Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Chương 60: Cáo!


Đọc truyện Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ – Chương 60: Cáo!

Còn cái này! Tôi đâu chỉ uống mỗi trà như ông nói, huh?

*

Chàng trai lao người về phía trước với tốc độ cực nhanh, anh tựa hoá
thân của mũi tên gió thanh thoát́ bắn xuyên không khí. Khoác trên mình
bộ thể thao đơn giản, mũ phớt che khuất vầng trán rộng, đôi giày thể
thao nền trắng sọc đen toát lên một phần cá tính vừa năng động vừa bí ẩn của chủ nhân.

Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Hữu Phong cởi áo khoác thắt ngang hông rồi ngồi vào bàn trà đặt ngẫu nhiên giữa khu vườn thơm ngát. Anh khá thấm mệt, nhịp tim và hơi thở không ổn định sau cuộc chạy. Sắc mặt nhợt nhạt và làn da trắng xanh tố rõ anh đã bị cách ly
với bầu không gian rực nắng trong suốt thời gian dài.

– Sức khoẻ con còn yếu. Đừng chạy nhiều như vừa rồi, biết chưa?

– Tôi biết rồi!

Hữu Phong khó chịu đáp, chẳng biết sao anh không có chút cảm tình nào
với người đàn ông vốn là bố mình. Hay ngày trước, anh và ông ta có mâu
thuẫn gì đó? Nhưng cách cư xử ân cần, quan tâm của Federer chứng tỏ ông
ta là người bố tốt, vậy chả nhẽ trước kia, anh là người con hư đốn? Hữu
Phong nhâm nhi ly nước lọc, giọng điệu phát ra đầy nghi hoặc:

– Ông thật sự là bố tôi?

– Trong nhật kí ghi rõ thế mà! – Federer cười tủm tỉm.

– Nếu thế thật, sao tôi không gọi ông là bố như phản xạ?


âu hỏi sắc bén thoáng lắng đọng không gian trong vài tích tắc đồng hồ,
một khoảng lặng đủ để Federer lần lượt trải qua ba thứ cảm xúc: đau đớn – dằn vặt – tội lỗi.

Hữu Phong ho nhẹ một tiếng, lôi Federer ra
khỏi những trầm mặc kia. Anh có chút bối rối trước vẻ u buồn hằn sâu
trong mỗi nếp nhăn nơi khoé mắt ông.

– Tôi là người con tồi, phải không?

– Không! Richard ngoan lắm. Tiếc là con hiểu sai về bố!

Federer nhấp ngụm trà đắng, lại cười vui vẻ. Từ ngay hoàng tử bé ra đời đến giờ, đây là lần đầu tiên hai bố con trò chuyện cùng nhau dù phong
thái của anh vẫn là dửng dưng. Khoảnh khắc quí báu đang tồn tại lúc này, có lẽ phải cảm ơn bệnh mất trí nhớ kì lạ đã xóa sạch mười tám năm ký ức trong đầu Richard. Tuy con trai ông may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần sau hai vụ tai nạn nhưng không có nghĩa, cơ thể không dính chút tổn
thương.

Chính xác là cách đây 20 ngày, Richard vừa tỉnh lại đã
đòi đi khỏi nơi mình từng sinh ra. Anh còn yếu, ngay cả đứng còn không
vững vậy mà cứ nhất quyết chống đối, buộc bác sĩ gấp tới nỗi phải tiêm
thuốc gây mê. Richard lại rơi vào bất tỉnh suốt một tuần sau đó. Khi anh mở mắt lần thứ hai, câu đầu tiên anh thốt ra khiến tất cả những ai có
mặt lúc đó đều chết lặng.

“ Tôi không nhìn thấy gì cả! ”

Cũng may, tình trạng tồi tệ đó chỉ diễn ra trong vài ngày đầu. Tuy
nhiên, anh lại mắc căn bệnh mất trí nhớ quái ác và đây mới là điều nan
giải nhất. Không chỉ quên mất mọi thứ thuộc về mình mà ngay cả những thứ diễn ra vào ngày hôm nay sang tới ngày mai đã lại bị bộ não anh vứt đi.

Để mỗi sáng của Richard không bắt đầu với hàng tá dấu chấm
hỏi, Federer đã tự tay ghi lại 18 năm qua của con trai ông. Tuy nhiên,
một số điều trong cuốn sổ không như thực tại đã diễn ra…

– Vậy từ nay, con gọi bố được chứ? – Federer gieo lên người con trai ánh mắt mong mỏi.

