Chiếm Núi Làm Vua

Chương 2: Một Cái Nguyện Vọng Chẳng Đầu Chẳng Đuôi


Bạn đang đọc Chiếm Núi Làm Vua FULL – Chương 2: Một Cái Nguyện Vọng Chẳng Đầu Chẳng Đuôi


Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Vương Râu quay về đại bản doanh tiếp tục uống trà, vừa uống vừa nghĩ thầm sao Điền Kỳ Thăng đã phái người đi hai ba lần rồi, bên Vệ Dân Quân còn chưa có động tĩnh gì? Nghe nói Cứu Quốc Quân đóng một sư đồ ở Lam Thủy, hay là bị chặn không cho lên đây rồi.
Đang suy nghĩ lung tung thì một tên lính canh tên “Thủy Hương” hớt hơ hớt hải chạy vào lều thưa, “Đại ca, mấy anh em đi do thám trở về báo là dưới chân núi xảy ra đánh nhau.

Đoàn quân của vị Sư trưởng kia vừa rời đi khoảng 10 dặm thì gặp ngay một đoàn quân khác chặn đánh, đang bắn nhau long trời lở đất.” 
“Đoàn quân khác, chẳng lẽ của Vệ Dân Quân?” Vương Râu thò tay gãi cái đầu bù xù, “Có khoảng bao nhiêu tên?” 
“Nhiều lắm đại ca, đếm sơ sơ chắc cũng 8 900 lính á.” 
Lính của Ngu Côn Sơn chỉ khoảng hơn 400, ha ha, đáng đời, phen này có bất tử cũng phải bị lột da, cho chừa cái tội vênh váo! Vương Râu cầm tách trà mà Ngu Côn Sơn còn không thèm chạm tay vào khi nãy uống ực một cái, cảm thấy thật hả hê. 
Nhưng chỉ một lát sau, gã lại thấy bức bối khó hiểu. 
“Kêu mấy đứa nhãi con kia tiếp tục theo dõi tình hình.”
Thủy Hương và Lưu Diêu Tử dạ dạ vâng vâng, rồi bỗng hỏi, “Mà đại ca ơi, chỉ nhìn thôi à? Sao không đi…cướp một chút? Toán lính của Sư trưởng Cảnh Vệ Quân có súng ống đạn dược rất tốt, có cả lựu đạn, bên kia cũng xịn xò không kém, mình có nên cử mấy anh em đi cướp về dùng không?” 
“Tham thì thâm đấy biết không hả! Cháy nhà chạy ra hôi của cũng phải nhìn mặt chủ nhà, đồ đần độn, mày tưởng mày ăn chay thì ai cũng ăn chay à, đắc tội cả hai quân đoàn, băng Sư Đầu làm sao sống?” 
Lưu Diêu Tử bị mắng xối xả không dám ngẩng đầu, “Dạ đại ca.

Do em kiến thức hạn hẹp chỉ biết nhìn trước mắt, cảm ơn đại ca chỉ dạy.” 
“Thôi bỏ đi, dù gì cũng mới là suy nghĩ mà thôi.

Hai ngươi lui ra đi.” 
Vương Râu vẫy tay, trong lều lại trở nên tĩnh lặng.

Gã vuốt ve miệng tách trà sứ trắng, bần thần một lát, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì lại nói một câu, “Mẹ nó, nếu tên họ Ngu kia không chết, ông đây sẽ tìm cách ngủ với hắn một lần.”
Tạm thời bỏ qua chuyện Vương Râu đột nhiên nảy ra cái ý nguyện vĩ đại chẳng đầu không đuôi, Ngu Côn Sơn đang lâm vào tình thế rất hiểm nghèo. 
Nhờ vào sự yểm trợ của các anh em, tài xế cuống cuồng dẫm chân ga chạy bán mạng trên con đường máu vừa mở, gấp đến bánh xe cũng như muốn văng ra.

Hai bên xe đạn bay liên tục, bắn vỡ cả cửa kính, những mảnh vỡ thuỷ tinh văng tứ tán.


Sư phó Du Đĩnh gắt gao đè chặt lên người Ngu Côn Sơn, lấy thân mình làm khiên chắn. 
Đạn bay đầy trời, nhưng không viên nào bắn trúng bình xăng, lốp xe hoặc cái đầu tài xế cả, lần này Ngu Côn Sơn đúng là được trời cao chiếu cố.

