Đọc truyện Chiếm Hữu Lấy Em – Chương 3: Đụng Độ.
Ba cô gái lang thang trong khu mua sắm, cửa hàng nào Đình Đình và Tiểu Vy cũng ghé vào còn Thiên Thiên chỉ lững thửng đi theo. Do đi không chú ý nên va vào một người. Người này cao hơn 1m80, khuôn mặt điển trai nhưng trong đôi mắt toá lên vẻ lạnh lùng và bất cần, làn da màu đồng rắn chắc, ăn mặc khá bảnh bao nói chung nhìn hắn là người có tiền. Hắn đưa tay ra:
– Tôi đỡ cô.
Thiên Thiên gạt tay hắn rồi bực bội nói:
– Không cần tôi tự đứng được, đúng là có mắt như mù._ Thiên Thiên đứng dậy phủi quần áo.
– Cô nói ai mù, cô không cẩn thận va vào tôi còn giọng đó.
– Anh sai thì có.
– Cô…
– Phong có chuyện gì vậy?_ Một tên bạn của hắn đi đến.
– Không. Có chuyện gì sao?_ Hắn hỏi.
– À không có chuyện gì to cả, đừng có nghiêm mặt.
– Rốt cuộc có chuyện gì?
– Thiên Kỳ vừa gọi cho tớ báo là vừa mới khai trương quán bar. Nó nghe nói cậu đang ở đây nên rủ qua đó chơi.
– Thiên Thiên, có chuyện gì vậy?
– Không có gì đi thôi, mặc kệ tên không có mắt ấy._Thiên Thiên kéo hai đứa bạn đi.
Cả ba lướt qua hai tên thì tên Phong trừng mắt nhìn cô nghiến răng nói:
– Cô được lắm._ Đối với hắn đây là lần đầu tiên hắn bị một đứa con gái nói nặng nhẹ mà không nói lại được.
– Phong cậu bị gì vậy?
– Không có gì qua chỗ Thiên Kỳ thôi.
Đình Đình vừa nghe thấy tên Thiên Kỳ thì sững người. Thiên Thiên thấy cô có biểu hiện lạ liền hỏi:
– Cậu bị sao vậy?
– Không có gì đi thôi tớ đói rồi._
Cả ba lướt qua hai người đàn ông thì cái người tên Nhất Phong nhìn cô:
– Cô được lắm!
– Cậu không sao chứ!_Thiên Vương-bạn hắn vỗ vai Nhất Phong.
– Không sao, về thôi!
***
Thiên Thiên bị hai đứa bạn kéo đi khắp khu mua sắm đến chiều. Đình Đình và Tiểu Vy hai tay xách hai đống đồ(thành quả của việc đi từ sáng đến chiều) còn Thiên Thiên vừa đi vừa uống nước. Đình Đình kéo Thiên Thiên lại:
– Làm gì mà đi chậm vậy? Cậu không mua gì sao?
– Dạ, tôi hộ tống hai con ma la cà là đủ mệt rồi mà đồ dùng cũng đủ rồi không cần thiết phải mua cho phí tiền._ Thiên Thiên trả lời một cách mỉa mai.
– Cậu…_ Đình Đình tức nghẹn họng.
– Bây giờ chúng ta đi ăn đi._Tiểu Vy chuyển đề tài.
– Sao không về nhà ăn? Dư tiền trong túi là không chịu được sao?_ Thiên Thiên thực sự muốn về nhà.
– Đi thôi. Ăn để còn nạp năng lượng để đi tiếp chập hai.
– Sao còn đi nữa hả? Hai cậu tự mà đi tớ về._Thiên Thiên phản đối.
– Không được! Lâu lâu mới lôi được cậu ra ngoài thì phải đi chơi cho đã._Đình Đình kiên quyết không cho Thiên Thiên về.
Cả hai lôi Thiên Thiên đi một mạch đến nhà hàng để ăn tối. Đình Đình bắt Thiên Thiên đi thay đồ nhưng cô không chịu thế là Tiểu Vy cùng Đình Đình năn nỉ lắm cô mới chịu thay đồ nhưng cô vừa nhìn thấy bộ đồ thì lập tức từ chối:
– Tớ không mặc bộ này đâu!
– Sao không thay nó đẹp mà._Tiểu Vy nhìn bộ đồ.
– Đẹp cái nỗi gì, dẹp đi._Thiên Thiên thực sự chưa bao giờ mặc mấy cái áo thiếu vải như vậy ra đường.
– Bây giờ cậu tự đi thay hay là để bọn tớ giúp.
– không cần, có chết tớ cũng không bao giờ mặc.
– Năn nỉ đó, một lần này thôi!_Đình Đình dùng hai mắt long lanh nhìn cô.
– Đúng đó, thay đi.
– Được rồi đừng nói nữa, tớ đi thay._Thiên Thiên chịu thua.
– Hoan hô!_Hai đứa đó vui mừng reo lên.
Thiên Thiên vào nhà vệ sinh thay đồ, một lát sau cô đi ra. Trên người Thiên Thiên mặc chiếc áo croptop đen để lộ vong hai thon gọn và chiếc váy ngắn. Khi Thiên Thiên từ trong nhà vệ sinh bước ra thì tất cả khách nam trong nhà hàng đều hướng ánh mắt nhìn cô và không ngừng trầm trồ. Đình Đình thấy cô đi ra thì gọi phục vụ đến thanh toán rồi lái xe đến quán bar lớn nhất ở London. Đến nơi cả ba chọn một góc khá vắng và có thể nhìn được cả sàn nhảy rồi gọi đồ uống. Tiểu Vy và Đình Đình vừa ngồi uống được một lúc thì kéo cả Thiên Thiên ra sàn nhảy. Thiên Thiên lúc đầu không chịu đi vì một lý do hết sức đơn giản là không biết nhảy. Đình Đình và Tiểu Vy phải mất một lúc năn nỉ thì cô mới chịu ra. Tất cả mọi vây quanh họ khi họ bước lên sàn nhảy. Đình Đình và Tiểu Vy bắt đầu nhảy theo điệu nhạc còn Thiên Thiên vẫn còn”cứng đơ” vì cô chẳng biết bắt đầu từ đâu. Bỗng có một người đến trước mặt cô, hắn nở nụ cười nửa miệng:
– Tôi có thể mời em nhảy một bài?
– Là anh…_ Thiên Thiên nhận ra hắn.
– Phải, chuyện hồi sáng cho tôi xin lỗi.
– Không có gì.
Hắn búng tay yêu cầu DJ đổi nhạc sàn sang một giai điệu nhẹ rồi vòng tay ôm chiếc eo thon thả của cô. Thiên Thiên thật sự bất ngờ trước hành động của hắn. Cô đẩy hắn ra thì hắn càng ôm chặt hơn buộc cô phải nhảy với hắn hết bản nhạc. Hắn khẽ nói vào tai cô:
– Kĩ thuật nhảy của em rất tốt.
– Cảm ơn đã quá khen.
– Không có chi tôi chỉ khen những người có tài đặc biệt là một cô gái hấp dẫn như em.
– Anh nói vậy là có ý gì?
– Một cô gái thông minh như em chắc chắn sẽ hiểu tôi đang nói gì.
– Anh…
Hắn khẽ nhếch môi, bàn tay càng xiết chặt vòng eo của cô.
Sau khi bản nhạc kết thúc Thiên Thiên vội đẩy hắn ta rồi nhanh chóng trở về chỗ ngồi.
– Đúng đó cậu đừng hòng thoát._