Đọc truyện Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ – Chương 86: Cha nuôi hay cha ruột?
“Không được.” Ninh Tiểu Tiểu kiên quyết nói.
Lý Dục mặt đầy ủy khuất, tội nghiệp nhìn Ninh Tiểu Tiểu: “Anh muốn hôn nơi đó.” Ninh Tiểu Tiểu bị anh nhìn chằm chằm thì đưa tay chắn trước ngực.
“Không được.” Ninh Tiểu Tiểu xoay người, “Chúng ta nên đi ngủ, ngủ ngon nha.”
“Được rồi.” Lý Dục bất đắc dĩ nói, “Em ngủ ở đây được không, anh thích nhìn em ngủ.”
“Anh nhìn thì tôi còn ngủ thế nào được?” Ninh Tiểu Tiểu vừa bực mình vừa buồn cười.
Lý Dục không nói gì nữa, đem thân thể dịch sát người Ninh Tiểu Tiểu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Lý Dục cố ép bản thân ngủ, nhưng mà cố như thế nào cũng không như ý muốn. Toàn thân anh khô nóng, buồn bực bất an. Ninh Tiểu Tiểu bên cạnh giống như một cái lò sưởi, không ngừng tản ra khí nóng, khiến anh không thể yên ổn.
Anh liên tục xoay người, miệng phát ra tiếng rên rỉ khó chịu. Ninh Tiểu Tiểu xoay người, nhìn thấy hai gò má Lý Dục ửng đỏ thì vội đưa tay sờ trán anh, nóng kinh người.
“Lý Dục, anh làm sao vậy?”
“Tiểu Tiểu, anh rất khó chịu.” Lý Dục rên rỉ nói.
“Như thế nào, nơi nào khó chịu vậy?”
“Nơi này…” Lý Dục nhẹ nhàng rên rỉ.
Ninh Tiểu Tiểu nhìn theo ánh mắt của anh, hai gò má không khỏi đỏ bừng. Nơi đó của Lý Dục đã sớm dựng lên như một cái lều nhỏ.
“Anh…”
“Anh không phải cố ý, nhưng mà thật sự rất khó chịu… anh cảm thấy muốn chết…” Lý Dục thống khổ nói.
Anh khó chịu như vậy, nhưng vẫ tự chịu đựng, không có bắt buộc cô cũng không có xâm phạm cô… Ninh Tiểu Tiểu ngồi dậy, đem quần nhỏ của Lý Dục nhẹ nhàng cởi ra.
“Em… Em làm gì?” Lý Dục giật mình hỏi.
Ninh Tiểu Tiểu không trả lời, chỉ đỏ mặt cúi người, đem cự vật to lớn nhét vào miệng, nhẹ nhàng mút vào.
“A… Ách…” Lý Dục miệng phát ra tiếng rên rỉ, “Tiểu Tiểu… Em thật tốt…”
“Khoan đã, kia là tình huống gì?” Đường Phong nhìn chằm chằm màn hình, giật mình hỏi.
Tần Chí Xuyên cũng chú ý tới, anh đưa tay giữ chặt Đường Phong đang muốn đứng dậy: “Tôi còn chưa đứng dậy thì cậu kích động cái gì? Để nó hưởng thụ một chút đi, dù sao nhiều nhất cũng chỉ như vậy thôi.”
“Đã đến bước này rồi, rất nguy hiểm.” Đường Phong nói.
Tần Chí Xuyên lắc đầu: “Có chúng ta nhìn chằm chằm còn gì, sẽ không phát sinh chuyện gì. Hơn nữa bệnh của Dục Dục… Nếu cô ấy không trả giá chút gì, thì sợ rất khó chữa khỏi.”
“Anh là nói muốn cho bọn họ phát sinh quan hệ?”
“Không nghiêm trọng như vậy, nhiều lắm chính là như hiện tại. Dục Dục vẫn còn nhỏ, chỉ như vậy nó liền thỏa mãn.”
