Đọc truyện Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ – Chương 66: Nước cờ mạo hiểm
Vy này, là của tôi thì sẽ về bên tôi.
Cô gái nhỏ đứng chôn
chân, toàn bộ mạch máu trong cơ thể như ngừng chảy lần thứ hai trong
ngày. Lúc sáng do cô lơ đễnh nên suýt bị BMW đâm, còn bây giờ, anh thế
nào lại chủ động tới đây? Liệu anh có biết tới người con gái duy nhất
từng tay trong tay với anh, hay chỉ muốn tóm lấy cô nàng láo lếu đã chặn xe và hành hung anh?
– Anh sao lại ở đây? – Đông Vy khá bình tĩnh lên tiếng, quá nhiều chuyện khủng khiếp đã tôi luyện cho cô nét mặt lạnh, lầm lì.
– Thì Vy ở đây! – Vị khách đáp gọn lỏn, chả buồn nhìn cô gái nhỏ đang đứng trơ như khúc gỗ.
– Sao anh biết tên tôi chứ? Mà tôi ở đây thì sao, liên quan gì tới anh
nào? Sao anh có thể tùy tiện vào nhà người khác thế chứ? Sao…
– Suỵt! – Hữu Phong đặt ngón tay lên môi ra dấu im lặng, đôi chân dài gác hẳn lên mặt bàn rất tự nhiên. Anh chợt cười nhẹ tênh – Vy này, là của
tôi thì sẽ về bên tôi.
Đông Vy ngẩn ngơ. Có cơn yêu thương nào
đó vừa ghé qua, thổi bùng bao nhớ nhung của những ngày dài đằng đẵng.
Hóa ra, Gió Quỷ còn nhớ tới Vy như một vật sỡ hữu từng có và đang muốn
NÓ về bên anh. Hóa ra, trong tiềm thức của anh, cô không khác gì món đồ
yêu thích …
– Tôi không cần biết lý do anh xuất hiện tại đây nữa, tôi muốn anh ra khỏi đây, ngay lúc này! Tôi không quen anh!
– Đông Vy chìa tay làm động tác mời người nào đó ra khỏi cửa, cổ họng cứ nghẹn lại.
Vị khách siết chặt những ngón tay, rất tức giận khi bị đuổi và bị phủ
nhận mối quan hệ trước kia. Vừa sáng nay gặp Đông Vy, anh chợt ra mình
đã từng ôm con người nhỏ bé này nhiều lần, dù là những chiếc ôm rất ngắn ngủi nhưng lại thật ấm. Anh không cần biết lý do Đông Vy tránh né, lẩn
trốn anh, chỉ cần hiểu là Vy đang phản bội!
– Quen hay không? – Hữu Phong nheo mắt, kiên nhẫn cho cô gái nhỏ cơ hội cuối cùng.
– Không!
– Ừ, giỏi.
Hữu Phong cười lạnh bước qua cô gái nhỏ, tuyêt nhiên không nói thêm bất cứ điều gì. Nếu hôm ấy, anh chịu ngoảnh đầu lại, sẽ thấy những giọt
nước mắt ứa tràn khóe mi…
Thầy giám thị trầm ngâm nhìn tách cà phê đã nguội lạnh, lòng ngổn ngang
trăm mối lo vạn nỗi buồn. Thật không hiểu nổi Federer nghĩ gì lại dễ
dàng để Hữu Phong về nước như thế trong khi chính ông ta đã lệnh cho
thầy dàn dựng nên cái chết của Đông Vy nhằm chấm dứt mối liên quan giữa
cô gái nhỏ và Hữu Phong. Cô có thể bắt đầu cuộc sống mới với con người
mới như là được sinh ra lần thứ hai trên thế giới này. Như vậy là để cắt đứt áng tình mới chớm nở kia, Hữu Phong không thể yêu con gái của kẻ đã hại người mẹ anh tôn thờ và ngược lại, Đông Vy chẳng thể ở bên con trai của kẻ đã giết ông bà ngoại cô yêu quí nhất.
Lúc biết hết thảy những điều này, Đông Vy đã muốn chết thật sự bởi có bào mòn toàn bộ sức lực, cô gái nhỏ cũng không bắt Fererer trả giá được. Phải khó khăn lắm, thầy giám thị mới vực cô dậy khỏi những ý nghĩ tiêu cực, cho cô một chỗ dựa với tư cách bố nuôi. Sợ bố buồn, Đông Vy đành nghe lời tuyệt đối,
chịu phẫu thuật da, chấp nhận sang Bỉ làm mới mình và rời xa toàn bộ mọi thứ. Cô gái nhỏ sẽ chịu mất mát nhưng đó là cách duy nhất có thể bảo vệ cô khỏi móng vuốt của con quỷ sắp thức dậy…
– Chính Federer không muốn Hữu Phong gặp Đông Vy kia mà!