Xe jeep chạy thục mạng khoảng ba bốn mươi dặm, thấy đã đến huyện thành, Sư phó Du Đĩnh mới thở phào nhỏm lên, để Ngu Côn Sơn ngồi dậy.
Hơn hai giờ sau, nhóm bại binh mới lục tục trở về, điểm nhân số, bao gồm cả thương binh thì chỉ còn lại 89 người.

Ngu Côn Sơn đau lòng, những binh lính ấy đều là những người thân thiết với y, ngày thường được chu cấp thực phẩm đầy đủ dinh dưỡng, súng ống tốt nhất, là những binh lính tốt nhất một tay y rèn luyện ra, vậy mà chỉ vì bị tập kết bất ngờ, tất cả đều đã ra đi.  
Y tức giận nghiến răng ken két, không ghé huyện Lam Thủy nữa mà dẫn đoàn bại binh đi tiếp về huyện Tử Bình. 
Tới Tử Bình, Ngu Côn Sơn lập tức về đại bản doanh, gọi người nấu một thau nước ấm mang lên phòng ngủ.

Y lau sạch từ đầu đến chân, thay một bộ quân phục sạch sẽ khác, dùng một bữa nhẹ.
Sau khi cảm thấy đã hồi phục được tinh thần, Ngu Côn Sơn leo lên một con ngựa chiến phóng đi gặp Tổng tư lệnh Điền Kỳ Thăng.
Điền Kỳ Thăng năm nay hơn 50 tuổi, đầu hói, trông béo tốt no đủ, có nọng cằm và một cái bụng to như phật Di Lặc.

Lúc đó ông ta vừa dùng xong cơm tối, đang lén vợ đến Thái Lê Viên vui vẻ với vài em gái xinh tươi, thấy Ngu Côn Sơn hầm hầm bước vào, đành phải tặc lưỡi ra lệnh cho mấy em gái đã say bí tỉ lui vào trong. 
“Côn Sơn đến rồi à.” Tổng tư lệnh Điền rất thân thiết gọi y bằng tên, “Vừa từ núi Sư Đầu về sao? Ngồi đi nào, ăn cơm chưa, để ta gọi đầu bếp đem lên vài món cho cậu.”
Ngu Côn Sơn chọn một cái ghế có vẻ sạch sẽ nhất ngồi xuống, “Đã ăn rồi ạ, không cần phiền đến Tư lệnh.”
Điền Kỳ Thăng cũng ngồi xuống, châm một điếu thuốc, “Sao thế, Thằng chó Sư Đầu kia vẫn còn cắn riết lấy cái chức Sư trưởng à? Cậu có nói với bọn chúng lời ta không, không thể trao cho nó cái chức này.

Dù gì cũng là mới sáp nhập, còn không có lai lịch rõ ràng, ta là nhân nhượng lắm rồi mới cho bọn chúng vào đội, mà còn được voi đòi tiên.

Nói nó đừng tham lam quá, trước mắt làm Đoàn trưởng, lập công rồi thì đề bạt làm Sư trưởng sẽ hợp lý hơn.” 
“Thưa Tư lệnh, tôi đều nói hết những lời này với hắn, nhưng Vương Râu rất ranh ma, liên tục đề ra những điều kiện, thật ra hắn đang cố tình kéo dài thời gian để xem Đàm Kỳ Nhậm bên kia có hứa hẹn cho hắn chỗ tốt hơn không.” 
Điền Kỳ Thăng thả một ngụm khói, “Cho nên ta mới muốn cậu đi đấy thôi.


Cậu là người có học thức cao nhất cả quân đoàn mà còn sợ không ăn nói lại được với một tên tướng cướp thất học sao.

Ta biết cậu không thích đến đó, vừa dơ vừa loạn, nhưng mà đây là chiến tranh, lúc đánh giặc ăn ngủ lung tung, cũng không nên cố chấp quá, đúng không?” 
Ngu Côn Sơn không trả lời, trong lòng nghĩ thầm: Đánh giặc cũng là lính tướng chúng tôi đi bán mạng, ông cả ngày nằm trong biệt thự cao cấp ăn thức ăn ngon xem đàn hát, công việc duy nhất là lừa gạt cấp dưới và vợ, đương nhiên chẳng cố chấp! Một mình hưởng thụ như hoàng đế, còn khuyên tôi không nên cố chấp! 
Điền Kì Thăng thấy y không hé răng, trong bụng cùng thầm mắng chửi, nhưng ngoài mặt vẫn xề xòa, “Thôi nào Côn Sơn, dù gì mấy ngày này cậu cũng rảnh rỗi, chi bằng ghé núi Sư Đầu thêm vài chuyến nữa cố gắng thuyết phục được Vương Râu.