“Chỉ mong vậy.” Đường Phong đem ánh mắt chuyển hướng lên màn hình, trên mặt hiện ra chút không vui. Anh lại nhìn Tần Chí Xuyên, thấy gương mặt anh nghiêm túc nhìn màn hình, trong lòng biết là thư ký Tần cũng rất khó chịu
Không đến vài ngày, Đường Phong sắp xếp để cha mẹ hai bên gặp mặt một lần. Tần Chí Xuyên đã nói, đồng ý đem Ninh Tiểu Tiểu gả cho Đường Phong. Anh đã phân tích quan hệ lợi hại trong đó, đây là để Ninh Tiểu Tiểu rời xa Cung gia, từ đó anh nắm Ninh Tiểu Tiểu trong tay, đây là cách tốt nhất, tuy rằng như vậy thì quan hệ của hai người cũng sẽ dính dáng nhiều tới Đường Phong, nhưng Đường Phong dù sao cũng là người của anh, huống hồ hiện tại thì Đường Phong đối với Ninh Tiểu Tiểu cũng không có hứng thú, cho dù Đường Phong có hứng thú với Ninh Tiểu Tiểu, thì so với việc Ninh Tiểu Tiểu bị cha con Cung gia chiếm lấy vẫn đỡ hơn nhiều.
Ninh Tiểu Tiểu lừa mà chẳng biết gì, cô cũng không biết mẹ mình đã sớm đem việc chung thân đại sự của mình quyết định xong xuôi. Cô đi vào nhà ăn, nhìn thấy không chỉ có mẹ mình mà còn có cả Đường Phong, cạnh đó còn có hai người trung niên lạ mặt, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng không để ý nhiều.
Sau khi Đường Phong giới thiệu, cô mới biết được đó là cha mẹ Đường Phong. Hai người thoạt nhìn đều là người có thân phận địa vị, cha của Đường Phong có dáng vẻ của một người tri thức, còn mẹ của Đường Phong thì liên tục đánh giá Ninh Tiểu Tiểu, điều này làm cho cô cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng mà cô vẫn lễ phép chào hỏi sau đó ngồi ở chỗ đối diện Đường Phong.
Lúc này cô vẫn không có nghĩ gì nhiều, chính là có cảm giác kỳ quái, thế nào mà mẹ mời Đường Phong ăn cơm, đến cả cha mẹ anh cũng mời tới.
Tận đến lúc nghe người lớn nói chuyện, Ninh Tiểu Tiểu mới hiểu rõ nguyên nhân. Bọn họ là bàn bạc về chuyện kết hôn của cô và Đường Phong.
Cô không khỏi có chút tức giận, rõ ràng đây là chuyện của cô, vậy mà cô lại là người cuối cùng biết đến. Mà Đường Phong ở đối diện lại làm ra vẻ không liên quan, giống như đương sự không phải anh.
Nhìn thấy anh như vậy, Ninh Tiểu Tiểu ngược lại càng tức giận. Nhưng mà cô không thể phát giận, thậm chí không dám có một chút ngỗ nghịch. Cô không thể khiến mẹ mất mặt trước người ngoài. Cô chỉ có thể giả bộ ngoan ngoãn, đoan trang để mẹ vui vẻ.
Trên bàn cơm, các trưởng bối trò chuyện với nhau thật vui, Ninh Tiểu Tiểu giống như chỉ mang mỗi miệng suốt bữa đều vùi đầu ăn cơm, mà Đường Phong thì cái gì cũng không mang, không ăn cơm cũng không nói gì.
Lúc chia tay mẹ Đường Phong cầm một đôi vòng tay quý giá nhét vào trong tay Ninh Tiểu Tiểu, Ninh Tiểu Tiểu nhất quyết không chịu nhận, đến khi Ninh Tâm Như bảo cô nhận lấy, cô mới chịu cầm.
Cha mẹ Đường Phụ đi rồi, Ninh Tiểu Tiểu cảm giác được sự nghiêm trọng của sự việc, cô trốn vào toilet vội vàng gọi điện thoại cho Cung Chính, hiện tại cũng chỉ có Cung Chính mới có thể ra mặt đem mọi việc sắp xếp ổn thỏa.
