Đọc truyện Chiếm Đoạt Tiểu Bạch Thỏ – Chương 107: Bộc phát
Tục ngữ nói một lần thì lạ, hai lần là quen. Từ lần Công Tử Lạc cùng Cung Đông tới nhà Trương Nghiên, sau đó cứ hai ba bữa lại đến một lần, đa số là một người, nhưng thời gian dài khó tránh khỏi hai người chạm mặt, bọn họ cũng vui mừng, sẵn sàng trình diễn một màn 3p.
Cung Chính còn vài tuần nữa là bắt đầu tiến hành đề cử khiến cho cả anh và thư ký đều vô cùng bận rộn, mà chuyện Công Tử Lạc cùng Cung Đông đến Trương gia anh cũng biết, chính là mở một con mắt nhắm một con mắt thôi.
Đối với chuyện này, Trương Nghiên giống như núi lửa đang ngừng hoạt động, anh biết một khi phun trào sẽ mang đến tai họa không cách nào lường trước được, cho nên đành tiếp tục nhẫn nhịn.
Ngày đó, anh vừa lái xe đến huyện ủy, thì đụng phải Văn Thanh, đã một thời gian dài chưa gặp cô, Văn Thanh đi cùng một nhóm phóng viên, cô chủ động tiến lên cùng anh chào hỏi, nói là kinh tế huyện Phú Dương ngày càng phát triển, bọn họ muốn viết một vài bài báo về huyện Phú Dương.
Trương Nghiên đương nhiên vô cùng hoan nghênh, anh cùng Văn Thanh bắt tay, còn khích lệ cô viết bài, ở trước mặt người ngoài, cô giống như một phóng viên bình thường, còn anh có chút tán thưởng đói với cô mà thôi.
Không ai biết bọn họ từng là người yêu, Trương Nghiên cũng không muốn cho ai biết, dù sao đoạn thời gian đó đã qua đi. Lần này nhìn thấy Văn Thanh, anh ngẫu nhiên nhớ lại quãng thời gian bọn họ qua lại, anh cho rằng mình vẫn còn yêu Văn Thanh, nhưng mà khi nhìn thấy Văn Thanh anh mới phát hiện sự thống khổ khi chia tay Văn Thanh đã bị thống khổ mới thay thế, lúc này lại thấy cô, mọi chuyện trong dĩ vãng đều đã như mây như gió.
Anh tự mình dẫn các phóng viên tham quan vài nhà xưởng quan lớn của huyện, cũng tiếp nhận phỏng vấn đặc biệt của tòa soạn báo chỗ Văn Thanh. Còn đặc biệt mời các phóng viên ăn bữa cơm, có thể nói là khách và chủ đều vui vẻ.
Lúc các phóng viên rời khỏi, Trương Nghiên tự mình đi tiễn, cũng thân thiết cùng mỗi một vị phóng viên bắt tay nói lời tạm biệt. Các phóng viên đều đi, cuối cùng chỉ còn lại Văn Thanh. Trương Nghiên cùng cô bắt tay, nói xong chút lời khách sáo: ” Đồng chí Văn Thanh, hẹn gặp lại, chúc cô thuận buồm xuôi gió.”
” Phó thị trưởng Trương, hiện tại không cần đóng kịch nữa?” Văn Thanh hai mắt nhìn thẳng anh nói.
Trương Nghiên sợ run một chút, mỉm cười: “Tôi không hiểu phóng viên Văn đang nói cái gì, mời lên xe đi.”
“Đừng đóng kịch.” Văn Thanh tiến lên một bước ôm lấy thắt lưng anh, “Em chịu không nổi anh giả vờ ở trước mặt em như vậy, giả vờ không quen, giả vờ khách sáo…”
“Đừng như vậy.” Trương Nghiên đứng im không nhúc nhích, nhàn nhạt nói, “Tôi đã kết hôn.”
“Em mặc kệ.” Văn Thanh nắm chặt quần áo của anh, “Em không quan tâm anh đã có gia đình hay chưa, chỉ cần trong lòng anh vẫn còn có em là được, em biết anh còn yêu em, em biết đời này ngoài em ra anh sẽ không yêu người con gái nào khác…”
“Văn Thanh, hiện tại thân phận chúng ta không giống như trước, ở đây nhiều người nhiều mắt, chú ý ảnh hưởng.” Trương Nghiên lên tiếng nhắc nhở.
“Anh đừng nói với với em giọng điệu này. Em biết là anh còn yêu em, không quên được em, vì sao lại giả bộ, vì sao thời gian dài như vậy cũng không liên lạc với em?”
Trương Nghiên nhắm hai mắt lại, dù sao anh cũng từng yêu cô gái này, không muốn nhắc lại những chuyện đã qua. Mọi chuyện ra thành như vậy ai cũng có lỗi.
“Văn Thanh, chuyện của chúng ta đã qua. Hiện tại tôi cùng Tiểu Tiểu kết hôn. Tôi đối với em… Đã không còn tình cảm…”
Văn Thanh ngẩng mặt giật mình nhìn anh, ánh mắt hồng hồng: “Anh nói bậy, anh gạt em…”
Trương Nghiên liếc mắt nhìn thư ký Tiểu Vương, Tiểu Vương đi lên đến Văn Thanh kéo ra: ” Phóng viên Văn, nên lên xe, lái xe đã chờ thật lâu.” Nói xong Tiểu Vương nửa lôi nữa kéo đem Văn Thanh lên ô tô, ô tô rất nhanh rời khỏi.