Ta biết cậu có năng lực mà.” 
Việc này tôi không làm được, ông đi tìm người khác đi! Ngu Côn Sơn muốn bật ra nhưng lời dợm đưa ra khỏi miệng y đành phải hậm hực nuốt vào.

Y hơi ngả người về phía trước, nghiêm mặt lại, “Tư lệnh, có chuyện này tôi cần phải báo với ngài.” 
Điền Kỳ Thăng  thấy y nghiêm mặt, cũng bất giác nghiêng người về trước, “Chuyện gì?” 
“…..

Nhị Sư trưởng Dư Đại Niên có thông đồng với bọn Vệ Dân Quân.”
Điền Kỳ Thăng hoảng sợ, buột miệng thốt, “Sao lại thế được!” Mất một lúc sau lão mới định thần lại, nhíu mày nheo mắt, lời nói chợt lạnh như băng, “Cậu muốn nói phải có chứng cứ, nếu không thì là vu khống, sẽ bị đem ra xét xử.” 
“Chứng cứ? Tôi chính là chứng cứ! Tôi vừa rời núi Sư Đầu đã đụng phải Vệ Dân Quân, những hai đoàn.

Quân tôi dẫn đi chỉ vài trăm người, nếu không phải các anh em cố gắng liều mạng mở đường máu, giờ này đã phải phiền Tư lệnh đi nhặt xác rồi.

Đáng thương cho những huynh đệ của tôi, họ hy sinh hết mình cho tổ quốc!” 
Điền Kì Thăng thấy y nói cứng, đành hoà hoãn, “Tên Đàm Kì Nhậm chết tiệt, tôi muốn bắn chết hết cả đoàn quân của tên đó.

Nhưng mà, chuyện này sao lại dính líu tới Đại Niên?”
“Sư đoàn của hắn đang trấn ở huyện Lam Thủy.


Nếu hắn không cho phép bọn Vệ Dân Quân đi ngang qua, bọn chúng làm sao có thể vào được núi Sư Đầu.

Cứ cho rằng sư đoàn của Đại Niên không chống đỡ nổi bọn chúng đi, thì ít nhất cũng phải gửi tin cho tôi.

Nhưng kết quả không có gì, cố ý để tôi bị đánh úp, còn cố tình ở lì Lam Thủy không dẫn quân đi ứng cứu.” 
Ngu Côn Sơn giận dữ, đập một cái không nặng không nhẹ lên bàn, “Tư lệnh, phiền ngài tra xét đến tận cùng việc này!” 
“Chuyện này…” Điền Kỳ Thăng trầm ngâm, tay sờ sờ ria mép, “Ta cảm thấy dù tính tình Đại Niên có hơi cáu kỉnh, nhưng vẫn rất trung thành với Cứu Quốc Quân, chuyện này chắc là có hiểu lầm…”
Ngu Côn Sơn đanh mặt, “Ý ngài là không tin lời tôi?” 
Điền Kỳ Thăng vội vàng nói, “Sao lại có thể vậy được, ta tin lời Ngu Côn Sơn cậu, cậu theo ta đã nhiều năm, ta đương nhiên bình đẳng với cậu.

Chẳng qua đây chỉ mới là lời của một phía, nếu không thì vầy đi, hôm nào ta gọi Đại Niên tới, chúng ta ba mặt một lời, giải quyết hiểu lầm, được không?”
Ngu Côn Sơn khẽ hừ một tiếng, nhưng gương mặt cũng giãn ra đôi chút, “Vâng, tôi sẽ chờ hắn ta giải thích rõ ràng! Chuyện bị đánh úp ở núi Sư Đầu tạm thời gác lại đi, giờ Đàm Kỳ Nhậm chắc chắn đã cử người đi đàm phán với bọn thổ phỉ, nếu chúng ta quá vồ vập hỏi han nữa, sẽ rất mất giá.

Vương Râu chắc chắn muốn chọn bên nào có vẻ uy quyền hơn, tạm thời chúng ta đừng gặp, để hắn tự mò đến.”
Điền Kỳ Thăng cảm thấy có lý, gật gù nói, “Cứ theo cậu mà làm, quan sát hắn mấy hôm xem thử tình hình.”
Ngu Côn Sơn đứng dậy chuẩn bị cáo từ, bỗng như sực nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói, “Đúng rồi Tư lệnh, tôi vừa tổn thất rất nhiều binh lính, vài hôm nữa sẽ lại tuyển thêm binh mới.”
Điền Kỳ Thăng dễ dãi gật đầu, “Được được.”
“Và cả, quân lương lần trước còn một nhóm chưa tới tay tôi, ngài xem xét nhắc nhở họ mang sang, với thêm cả súng ống đạn dược nữa.”
Vì cảm thấy có vẻ lép vế trước Ngu Côn Sơn.

