía sau Hứa Úy Nhiên không xa, hai người vừa xem bóng vừa quan sát biểu hiện của Hứa Úy Nhiên, càng quan sát càng khó hiểu: “Gì vậy trời, con bé ấy xem bóng hời hợt nhỉ, đâu giống đang si mê trai.”
“Hình như nó đang tìm ai đó?”
“Tìm ai? Chẳng lẽ tìm Tiểu Kiều nhà mình?”
“Ai biết.” Trình Viên Viên nhún vai, “Mặc kệ nó tìm ai, nhiệm vụ của tụi mình là ngăn nó đến gần nam thần.”
Trình Viên Viên và Mẫn Mẫn đã phí công, mãi đến khi tan cuộc, tình huống mà các cô vừa lo sợ vừa mong chờ vẫn không xảy ra.
Trận bóng kết thúc, Cố Chi Thu đi thẳng về ký túc xá, còn không thèm nhìn ra khán giả, mấy anh em cùng phòng với anh cũng khoác vai anh đi về, có vài nam sinh cùng chơi bóng không nỡ xa các em gái, ở lại định tán gái nhưng đáng tiếc nam thần đã khuất dạng, đám nữ sinh cũng dứt khoát bỏ về.
Trình Viên Viên và Mẫn Mẫn thấy Cố Chi Thu tự giác đi về, không thèm nhìn đám con gái thì an lòng hẳn, hai người khoác tay nhau về phòng, thảo luận: “Trận này hấp dẫn ghê, nam thần quá đỉnh.”
Mẫn Mẫn nhìn đồng hồ: “Mười giờ rồi, Kiều Kiều còn không chịu dậy xuống xem bóng, nó ngủ ghê thật.”
Trình Viên Viên sờ cằm cười khà khà: “Ban nãy đại thần chơi bóng xong là về ngay, còn không thèm nhìn ra khu khán giả, có khi nào là vì đã đoán ra nó nằm đơ trên giường, không thể xuống hóng hớt không?”
Mẫn Mẫn nghĩ ngợi, đồng ý gật đầu, cảm thán: “Nam thần cũng không dễ dàng gì.”
Trình Viên Viên nghiêm túc đính chính: “Không, là do cậu ấy giỏi, khà khà.”
“Mày cười khà khà hợp hoàn cảnh đấy, suýt nữa không phát hiện cái suy nghĩ đen tối của mày rồi.”
Hứa Úy Nhiên đi sau họ vô tình nghe thấy: …