Đọc truyện Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ – Chương 56: Gặp nguy
Cảm giác thế nào? Nhìn người tình bé bỏng của mình sắp chết mà không làm gì được ấy! Thiếu gia uy phong đâu rồi nhỉ, giờ ai thèm nghe cậu chứ!
Cậu thua rồi! Đông Vy không sống được đâu, cô nàng ngốc tới mức thắt dây an toàn cũng chẳng cài nổi!
*
Qua cửa kính xe, Đông Vy
thờ thẫn nhìn cảnh vật đang lùi dần về phía sau với gương mặt nhợt nhạt, tóc rối tung đầu rối bời hệt cô nàng bê bối. Cô gái nhỏ không ngừng vặn vẹo những ngón tay, nghe tim đập liên hồi. Cô e sợ mối đe dọa nào đó
đang rình rập quanh mình nhưng chẳng rõ nguyên do của nỗi sợ này xuất
phát từ đâu. Là vì Tuệ Anh gặp nạn hay vì cô đi cùng xe với một con
người khá phức tạp?
– Bệnh viện còn xa không anh nhỉ?
– Xa chứ! Chúng ta còn chưa đi hết nửa chặng đường.
– Ừm. Em biết rồi!
Cô gái nhỏ khẽ thở dài, bắt đầu có chút hối hận khi theo Minh quý. Dù
cô vẫn chưa hiểu rõ về con người này nhưng chắc chắn anh ta chẳng phải
kẻ xấu, bởi ba năm trước, Minh Quý từng là người duy nhất bên cô chịu
giúp đỡ vô điều kiện. Cô túng thiếu, tuy không hỏi vay nhưng trông thấy
khuôn mặt ảo não của cô là anh ta hiểu chuyện ngay, chẳng cần hỏi han gì nhiều đã đem tiền cho cô mượn. Sau đó, Đông Vy không có dịp gặp lại
Minh Quý nữa. Còn bây giờ thì anh đâu biết cô là ai, ngoại trừ học sinh
cùng trường! Nói chung, Minh Quý an toàn với cô, chỉ có điều lòng dạ cứ
mãi bứt rứt không yên là vì Đông Vy đang mang cảm giác bỏ-rơi-một-người. Có khi nào, cô hiểu nhầm Hữu Phong … Anh đi lấy xe để đưa cô về chứ
không hẳn là vứt cô.
– Anh Minh Quý, anh…
– Đông Vy, em…
Cùng lúc, hai giọng nói đồng loạt cất lên khiến hai ánh mắt vô thức
chạm vào nhau qua chiếc gương chiếu hậu, một ánh thăm dò từ chàng trai
trẻ và một ánh e ngại từ cô gái nhỏ.
– Anh nói trước đi!
– Lady first! – Minh Quý nói ngắn gọn.
Đông Vy cũng không lôi thôi thêm, hỏi nhanh:
– Em khá tò mò là sao anh biết Tuệ Anh xảy ra chuyện?
– Nghi ngờ anh hả nhóc?
– Không phải đâu. Anh đừng nghĩ thế! – Cô gái nhỏ vội xua tay, cụp mắt lí nhí – Em chỉ hơi thắc mắc.
– Thế thì anh không cần giải đáp! Đến nơi rồi em sẽ biết!
Minh Quý đột ngột nhấn mạnh ga, đẩy tốc độ lên tới mức gần như là cao
nhất. Sau vài cú luồn lách, xe đã nghiễm nhiên dẫn đầu làn đường cao
tốc. Cô gái nhỏ hoảng hốt vịn chặt vào mép ghế để người không va đập về
phía trước, giờ cô mới biết thế nào là tốc độ tử thần mà người ta hay ám chỉ những tay đua gan lì.
– Anh đi chậm hơn được không? – Đông Vy sợ tái người, da trắng bệch không khác tượng sáp là mấy.
– Thắt dây an toàn vào! – Nét mặt Minh Quý nghiêm lại một cách khác thường, anh quát – Mau lên!
