Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ

Chương 6: Hai loại người tự ý rút khỏi Trung Anh


Đọc truyện Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ – Chương 6: Hai loại người tự ý rút khỏi Trung Anh

Người ta dễ dàng nhận thấy sự đối lập kia nhưng không thể nào phân biệt
được đâu mới là bản chất thật , đâu chỉ là lớp vỏ bọc ngụy trang của
cô…

*

Mùi sữa béo ngọt đượm lên trong làn không khí mát dịu, đệm những tiết tấu vui tai khi chiếc thìa chạm vào lớp sứ trắng nhẵn.

Một đôi mắt dõi theo những hạt bụi đang lơ lửng cùng những tinh thể
nắng qua ô cửa kính trong suốt. Đã đánh rơi tâm trí vào nơi nào đó nên
cô nữ sinh không buồn gạt đi những lọn tóc dài bưởng bỉnh đang bám lên
cháp mũi nhỏ nhọn.

Trên chiếc giường phảng phất mùi thuốc, Đông Vy không ngừng khuấy chiếc thìa vào ly sữa đã nguội lạnh, tạo nên thứ
âm thanh duy nhất khi bầu không gian vắng ngắt đang chiếm giữ phòng y tế thoáng đãng.

Đáng lý ra, cô không cần ở lại đây khi chỉ bị xây xát nhẹ nhưng vì những người túc trực nơi này đều vội rời đi khi được
báo tin có một học sinh cần sơ cứu gấp. Vậy là, cô được giao nhiệm vụ
trông coi !

Với sự tẻ nhạt đang choán kín, cô gái nhỏ vô thức

nhìn nữ sinh đang ngồi trầm mặc trên bệ cửa sổ, nét buồn dường như đã
theo cô từ rất lâu…

Mái tóc nâu ngắn cá tính, chiếc vòng vải
cột quanh cổ tay trắng nõn, móng tay được sơn màu tím nhạt – những thứ
chỉ có ở một tâm hồn sôi nổi , năng động !

Hàng mi rũ xuống, môi mím lại, vẻ mặt đầy đăm chiêu – xuất phát từ những nội tâm đầy vết thương !

Người ta dễ dàng nhận thấy sự đối lập kia nhưng không thể nào phân biệt được đâu mới là bản chất thật , đâu chỉ là lớp vỏ bọc ngụy trang của
cô…

– Hạ An, khối 12 ! – Cô nữ sinh vừa túm vừa hất những sợi tóc rồi, nhảy phóc khỏi bệ cửa sổ.

Đông Vy thoáng ngạc nhiên, một cảm giác lạ khi nữ sinh ấy chủ động bắt chuyện với mình.

– Em là Đông Vy, học sinh khối 11 ! – Cô gái nhỏ nép người sang một bên, có ý để chỗ cho Hạ An.

Không để tâm đến lời giới thiệu của Đông Vy, hay chính xác hơn là đã nắm rõ từ trước, Hạ An nhìn xa xăm.

– Người vừa nãy là Tuấn Dương ! – giọng nói của cô mờ đục – tất cả nữ
sinh được nhận học bổng đều bị con người lập dị đó trêu đùa !

Đông Vy khá căng thẳng như sắp sửa chạm vào một nỗi đau nào đó mà Hạ An đang che giấu…

– Tôi cũng từng là nạn nhân ! – Hạ An giật lấu ly sữa , uống cạn một hơi để vị ngọt béo đè lên vị chua chát.

Chẳng cần hét lên hay trợn tròn mắt, sự kinh ngạc của Đông Vy được thể
hiện qua những ngón tay bất động, còn khum lại để giữ ly sữa vốn đã bị
cướp mất.

– Chị vào đây cũng là vì nhận được học bổng ?

Đừng tưởng là ngoài em ra thì học viện này không ai có khả năng đó ! –
Hạ An cười châm biếm, chỉ trích thằng thừng – Những kẻ xin rút khỏi
Trung Anh được chia ra hai loại ! Một là quá kém cỏi ! Dù một số người

có vào đây bằng đường tắt hay thế nào thì khi đã là học sinh Trung Anh , mọi cá nhân đều hưởng chung quyền lợi như nhau ! Họ quá ấu trĩ khi tự
hủy hoại chính mình bằng những so đo, đố kị , hơn thiệt !

Ngừng một chút để Đông Vy nắm được vấn đề, Hạ An cất chiếc lý rỗng kế bên, giọng gay gắt khác thường :

– Hai là quá tham vọng ! Những kẻ muốn chen vào tầng lớp thượng lưu mà
bán rẻ chính mình ! Họ bấu víu vào những học sinh giàu có như kẻ ăn bám ! – Hơi thở Hạ An nhẹ bẫng như lạc về đoạn ký ức tối tăm nào đó – Những
kẻ ấy đâu biết, họ chỉ là những món đồ chơi rẻ tiền ! Chỉ sau vài ngày
đã bị ném đi !

Đông Vy lắng nghe không sót một từ . Đã có lời giải đáp cho những thắc mắc của cô.

Lí do tại sao ai cũng lờ cô đi…bởi họ còn đang suy xét, chờ đợi xem
cô sẽ nằm vào loại người nào ! Là quá kém cỏi hay quá tham vọng ?

Họ vốn dĩ đã quá chán ghét những kẻ ấy nên luôn giữ khoảng cách với người mà họ chưa xác định được bản chất…

Cảm thấy đã đưa đủ số thông tin cần thiết, Hạ An bắt đầu chuyển sang trò chuyện với thái độ không mấy thân thiện :

– Học sinh ở đây , thuộc vào hàng khá giả là thấp nhất ! Em là kẻ nghèo nhất Trung Anh này đấy Đông Vy ! – Khẽ lắc tay để chiếc vòng vải vồ
chụp lên cổ tay , Hạ An cười khích lệ – Đợi đi, rồi em cũng sẽ một mảnh
ghép của học viên này thôi !

Thời gian lùa nhau đi, nhuộm sắc nắng thêm vàng đổ lênh láng khắp học viện.


Thi thoảng, có lá vàng rơi rụng theo vài vệt gió hiếm hoi trong ngày nắng ngộp.

Đám xác lá trên sân gạch bị đạp nát tươm bởi những bước chân vội vã.

Đông Vy nhìn chút sữa bò sót lại đang đọng thành khoảng trắng dướt đáy ly rỗng , khẽ lắc đầu :

– Mọi khoản đều đã gộp trong học bổng, em biết thế chứ ! Nhưng em…đang ăn kiêng !

– Ăn kiêng ? – Hạ An ngờ vực săm soi dáng mảnh dẻ của cô nữ sinh khối
dưới, câu thắc mặc còn chưa kịp bật ra đã bị bẻ gãy bởi tiếng chân dồn
dập kéo tới trước phòng y tế.

Vài nam sinh vừa dìu vừa kéo một
chàng trai cúi gằm mặt, cánh tay to khỏe của anh ta buông thõng, chằng
chịt những vết đỏ trên làn da rám nắng.

Hai cô gái nhỏ bàng hoàng khi thân hình cân đối đổ ụp xuống chiếc giường phía đối diện.

Trên mặt anh ta đan dày những dấu tím bầm, còn dính bụi đất. Máu rỉ ra
từ những kẽ nứt , bện lại thành dòng chảy lan xuống tận cổ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.