– Đâu ai muốn, nhưng Hữu Phong muốn thì sao? Có cấm được không? Và lại, Federer để Phong về là có mục đích. – Quản gia Lâm nhàn nhã rót trà,
cười khó hiểu.
– Mục đích gì? Hay là muốn Hữu Phong nhớ lại hết đây?
– Chà, thầy đoán đúng rồi!
– Cái gì?
Thầy giám thị đứng vụt dậy, không tin nổi những gì vừa nghe thấy. Ai
trong cuộc cũng rõ, chỉ cần Hữu Phong nhớ lại, quá khứ sẽ bị bóc trần
ngay tức khắc bởi mẩu ký ức của ngày đẫm máu sẽ quay về. Ba năm trước,
khi Hữu Phong lần ra dấu vết của người bạn duy nhất mẹ anh từng thân
thiết thì cũng là lúc Federer quyết định tàn sát gia đình người phụ nữ
ấy. Chẳng ngờ con trai ông có mặt hôm ấy và vô tình biết được động cơ
giết người của Federer khi đám sát thủ nhầm
tưởng anh là thành viên trong gia đình.
Hữu Phong mắn sống sót khỏi vụ thanh trừng nhưng lúc tỉnh lại, anh quên bẵng hết mọi sự việc đã diễn ra vào ngày u tối. Và lần này đây, một khi anh hồi phục trí nhớ thì chẳng điều gì có thể giấu diếm được nữa cả!
Anh hận sẽ càng hận, ác sẽ thêm ác…
– Điên rồi sao! Thế khác nào đẩy Đông Vy vào tay quỷ dữ? Tính Hữu Phong thế nào, các ông rõ hơn ai hết mà!
– Bình tĩnh đi! Tôi và Federer đã nghĩ kỹ rồi. Đông Vy sẽ là nước cờ mạo hiểm để vùi chôn mối hận thù kéo dài suốt bao năm qua và thức tỉnh Hữu
Phong khỏi bóng ma của quá khứ!
– Nước cờ này ra sao? – Thầy giám thị ngồi lại vào ghế, hai tay đan chặt nhau đầy căng thẳng.
– Là dứt khoát một lần cho xong. Không giấu mãi được, không thể tiếp
tục sống với lo lắng nữa, chúng ta ai cũng mệt mỏi rồi. – Quản gia Lâm
nhấp chút trà, nói trong hơi thở nhè nhẹ – Thầy đang là một người bố, có lẽ thầy biết rõ cảm giác của Federer chứ? Bị cậu con trai độc nhất hận
thù như vậy, đau lắm. Đến lúc Phong mất trí nhớ thì Federer khổ tâm
thêm, ngày nào cũng phải nhìn Hữu Phong vật lộn với đống camera, đống
câu hỏi, đống ký ức chồng chéo. Muốn phát điên không?
– Cho nên, Federer để cậu nhà về gặp Đông Vy là muốn con bé làm chất xúc tác giúp Hữu Phong hồi phục nhanh
hơn?
– Thầy đúng nữa rồi! Hữu Phong trở lại, chắc chắn sẽ làm khốn khổ nhiều người là điều không tránh khỏi. Nhưng quỷ dữ có thể ngủ yên nếu được
cảm hóa, thầy hiểu không? Hữu Phong đâu phải máu lạnh hoàn toàn, cậu ấy
vẫn biết rung động trước cô bé ấy đấy thôi!
– Đông Vy… sẽ thế nào?
Đọc được nỗi lo sợ trong mắt thầy giám thị, quản gia Lâm buông tiếng
thở dài. Ông biết chứ, Đông Vy sẽ là nạn nhân số một của Gió Quỷ, bởi lẽ cô gái nhỏ vừa được anh yêu vừa bị anh hận. Anh càng yêu sẽ càng trút
hận lên cô gái nhỏ và không nằm ngoài khả năng, vì quá yêu ai đó anh sẽ
chịu trút bỏ mọi hận thù.
Mạo hiểm luôn song hành cùng nguy hiểm nhưng đó sẽ là con đường chuẩn xác nhất để dẫn tới thành
công. Đã chấp nhận bước đi cùng Gió Quỷ thì ắt sẽ phải nếm đau đớn nhưng nếu đã đánh thức được anh, thế giới của những con người u độc sẽ đầy ắp yêu thương, mọi toan tính mưu mô sẽ là rác rưởi…
– Đi nước cờ này, con bé sẽ được sống tiếp cuộc đời của mình. Còn không,
sang Bỉ thì chỉ là tồn tại, chịu đựng! Tôi cá chắc, con bé sẽ vật vờ
trong mớ đau khổ thôi! Mà thầy có đảm bảo, Hữu Phong sẽ không tìm ra con bé?
Thầy giám thị đốt thuốc liên tục, gieo ánh mắt xa xăm qua khung cửa kính để ngắm nhìn đám lá lặng lẽ rời cành. Khẽ thở hắt:
– Tôi hiểu rồi. Đông Vy sẽ quay về học viện ngay ngày mai!