Bạn đang đọc Chiếm Hữu Tù Binh (đam Mỹ)[h] – Chương 36: 36
Ngụy Thương được đưa đến một thành phố khác . Đến khi Lý Tống Anh quay trở về , hắn lập tức đi đến gặp cậu .
– Ăn gì chưa ?
– Chưa .
– Vậy thì đi thôi .
Thấy hắn chẳng có ý định nói sẽ thả cậu , Ngụy Thương trở nên sốt ruột , cậu liền gợi ý :
– Sau này …. thế nào ?
– Thế nào là sao ?
Lý Tống Anh ngẩng đầu , nhìn cậu , đôi mắt hắn ẩn hiện ý cười , rõ ràng hắn hiểu .
– Tôi sẽ được tự do ở ngay thành phố này sao ?
– Ngụy Thương , em còn chưa báo đáp tôi về việc cứu em ra .
Nghe hắn nói vậy , cậu trở nên lúng túng , gãi đầu :
– Anh thấy tôi không còn gì trong tay …
– Thế này đi , em ở lại …
– Anh … ý là …
Hắn bật cười :
– Trông em sợ hãi kìa , bé con , thả lỏng . Tôi không tự nhận mình tốt đẹp đến nỗi giúp em không công , nhưng cũng chẳng phải tuýp người thích chơi trò giam cầm gì đó .
Ngụy Thương cảnh giác nhìn hắn , đôi tay nắm chặt thành ghế , dù đã kìm nén nhưng Lý Tống Anh vẫn nhận ra cậu rõ ràng đang hơi run rẩy . Có lẽ cái bóng của Lý Tống Khiêm đè nặng trong lòng cậu .
Hắn nhấp một ngụm rượu , thở dài :
– Em chỉ cần ở lại làm việc dưới tôi , tự do của em , tôi không lấy .
– Tôi căn bản chỉ muốn về lại hành tinh của mình ….
Ngụy Thương cúi gằm mặt xuống , hai tay cậu đã hơi thả lỏng đặt trên đầu gối . Người kia đưa tay vuốt ve miệng cốc , trong mắt hắn , hình ảnh cậu ngồi đó , tinh xảo đến lạ . Hắn dọa cậu :
– Nếu em mà về , trên hành tinh của em , người của Lý Tống Khiêm ở khắp mọi nơi , em không sợ bị bắt về sao ?
– Tôi …
Trường hợp này cậu quả thực không nghĩ ra , Lý Tống Khiêm chiếm được của riêng , hắn sao có thể để vụt mất hành tinh này được , thật là một miếng mỡ béo bở với hắn .
– đồng ý không ? Ngoài tôi ra chẳng ai bảo trợ cho em được đâu .
Lý Tống Anh đánh trúng đòn tâm lý của Ngụy Thương . Cậu cắn cắn môi cân nhắc , lâu sau khẽ gật đầu .
Hắn mỉm cười đứng dậy , khẽ xoa xoa đầu cậu :
– Ở lại với tôi đi .
Ngụy Thương nhích ra khỏi hắn , mở miệng nhàn nhạt nói :
– Không sao , chỉ cần có tiền đầy đủ , tôi sẽ có nơi ở ổn định tại đây . Anh có thể cho tôi vay chứ ? Sau đó tôi sẽ đi làm việc cho anh .
Lý Tống Anh thở dài đứng thẳng người , hắn nhìn qua màn kính , ngoài trời đang đổ mưa , biết rõ với Ngụy Thương không thế ép buộc , hắn gật đầu :
– Được , không được quá lâu . Hôm nay ở lại đây . Trời mưa rồi .
– Cảm ơn anh – Cậu hài lòng , buông lỏng , nhìn theo Lý Tống Anh đi ra cửa .