Điền Kỳ Thăng chỉ miễn cưỡng gật đầu, “Ta sẽ nhờ bên tham mưu sắp xếp.” 
Ngu Côn Sơn đi được vài bước, lại dừng lại ngoái đầu.

Điền Kỳ Thăng đã bắt đầu thấy phiền, “Còn chuyện gì nữa?”
“Không còn gì ạ.

Tôi vừa được nhận một ít thuốc lá rất tốt thương lái bên đó biếu, lát nữa tôi sẽ gọi người mang đến cho Tư lệnh.” 
Điền Kỳ Thăng hài lòng phất tay, “Được được, cậu về sớm đi.”
Ngu Côn Sơn vừa rời cổng, gương mặt lập tức đanh lại, lạnh ngắt. 

Lão già chết tiệt Điền Kỳ Thăng, biết tỏng mọi sự mà cứ giả ngu, miệng mồm thì ba phải.

Lão thật ra là một lão già bủn xỉn hà khắc, hèn mọn sợ bị cấp dưới tiếm quyền nên hay chèn ép để mình có thể trọn vẹn thâu tóm quyền lực trong tay.

Ngu Côn Sơn cáu giận nghĩ, một ngày nào đó y sẽ hất đổ lão mà ngồi lên cái chức Tổng tư lệnh đó. 
Vừa phi ngựa về phủ đệ, Ngu Côn Sơn liền sai người thông báo tập hợp các Trưởng Đoàn về họp. 
Nhân lúc đợi người đến đông đủ, y tranh thủ nghé trạm xá thăm Sư phó Du Đĩnh, người đã chắn đạn cho y. 
Du Đĩnh bị trúng hai viên đạn, một viên trên bả vai một viên xuyên qua cánh tay, lúc đem đến bệnh viện cả người toàn là máu.

Lúc Ngu Côn Sơn vào thăm, cậu đã giải phẫu xong, quấn chằng chịt băng trắng, đang nằm dựa vào giường ăn cháo lính cần vụ đút. 
Nhìn Du Đĩnh mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều, nói Ngu Côn Sơn không cảm động thì là nói dối, thậm chí y còn cảm thấy rất hãnh diện.
Trong bốn Sư đoàn phó, y thích nhất là Du Đĩnh.

Thanh niên này rất có năng lực, rất quyết đoán.

Y đã cất nhắc Du Đĩnh từ một lính thông tin bình thường lên đến chức Sư phó, cậu ta rất được việc, quan trọng là luôn trung thành và tận tâm với y. 
Ngu Côn Sơn đi đến mép giường, Tiểu Tôn lập tức đi lấy một chiếc ghế dựa, dùng khăn sạch lau qua một lần.

Ngu Côn Sơn dịu dàng hỏi, “Sao rồi, còn đau không?”
Du Đĩnh phẩy tay cho cậu lính cần vụ đang bưng cháo lui ra, lắc đầu nói, “Bác sĩ Hứa tiêm cho tôi một liều thuốc tê, giờ không cảm thấy gì hết.”
“Cậu cố gắng dưỡng thương, chuyện hôm nay ta sẽ luôn nhớ.” Ngu Côn Sơn nhìn mảnh băng quấn trắng toát, không biết nên nói gì tiếp theo.

Y không biết cách an ủi người khác, chỉ biết ra lệnh thôi, nên đành thở dài đổi đề tài, “Lát nữa họp cậu không cần tham gia.

Ta tính mang quân đi đánh một thời gian, nhưng cậu cũng không cần đi theo, cứ ở đây nghỉ ngơi.”
Trên gương mặt điển trai của Du Đĩnh hiện lên một vẻ cứng nhắc, cậu cố gắng giấu đi cảm xúc trong lòng, “Sư trưởng, anh muốn đi báo thù?” 
“Dĩ nhiên rồi, bị chơi một cú lớn như thế, sao không ăn miếng trả miếng được!” Ngu Côn Sơn cười lạnh, “Nhưng mà ta cũng không trông cậy vào Điền Kỳ Thăng đâu, thù mình tự mình báo.” 
./..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.