Đường Phong vừa muốn đưa các hai mẹ con về nhà thì thấy Cung Chính cùng Trương Nghiên đi tới. Ninh Tiểu Tiểu lập tức đứng lên, chạy vài bước tới chỗ Cung Chính.
“Cha nuôi.”
Cung Chính vỗ tay Ninh Tiểu Tiểu, an ủi nói: “Đừng sợ, có cha nuôi ở đây.”
Đường Phong nheo lại mắt, chỉ cảm thấy thân mình Ninh Tâm Như hơi lung lay, nhưng cũng không để ý tới, thoải mái cùng Cung Chính chào hỏi: “Thị trưởng Cung, trùng hợp quá, chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này.” Nói xong anh hướng Trương Nghiên gật gật đầu.
Cung Chính cười nói: “Không có trùng hợp, tôi chính là cố ý chạy tới, nghe nói con gái nuôi của tôi muốn kết hôn, thế nào mà cha nuôi như ta lại không hay biết.” Nói xong anh nhìn về phía Ninh Tâm Như, rồi quay đầu nhìn Ninh Tiểu Tiểu nói: “Tiểu Tiểu, mau giới thiệu một chút đi.”
Ninh Tiểu Tiểu vội vàng kéo mẹ lại gần, cô cảm giác vẻ mặt mẹ có chút khác lạ nhưng cũng không để ý: “Mẹ, đây là Cung Chính, cha nuôi của con, đây là mẹ con, Ninh Tâm Như.”
Cung Chính tiến lên một bước nắm tay Ninh Tâm Như: “Mẹ Tiểu Tiểu, tôi nên sớm đến thăm bà, chẳng qua thật sự rất bận, không sắp xếp được, hôm nay mới tới. Tôi nghe Tiểu Tiểu nói bà đem việc hôn nhân của nó quyết định rồi? Tôi là cha nuôi của Tiểu Tiểu, luôn coi nó như con ruột mà chăm sóc, chuyện này cũng nên thương lượng với tôi một chút chứ? Bà nói xem có đúng không?”
“Thị trưởng Cung, ngài không vừa lòng tôi sao?” Đường Phong chen vào nói.
Cung Chính oán trách liếc Đường Phong một cái, có chút mất hứng nói: “Tiểu Đường, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, đây là chỗ để trưởng bối chúng ta nói chuyện, không nhìn người chỉ nhìn lý lẽ.” Ngụ ý chính là trưởng bối chúng nói chuyện ngươi vãn bối đừng xen vào.
Đường Phong nhấp miệng, không nói gì nữa. Anh cho dù cao ngạo, nhưng mà thân phận cùng địa vị của Cung Chính vẫn còn ở đó, bình thường, Tần Chí Xuyên cũng phải nhường Cung Chính ba phần, trong khi anh chỉ là thư ký của Tần Chí Xuyên.
“Ông…” Sắc mặt Ninh Tâm Như tái nhợt nhìn chăm chú vào Cung Chính, đánh giá anh, môi cũng có chút run run, “Ông là Cung Chính?”
“Mẹ.” Ninh Tiểu Tiểu kêu một tiếng, cảm thấy mẹ như vậy có chút không tôn trọng người khác, dù sao Cung Chính cũng là thị trưởng.
“Hiện tại là thị trưởng?” Ninh Tâm Như run giọng hỏi.
Cung Chính gật đầu: “Bà biết tôi?”
Ninh Tâm Như gật đầu: “Biết, biết chứ, cho dù đốt thành tro cũng có thể nhận ra…”
“Mẹ!” Ninh Tiểu Tiểu xấu hổ nhìn Cung Chính, không biết mẹ sao lại như vậy.
Cung Chính biến sắc, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục bình thường: “Mau ngồi xuống, thân thể bà không tốt, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
“Ông không biết tôi?” Ninh Tâm Như không nhúc nhích, chỉ ngước mắt nhìn chăm chú vào Cung Chính: “Tôi là Tiểu Như đây, Tiểu Như…”
Cung Chính nhìn Ninh Tâm Như, cho dù anh kiến thức rộng rãi cũng có chút không hiểu.
