Bạn đang đọc Chiếm Hữu Tù Binh (đam Mỹ)[h] – Chương 60: 59
Ngụy Linh bất lực nhìn về phía cậu . Trái tim cậu như lửa đốt , quả thực cậu vẫn sợ hắn nhưng lại muốn gặp Lý Tống Khiêm , cậu nhớ hắn .
– Ngụy Thương , đừng ép bản thân , anh sẽ không để em rơi vào nguy hiểm nữa , không cầu hòa .
Cậu ngẩng đầu , đáy lòng trùng xuống , nửa muốn đi nửa muốn ở lại . Nhưng cuối cùng sau tất cả , mọi sai lầm từ quá khứ đều là do cậu tạo nên . Ngụy Thương ấp úng gãi đầu :
– có thể để em đi được không ?
Ngụy Linh ngạc nhiên , Thái Tước đã nhanh hơn anh một bước , lười biếng trả lời :
– Cậu không đi là nuối tiếc cả đời đấy .
Sau đó liền bị một cái đập thật mạnh của Ngụy Linh rơi trên người anh ta . Ngụy Thương nhìn anh trai , trấn an anh , sau đó đưa ra quyết định chắc chắn :
– Em vẫn muốn gặp lại anh ấy … nên là .. xin anh cho em một cơ hội . Lần này đi không chỉ vì hòa bình , mà còn là hạnh phúc của em nữa .
….
Sáng hôm sau , quân đội CAPRICORN đã đến hoàng cung , mà người đi đầu không ai khác là Bạo quân Lý Triều Dương trong truyền thuyết khiến người ta nghĩ đến thôi cũng sợ hãi .
Ngụy Linh nhìn hắn đứng trước mặt mình , đôi mắt kiêu ngạo không kiêng sợ nhìn hẳn vào mắt anh . Anh thừa hiểu hắn đến đây đòi người .
Quả thực khá nhiều người ở đây đều phải khâm phục hắn , vì giữa một không khí chẳng mấy hòa bình này , hắn ngang nhiên đem người đến .
Lý Triều Dương cúi người hành lễ , cười nhạt :
– Bệ hạ , chúng tôi đến đây hộ tống nhị Vương gia sang CAPRICORN một chuyến với mục đích đàm phán về sự hòa bình giữa hai hành tinh .
Ngụy Linh khinh thường cau có :
– Em ấy là nhị Hoàng tử LEO chứ không phải Vương gia gì đó .
Lý Triều Dương bật cười , sự trào phúng hiện rõ trong mắt hắn :
– Ngài ấy hẳn là đã trưởng thành vào ngày hôm qua rồi . Ngài không nhớ ?
Vị hoàng đế ngây người , anh chợt quên mất cậu em trai mình coi như bảo bối , thực ra đã sớm trưởng thành khi không ở trong vòng tay anh .
Ở hành tinh LEO , dù anh trai cậu có trở thành Hoàng đế , nhưng nếu Ngụy Thương còn bé , cậu vẫn là nhị Hoàng tử được chính tay anh trai mình nuôi nấng và bảo vệ , nhưng khi trưởng thành , cậu chính là nhị Vương gia , điều đó đồng nghĩa với việc , cậu phải rời khỏi anh rồi …
Thấy Ngụy Linh thất thần , Thái Tước bên cạnh kéo áo nhắc nhở anh . Anh hắng giọng , kìm nén sự không vui trong lòng :
– Truyền Nhị Vương gia lên .
Ngụy Thương nhanh chóng được đưa đến . Khi cậu xuất hiện ngoài bậc thềm , Lý Triều Dương đã nheo mắt nhìn cậu , hắn khá hứng thú với cái người được phụ hoàng đặc biệt quan tâm này . Hắn cúi đầu chào cậu . Một lát ngẩng lên , ánh nhìn của hắn như con dao ghim vào lòng cậu . Quả nhiên giống ….
– Ngài … thật sự rất đẹp – Hắn thốt lên , nụ cười nhếch mép như đúc ra từ một khuôn với Lý Tống Khiêm .
– Chúng ta phải đi ngay bây giờ sao ?