Trương Nghiên nhìn ô tô rời đi, thở dài. Nếu không gặp được Văn Thanh chỉ sợ anh còn không biết, vết sẹo nơi trái tim đã khỏi hẳn, nhưng mà lại có thêm vết thương mới, càng khiến anh thêm thống khổ.
Tiễn các phóng viên đi, Trương Nghiên lại tham gia một hội nghị kinh tế, lúc trở lại huyện ủy trời đã sớm lên đèn. Thư ký Tiểu Vương khuyên anh bây giờ đã muộn, hay là nghỉ tạm ở nhà khách huyện ủy một đêm đi. Trương Nghiên vẫn kiên quyết lái xe trở về.
Anh muốn gặp Tiểu Tiểu, không sợ cô đã đi ngủ, chỉ cần ngủ cùng cô dưới một mái nhà cũng khiến anh cảm thấy được an ủi.
Nhưng lúc anh phong trần mệt mỏi trở về nhà của bọn họ, lại phát hiện trong nhà không sáng đèn như bình thường, trong nhà lạnh lẽo, Ninh Tiểu Tiểu cũng không ở nhà, lúc này tâm anh thật thất vọng.
Muốn gọi điện thoại cho cô, lại sợ lúc này cô đang ở cùng ông chủ, rõ ràng lo lắng cho cô, lại chỉ có thể nhìn di động đến xuất thần.
Không biết qua bao lâu, cửa truyền đến tiếng động, Ninh Tiểu Tiểu đã về, vừa vào cửa nhìn thấy đèn sáng, Ninh Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc, lại nhìn thấy Trương Nghiên đang ngồi trên sofa trong phòng khách, cô ngây ngốc tại chỗ.
“Trương Nghiên… em còn tưởng rằng anh sẽ không về…” Đây là cha nói với cô, đương nhiên cha biết rất rõ lịch trình của trợ thủ đắc lực nhất của mình.
“Em đi đâu về?” Trương Nghiên dùng giọng cứng nhắc hỏi.
“Em… Mới từ nhà khách tỉnh ủy trở về.” Ninh Tiểu Tiểu nói, trong lòng vẫn là có chút áy náy.
Thì ra đúng như anh suy nghĩ, vợ của anh cùng cha vợ là ông chủ lớn đi hẹn hò trên đầu anh. Trương Nghiên nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Tiểu, ngực phập phồng, anh cuối cùng cũng bộc phát, hướng về phía Ninh Tiểu Tiểu hét lên: “Em chẳng lẽ không biết tôi không về thì nhất định sẽ gọi điện thoại cho em hay sao? Em trễ như vậy mới về nhà, cũng không biết gọi cho tôi một cuộc điện thoại hay sao? Em không biết tôi sẽ lo lắng cho em hay sao?”
Nhìn thấy trên trán Trương Nghiên nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ bừng hướng cô quát to, Ninh Tiểu Tiểu bị dọa, cho tới bây giờ cô vẫn chưa thấy Trương Nghiên tức giận đến như vậy.
“Rất xin lỗi… Để anh lo lắng… Em không nên trễ trở về như vậy…” Cô nhẹ nhàng nói.
Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận của cô, Trương Nghiên biết bản thân đã luống cuống, anh nhẹ thở ra: “Thực xin lỗi, là anh không tốt, không nên tức giận với em. Em cũng mệt mỏi rồi, nhanh đi tắm rửa một chút đi.”
“Được…Anh ăn cơm không?”
“Ừ.” Trương Nghiên ngồi ở trên sofa châm điếu thuốc, trầm mặc hút.
“Em đi tắm rửa. Anh không nên hút thuốc, đối với thân thể không tốt.” Nói xong, cô đi vào phòng ngủ lấy quần áo, rồi vào nhà tắm.
Trương Nghiên hung hăng hít một hơi, rồi dập tắt điếu thuốc, anh quay đầu nhìn về phía phòng tắm. Nhà bọn họ hai phòng ngủ cũng không lớn, cho nên phòng tắm cùng toilet không có ngăn cách. Cửa nhà tắm là một tấm thủy tinh lớn, âm thanh nước chảy truyền vào lỗ tai một cách rõ ràng, trên cửa chiếu ra một chút trang trí ở mặt ngoài.
Cảnh Ninh Tiểu Tiểu ở trong nhà anh cùng người đàn ông khác làm tình hiện lên ở trong đầu, tiếng vang đầy dâm mỹ, tiếng rên rỉ đầy yêu kiều… Khiến hô hấp, suy nghĩ của anh đều hỗn loạn. Cặp mắt ôn hòa chậm rãi bị bao trùm, anh hung hăng đem điếu thuốc ấn vào trong gạt tàn, đứng lên, hướng phòng tắm đi tới.
“Xoạt ——” Anh kéo cánh cửa thủy tinh chướng mắt kia ra, Ninh Tiểu Tiểu đang tắm, nghe tiếng động liền xoay người, nhìn thấy là anh cô hét lên một tiếng, thối lui đến góc tường.