“Mẹ, chuyện này là sao?” Ninh Tiểu Tiểu lặng lẽ kéo góc áo Ninh Tâm Như.
“Tạo hóa trêu người a… Tiểu Tiểu lại nhận ngươi làm cha nuôi, con bé từ nhỏ rất ngoan, cho tới bây giờ cũng không hề ở trước mặt ta nói về cha, nhưng ta biết trong lòng nó luôn muốn biết cha mình là ai, nó luôn luôn khát vọng có ba giống như những đứa trẻ khác. Không ngờ rằng người nó nhận làm cha nuôi lại chính là cha ruột của nó…”
Ninh Tâm Như vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây ngây ngẩn cả người.
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Cha nuôi làm sao có thể là cha ruột của con?”
“Mẹ nói là thật.” Ninh Tâm Như nhìn Cung Chính, “Mười mấy năm trước ta gọi là Tiểu Như, người phục vụ ở khách sạn thành phố F XX, chẳng lẽ ông thật sự đã quên sao?”
Cung Chính trong lòng khẽ động, anh nhìn khuôn mặt tiều tụy của người phụ nữ trước mặt, bao gồm cả tên khách sạn và thành phố, hoàn toàn không có một chút ấn tượng.
Trong phòng chỉ còn lại năm người, Ninh Tâm Như kể lại đoạn thời gian đó. Lúc cô hai mươi tuổi thì làm phục vụ tại một khách sạn cao cấp bốn sao ở thành phố F, ngày đó ông chủ nói có vị khách quan trọng, chọn vài người có nhan sắc phục vụ ở trong phòng, người mà cô phục vụ chính là Cung Chính.
Khi đó Cung Chính cũng chỉ hơn hai mươi, khuôn mặt anh tuấn, tuấn tú lịch sự, vừa nhìn là biết người có ăn có học, có thân phận cùng địa vị, Tiểu Như khi đó mới hai mươi, lại còn là lần đầu tiên gặp được người đàn ông tuấn tú như vậy, không khỏi động lòng.
Cô không biết người đàn ông này tên là gì, cũng không biết anh có chức vụ gì, đến lần thứ hai hầu rượu thì cô cùng anh phát sinh quan hệ thân thể. Hơn nữa vì muốn có con với anh, trước đó cô còn lặng lẽ đem bao cao su đâm thủng một lỗ nhỏ.
Cô biết trong khách sạn có một số người làm phục vụ cao cấp, tiền các cô ấy kiếm so với phục vụ phổ thông thì cao hơn nhiều, nhưng mà cô chưa từng hâm mộ họ, ông chủ cũng từng ám chỉ rất nhiều lần, đều bị cô cự tuyệt.
Mà hầu rượu lần này là vì không đủ người, ông chủ cũng nói rõ chỉ có bồi rượu, bởi vì bình thường ông chủ đối với cô khá tốt, cô cũng đáp ứng tạm thời hỗ trợ, không nghĩ tới cô lại gặp được Cung Chính, người đàn ông này là khắc tinh của cô, gặp được anh, cô nên cái gì cũng không quan tâm nữa.
Cô nghĩ cùng anh gặp mặt lần thứ ba, lần thứ tư, nghĩ anh sẽ đối với cô ôn nhu, nghĩ khi cô nói cho anh cô mang thai, anh sẽ phụ trách… Nhưng mà tất cả đều là tự cô tưởng tượng mà thôi.
Sau lần gặp thứ hai, người đàn ông kia không hề xuất hiện trong khách sạn xuất nữa, không hề có. Cô mỗi ngày trông mỗi ngày nghĩ, thậm chí mỗi ngày đều ở cửa khách sạn nhìn lên vô số lần, người đàn ông đó vẫn không tới.
Hỏi thăm ông chu, không ngờ ông cũng không biết lai lịch của anh, chỉ nói rằng anh là người có quyền, là quan viên chính phủ. Đến khi cô biết bản thân mình mang thai, không thể không rời khỏi khách sạn. Cô từ các loại con đường tìm hiểu về quan viên chính phủ thành phố F, nhưng mà không có thông tin nào có ích.