Ngụy Thương tránh ánh mắt hắn , không tự nhiên cúi đầu . Lý Triều Dương không phủ nhận , cúi đầu chào Ngụy Linh , sau đó xoay người ra ngoài .
Cả quá trình hộ tống Ngụy Thương về nhà , cậu cũng chẳng phải gặp Lý Triều Dương , hàng giờ , mọi lúc mọi nơi đều có người hoặc người máy thay phiên nhau trông chừng cậu . Khắp nơi đều bố trí nghiêm ngặt đến nỗi một con ruồi cũng không thể lọt vào .
Ngụy Thương chợt thấy buồn cười , có lẽ người ta xem cậu như một tội phạm nguy hiểm luôn rồi .
Cậu nhắm mắt , suy nghĩ về viễn cảnh gặp lại Lý Tống Khiêm , hắn sẽ nổi điên , đem cậu tống giam vào một nhà giam nào đó , hoặc hận cậu đến nỗi một phát súng giết chết cậu .
Suy nghĩ về cái chết khiến cậu rùng mình . Đột nhiên cửa khoang mở , Lý Triều Dương đi vào . Hắn im lặng đứng trước cửa quan sát cậu .
– Đồng tử xanh biếc … có lẽ đó là thứ duy nhất cậu thừa hưởng được từ tiểu thư Đa Khiết … – Ngụy Thương bình tĩnh nói , từ khi hắn vào , cậu cảm thấy khá lạnh , liền co chân lên , ngồi bó gối trên giường .
– À – Lý Triều Dương xoa xoa lên mi mắt mình , cười hài lòng – Lần đầu tiên có người nói tôi giống mẹ đấy …
Cậu nhún vai . Hắn lại gần , chọn đại một chiếc ghế trong phòng ngồi xuống . Hắn đưa tay rút ra một tấm ảnh chỉ vào :
– Biết ai không ?
Ngụy Thương cúi xuống nhìn :
– Lý Tống Anh ?
– Cậu biết ông ta à ? – Lý Triều Dương ngạc nhiên – Tôi tình cờ phát hiện trong tập ảnh của mẹ tôi . Nhưng chẳng có một tẹo kí ức gì về người đàn ông này .
– Cậu nên gọi ông ta là chú mới phải .
Ngụy Thương biết rõ đây là con trai của Lý Tống Khiêm với tiểu thư Đa Khiết . Cậu đau xót , tâm trùng xuống . Nếu như ngày đó không bị ép về , cậu nhất định sẽ sống hạnh phúc cùng hắn , dù có gặp trở ngại gì .
– Tôi thấy ông ta quen thuộc đến mức ngay từ đầu nhìn thấy tấm ảnh này . Chỉ tiếc …
– Sao ? – Nghe người đối diện lên tiếng , Ngụy Thương như bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ rối bời , cậu nhìn Lý Triều Dương , sau đó nhìn tránh xuống đất .
– Ông ta chết trong vụ thảm sát của Đại Hoàng tử năm xưa .
– cái gì ? – Ngụy Thương sững người . Quãng thời gian cậu rời khỏi đó , quả thực đã thay đổi rất nhiều . Ban đầu cậu nghĩ Lý Tống Khiêm chỉ đơn giản là hận cậu , nhưng bây giờ có lẽ , mọi thứ đều trở nên phức tạp .
– Lý Tống Anh vì bảo vệ cha (Lý Tống Khiêm) nên đã chết .
Lý Triều Dương thờ ơ đáp . Hắn ta bật cười nhéo mũi cậu :
– Làm gì mà thất thần vậy ?
Hắn đặt một tấm ảnh thứ hai lên mặt bàn :
– Cha nói , cuộc chiến lần này , có thể cầu hòa với LEO , nhưng người này , phải đem về cho bằng được .
Đó là tấm ảnh của cậu , chẳng biết được chụp vào bao giờ , lúc đó cậu cười thật hạnh phúc .
– Lý Tống Khiêm ?
– Phải , là Ngài ấy đã ra lệnh .
– Nếu không đem về được thì sao ?
– Thì san bằng cả hành tinh LEO . Sống phải thấy người , chết phải thấy xác