Bạn đang đọc Chiếm Hữu Tù Binh (đam Mỹ)[h] – Chương 42: 42
Hai người dây dưa trong nhà tắm đến tận tiếng đồng hồ , lần đầu tiên Lý Tống Khiêm có lý do phá lệ ra khỏi nhà muộn .
Khi hắn đặt Ngụy Thương lên giường , định rời đi , liền bị một tay cậu kéo lại . Hiểu ra vấn đề , Lý Tống Khiêm xoay người lại , ra vẻ thờ ơ hỏi :
– Sao ?
– Cho tôi đi gặp mẹ .
Cậu nghẹn ngào , mẹ vẫn còn sống chính là điều quý giá nhất .
– Em còn chưa khỏe …
– Không sao , tôi đủ sức để đi được .
Lý Tống Khiêm đưa tay vuốt ve chiếc cổ trắng noãn của Ngụy Thương bị mình cắn lên những dấu vết đậm màu . Hắn hài lòng xoay người đến tủ quần áo chọn cho cậu một chiếc áo sơ mi .
Ngụy Thương cắn môi :
– Hãy chọn cho tôi một chiếc áo cao cổ …
– Ngoan , mặc vào , tôi đưa em đi gặp mẹ .
– Tôi không thể để mẹ nhìn thấy được .
Ngụy Thương khẩn thiết nhìn hắn , rồi lại nhìn chiếc áo trong tay hắn . Cậu thật sự ấm ức muốn khóc luôn rồi . Nhưng Lý Tống Khiêm nhất quyết không cho , hắn ném thẳng lên đầu Ngụy Thương :
– Một là mặc , hai là ở nhà .
– Tôi mặc .
Nơi Lý Tống Khiêm đưa Ngụy Thương đến lại là hoàng cung . Khi cậu hơi thắc mắc , Lý Tống Khiêm ở bên cạnh liền giải thích :
– Vì thân phận đặc biệt của mẹ em , nên Hoàng đế ép phải ở lại Hoàng cung một tháng để theo dõi . Và người được giao quyền phụ trách trông coi là tôi .
Ngụy Thương thở dài , vì quá mệt mỏi nên cậu hơi ù tai , sức lực gần như bị Lý Tống Khiêm rút cạn khi ở trên giường và trong phòng tắm .
Lý Tống Khiêm thấy bộ dạng cậu , liền ôm lấy bả vai cậu , nói nhỏ bên tai trêu chọc :
– Bộ dạng em thế này , ai nhìn vào cũng biết tối hôm qua chúng ta đã rất kịch liệt đấy .
Ngụy Thương im lặng bơ đi sự có mặt của hắn , nhưng không dám tránh ra , mặc kệ Lý Tống Khiêm đỡ cậu vào trong .
Yết kiến Hoàng đế xong , giữa đường họ liền gặp phải Lý Tống Anh cùng Đa Khiết đang đi ngược chiều . Thấy hắn , cả hai dừng lại cúi đầu chào hỏi .
Ánh mắt Lý Tống Anh lơ mơ dừng lại ở người Ngụy Thương , cảm xúc nhung nhớ khiến hắn nhất thời nhìn cậu , nửa chăm chú , nửa muốn ngây ra . Sau đó hắn liền phát hiện những vệt đỏ sáng chói nơi cổ Ngụy Thương như vô tình , như cố ý bị ngón tay Lý Tống Khiêm vuốt ve tạo sự chú ý .
Ngón tay Ngụy Thương hung hăng nắm chặt , cả người như đổ vào người Lý Tống Khiêm khiến hắn ra sức hưởng thụ sự mềm mại này .
Lý Tống Khiêm cười nhạt :
– Tối hôm qua thật sự cảm ơn Đa tiểu thư . Có lẽ bây giờ tôi nên gọi tiểu thư một tiếng là em dâu rồi nhỉ ?
Đa Khiết giấu diếm sự đau đớn trong mắt , khẽ gật đầu mỉm cười với hắn . Sau đó cô quay sang nhìn Ngụy Thương , cười cười chào hỏi .
Bên dưới tay đã bị người bên cạnh siết chặt đến đau đớn , Đa Khiết chỉ cầu được rút tay về nhưng vẫn bị Lý Tống Anh dồn ép ra sức nắm chặt .
– Không quấy rầy hai người nữa , chúng tôi đi đây . Chúc hạnh phúc .
– Anh trai cũng vậy – Lý Tống Anh cười nhạt .
Bé con của hắn , bị người kia không thương tiếc hành hạ , nhưng hắn chẳng thể làm gì , mặc cho cậu sáng nay yếu ớt không còn sinh khí đứng trước mặt hắn , đến cả nói cũng không nói nổi , thân hình gầy gò run rẩy như sắp gục ngã .
Hiển nhiên cuộc gặp gỡ này là do Lý Tống Khiêm sắp đặt . Còn có cả con đàn bà bên cạnh .
Lý Tống Anh hướng ánh mắt muốn giết người nhìn Đa Khiết . Rõ ràng là cô ta yêu anh trai đến chết , vậy mà một tay không liền đưa đẩy Ngụy Thương vào tay Lý Tống Khiêm .
Đợi đến khi đi đến một góc khuất , Lý Tống Khiêm bất chợt kéo Ngụy Thương đẩy mạnh cậu áp lên một bức tường .
Ngụy Thương chẳng kịp kêu đau , đã bị người kia mạnh mẽ cúi xuống cắn lấy đôi môi ngọt ngào của cậu . Cậu có cảm giác đôi môi sắp bị hắn cắn rách ra rồi .
Chẳng hơi đâu truy cứu vì sao hắn làm vậy , cũng chẳng phản kháng , Ngụy Thương mặc hắn muốn làm gì thì làm . Điều cần thiết bây giờ chính là gặp mẹ .
Nhận ra cậu chẳng hề chú tâm , Lý Tống Khiêm bực dọc đưa tay vào sâu trong áo cậu , bên ngực tha hồ bị hắn nắn bóp , nhào nặn .Khoái cảm ào tới khiến cho Ngụy Thương không may để lọt ra một tiếng rên rỉ , người kia vui vẻ đưa lưỡi lộng hành trong miệng cậu không ngừng nghỉ .
Cho đến khi cậu ý thức được bàn tay hắn mò dần xuống dưới .
Ngụy Thương đưa tay bắt lấy tay Lý Tống Khiêm , lấy hết sức lực còn sót lại đẩy hắn ra khỏi người mình .
Được tự do , Ngụy Thương thở hổn hển , người tựa vào tường , cậu ngồi bệt xuống đất , hai tay run run chắp vào nhau cầu khẩn Lý Tống Khiêm :
– Coi như tôi xin anh được không ? Xin anh đừng làm ở đây , … đây là một sự ô nhục đối với tôi … mẹ tôi còn ở đây …
Lý Tống Khiêm nhìn cậu , càng nghe về sau , ánh mắt hắn càng tối sầm lại .