– Không. Thói quen xưng hô không thể tự nhiên mà có được! – Hữu Phong
nhếch hờ miệng đầy quỷ quyệt, tay búng nhẹ vào cốc thủy tinh – Còn cái
này! Tôi đâu chỉ uống mỗi trà như ông nói, huh?

***

Văn phòng giám thị thoảng tiếng nhạc buồn man mác. Không còn hương cà
phê sữa thơm mê li, không còn mùi hoa quả ngọt lành, không còn những câu khiển trách và những lời vâng dạ ngoan ngoãn. Người đàn ông ngồi bất
động hàng giờ trên chiếc ghế bọc da, buông từng tiếng thở dài cho qua
thời gian.

Có tiếng gõ cửa nhỏ và rời rạc cho thấy sự rụt rè của người còn đứng
ngoài kia. Thầy giám thị vội xốc lại vẻ nghiêm nghị như thường ngày, vờ
cúi đầu nghiên cứu giấy tờ.


– Vào đi!

– Em… chào thầy!

– Ồ, em tới rồi. Thầy sẽ nói ngắn gọn nên em không cần ngồi đâu!

Cô nữ sinh ngượng ngùng đứng dậy khỏi ghế, nét mặt càng thêm bối rối trước con mắt sắc sảo của thầy giám thị.

– Em biết lý do tôi gọi em tới không? Thử đoán xem nào!

– Em nghĩ là vì việc hạ lớp. Có phải thầy sẽ nâng em lên khối 11 như cũ không ạ?

– Dựa vào đâu em nói thế?

– Thưa thầy, học lực của em luôn đứng đầu lớp! Chưa kể đến những thành
tích khác nữa. Em tin, học viện sẽ bỏ qua chút lỗi nhỏ của em. Vả lại,
chương trình giáo giục tại khối 10 đối với em là quá dễ dàng!

– Đúng. Học viện sẽ phục hồi lớp cũ, em ở khối 10 đúng là không phù hợp.

– Cảm ơn thầy! – Cô nữ sinh cười tự tin, hai má lúm hiện rõ rệt.

– Ừ nhưng này. Em là bạn thân của Đông Vy, thế sao không hỏi thầy về
bạn ấy trước tiên chứ? – Thầy giám thị chất vấn nghiêm khắc nhưng vẻ mặt vờ lơ đãng – Các bạn khác còn tự động tới tìm thầy vì Đông Vy.

– Em nghĩ là không nên náo loạn thêm. Vì Đông Vy, em đã học rất nhiều,
thậm chí học gấp đôi như là em đang thay bạn sống. Vậy sẽ tốt hơn là
khóc lóc ầm ỹ!

Tuệ Anh nói dối nhưng giọng điệu không run rẩy
mà ngược lại rất dứt khoát. Cứ việc tưởng tượng ánh nhìn dày dặn của
thầy giám thị là một tấm gương và cô chỉ cần gói ghém kỹ những cảm xúc

thật. Quả nhiên, thầy bị đánh lừa thị giác!

– Phải! Trung Anh cần chúng ta mạnh mẽ. Em trưởng thành hơn những bạn khác rất nhiều đấy Tuệ Anh!

Nhận ra lời khen thông thường này còn ẩn chứa nhiều ý tứ mập mờ, cô nữ sinh liếc đồng hồ tìm cớ tránh né.

– Cảm ơn thầy. Thật tiếc là sắp vào học, em phải về lớp rồi thầy ạ!

Ồ thế à? Thật ra giờ nghỉ lao mới chỉ bắt đầu, nhưng thôi, em về lớp đi. Nhớ nhắn với Hồ Minh Quý là cậu ta cũng được hồi lớp!

– Em không quen Minh Quý, thưa thầy! – Tuệ Anh chột dạ, bỗng to tiếng.

– Rồi sẽ quen. Đợt thi vừa rồi chỉ em và cậu ấy là bị hạ lớp. Thầy nhờ một chút, không vấn đề gì chứ?

– Vâng thầy!

Tuệ Anh cười gượng gạo, cơ mặt đã dần co quắp trong nỗi sợ mơ hồ. Tuy
thầy vẫn bình thản như không nhưng cách nhấn giọng nhả giọng của thầy
khiến Tuệ Anh phải rét lạnh, bước đi đầy nghi ngại.

Em là bạn thân của Đông Vy…

Em trưởng thành hơn các bạn…

Chỉ em và cậu ấy…

Lẽ nào, đuôi cáo của Tuệ Anh đang̃ bị thầy dậm lên?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.