Đọc truyện Chiếm Hữu Lấy Em – Chương 10: Một Lần Nữa Phạm Sai Lầm.
Đến gần trưa, Thiên Thiên mới tỉnh lại. Đầu cô đau như búa bổ. Hay tay xoa nhẹ mi tâm, cô cố nhớ lại những việc tối hôm qua. Hình như là cô uống rượu, hình như còn lên sàn nhảy rồi một người đàn ông ôm cô đi đâu và… Bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên:- Em tỉnh rồi…
– Ưmh…_ Thiên Thiên chống tay ngồi dậy.
– …_ Nhất Phong ngồi đối diện, ánh mắt sắt bén nhìn cô.
– Đây là đâu?
– Phòng Vip của quán bar._ Nhất Phong không có ý che giấu.
Cô đảo mắt nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại ngay bộ quần áo nằm dưới đất rồi nhìn lại mình. Ánh mắt cô trở nên hốt hoảng khi thấy mình không mặc quần áo, trên người đầy dấu hôn còn vết máu đỏ tươi dính trên ga giường:
– Anh…_ Cô hung hăng nhìn hắn.
– …_ Hắn không trả lời mà chỉ dùng ánh mắt thích thú nhìn cô.
– Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?_ Thiên Thiên mất bình tỉnh.
– Như em đã thấy, em đã trở thành người phụ nữ của tôi.
– Anh…
– …
– Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ coi như không có gì. Từ nay về sau tôi với anh không quen không biết.
Người phụ nữ này muốn dủ bỏ quan hệ với anh. Đúng là to gan, có biết bao người muốn ở bên hắn mà không được. Thiên Thiên nhìn hắn, đôi mắt hắn sâu thẳm như biển cả khiến cho cô không thể đoán ra hắn đang nghĩ gì. Thiên Thiên kéo chiếc chăn quấn quanh người rồi bước xuống giường, cảm giác vừa đau vừa mỏi khiến cho cô đứng không vững:
– Tôi hy vọng anh sẽ giữ im lặng. Chiều nay sẽ có người mang tiền đến cho anh.
Người phụ nữ này đúng là không biết trời cao đất dày mà, còn dám dùng tiền để bắt hắn im lặng nữa. Bóng dáng cao lớn nhanh chóng tiến đến gần cô. Thiên Thiên theo phản xạ lùi lại nhưng hắn nhanh hơn cô, cánh tay to lớn ôm lấy chiếc eo thon thả của cô. Ở tư thế này khiến cho bầu không khí trở nên ám muội:
– Xem ra, tôi phải dạy dỗ lại em…
– Anh muốn gì?_ Thiên Thiên thấy ánh mắt của hắn thay đổi.
– Em nói xem tôi muốn gì?_ Nhất Phong phả hơi thở nóng bỏng vào tai cô.
– Buông tôi ra…_ Thiên Thiên dùng lực đẩy hắn ra.
Nhất Phong nhìn cô gái đang cố đẩy hắn thì khóe miệng khẽ nhếnh lên. Đôi môi lạnh băng cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào kia. Đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào, hút hết mật ngọt của cô. Nụ hôn của hắn mạnh mẽ nhưng mang ý trừng phạt, bàn tay kia giật lấy tấm chăn trên người cô xuống. Đầu lưỡi di chuyển dần xuống phía cổ rồi dùng lực cắn xuống.
– A…_ Thiên Thiên bất ngờ bị hắn cắn.
Cô gái này không ngờ lại mang đến cho hắn cảm giác muốn chiếm hữu, vừa mới tiếp xúc thôi mà cự long của hắn đã nhanh chóng kêu gào. Nhất Phong không có thói quen kiềm hãm dục vọng của mình nên hắn nhanh chóng đẩy cô xuống giường. Cái miệng tham lam ngậm lấy nụ hoa của cô còn tay kia tham lam nắm lấy bên còn lại. Cảm giác kì lạ nhanh chóng tràn vào cơ thể cô. Cảm giác này khiến cô khó chịu, vừa định mở miệng la lên thì những âm thanh rên rỉ phát ra ngoài. Cô vội ngậm miệng lại không cho những âm thanh xấu hổ này phát ra nữa. Nhất Phong nhìn cô đang cố gắng kìm tiếng rên rỉ của mình mà dấu răng đã in trên đôi môi xinh đẹp:
– Tôi muốn nghe những âm thanh mê người của em.
– Không…_ Thiên Thiên khó khăn nói.
– Tôi muốn em kêu._ Nhất Phong lạnh lùng ra lệnh.
Bàn tay kia chà xát nụ hồng một cách tàn nhẫn. Đôi tay mảnh khảnh khi nãy đẩy hắn bây giờ quấn quanh cổ hắn. Nhất Phong thàng thạo cởi quần của mình ra, cự long của hắn được phóng thích. Thiên Thiên nhanh chóng lấy lại ý thức, cô dùng tất cả sức lực đẩy hắn ra nhưng vô dụng. Nhất Phong không nói gì mạnh nẽ thúc eo đâm vào trong cô. Cảm giác trống rỗng bị hắn lấp đầy. Điều này chính cô cũng không ngờ. Giọng nói của hắn vang bên tai cô:
– Mở mắt ra, tôi muốn em nhìn rõ ai đang khiến em sung sướng.
Thiên Thiên từ mở đôi mắt ra nhìn hắn. Khoái cảm hắn mang lại khiến cô không tài nào thoát khỏi nó. Hai chân của cô không tự chủ quấn lấy hông của hắn. Từ đợt ra vào khiến cho cô bật ra những âm thanh rên rỉ mê hồn. Sau khi hắn phóng thích mầm mống vào người cô thì cô cũng quá mệt mỏi mà thiếp đi… Sau khi tỉnh lại cô thấy hắn đang ôm mình ngủ thì nhẹ nhàng đẩy hắn ra rồi vội mặc quần áo chạy ra khỏi phòng. Nhất Phong không hề ngủ, hắn chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô rời khỏi hắn thầm nghĩ: mình làm cô ta sợ sao…
Thiên Thiên sau khi rời khỏi phòng liền cố gắng chạy ra khỏi đây. Chạy được một đoạn, Thiên Thiên đứng lại thở dốc nhưng cô vẫn tiếp tục chạy. Khi ra khỏi quán bar, Thiên Thiên vội lái xe về biệt thự. Lúc về đến biệt thự, Thiên Thiên thật sự mệt mỏi, cố gắng đi về phía nhà của mình. Người làm thấy cô liền mở cửa giúp cô thì hai bóng người tiến lên, đó là Đình Đình và Tiểu Vy:
– Cả đêm qua cậu đi đâu vậy?
– Gọi điện thoại cũng không nghe.
– Rốt cuộc cậu đã đi đâu đến giờ mới về.
– Tại sao quần áo của cậu sao lại xộc xệch như vậy.
Hàng loạt câu hỏi do Đình Đình và Tiểu Vy đặt ra nhưng do cô quá mệt nên hoàn toàn không nghe được gì nữa chỉ thấy trước mắt một màu tối đen rồi không biết gì nữa…