Cô gái nhỏ thấy chóng mặt, đầu óc xoay tròn như đang nhón chân theo
điệu nhạc. Ngửi được mùi nguy hiểm đang bám lấy mình và chiếc xe này,
Đông Vy liền làm theo lời Minh Quý nhưng sự luống cuống của cô càng làm
tay thêm run, không sao gài nổi đai an toàn. Cô gái nhỏ lo lắng nhìn
theo tầm mắt của người ngồi sau ghế lái điều khiển, phải kìm lắm mới
không reo lên.
Cảm giác bất an ban nãy bỗng chốc bị thổi bay đi mất, thay vào đó là sự an tâm tuyệt đối như khi cô gái nhỏ nằm gọn
trong vòng tay của Gió Quỷ. Thật quá mức vô lý, nhân vật đáng sợ nhất
lại là người Đông Vy tin tưởng nhất…
– Anh dừng lại đi! Đấy là xe Hữu Phong mà!
Cô gái nhỏ nói như reo, khẽ thở phào vì chẳng có cuộc đuổi bắt nào diễn ra hết. Có lẽ Minh Quý hiểu lầm chiếc BMW đang bám sát phía sau là của
bọn côn đồ nào đó nên mới phóng nhanh như vậy. Nhưng lạ thật, đến xe em
trai mình mà anh ta cũng không phân biệt nổi hay sao? Đúng lúc Đông Vy
định biến mối ngờ vực thành một câu hỏi nào đó thì chuông điện thoại
Minh Quý reo, lần thứ hai kể từ lúc cô gái nhỏ bước lên xe. Anh ta không bắt máy, cũng không giảm tốc độ, chỉ cười một điệu quái dị rồi bỗng
đánh tay lái …
Trước khi lao ra khỏi xe, Minh Quý khẽ thì thầm:
– Đông Vy, tôi xin lỗi!
Giữa đêm tối, chuỗi âm thanh rùng rợn của sự va đập vút lên cao như
lưỡi dao sắc ngọt, cứa sâu vào tận cùng của sắc đêm và gieo rắc trong
đôi mắt xám tro một nỗi đau tinh khiết…
***
Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, vụ tai nạn kinh hoàng đã mang mùi máu tanh bao trùm cả không gian. Đoạn đường cao tốc bị kẹt tắc, xe cộ đều phanh gấp và tấp vội vào vỉa hè để không gây thêm hỗn loạn.
Vừa nãy, chiếc xe đang lao với tốc độ tử thần bỗng lấn đường, đâm thẳng
vào làn xe ngược chiều. BMW theo sau cũng không tránh khỏi liên lụy, vì
trước đó, Hữu Phong cho xe phóng như vũ bão nên dù đã thắng gấp vẫn lao
thẳng vào đám hỗn độn. Do bị ép từ cả hai phía trước sau, xe dẫn đầu của Minh Quý đã bị quẳng lên không trung và lật ngược như pha hành động
kinh điển thường hay có trong những bộ phim bom tấn. Lửa dần bốc cháy
quanh xe… mùi xăng, mùi máu quyện vào nhau đặc sánh.
Hữu Phong
bị choáng nặng, trước mắt tối sầm nhưng vẫn cố không gục đầu bất tỉnh
trên volant. Anh thấy đau, đau tới nỗi phải mím chặt môi để không bật ra bất cứ tiếng rên rỉ nào. Ý thức của anh còn nguyên vẹn nhưng thể xác
thì lại quằn quại trong đau đớn và bất lực. Anh muốn cứu cô gái nhỏ ra
khỏi chiếc xe chết tiệt đang bốc cháy kia! Vừa nãy, anh chỉ thấy mỗi
Minh Quý nhảy ra… còn cô ngốc kia, bị mắc kẹt rồi!
Một phút
trôi qua, có vài người kéo Hữu Phong ra khỏi xe BMW cũng bị lật. Anh
thấy lờ mờ gần đó là đám đông nhốn nháo đang vây thành vòng tròn quanh
xe của Minh Quý, họ liên tiếp gọi cảnh sát, cấp cứu.
– Trong xe còn có người! – Hữu Phong khẽ thều thào, lồng ngực quặn thắt từng cơn khiến anh ho ra máu.
– Xe sắp nổ rồi chàng trai! Không ai dám tới gần đâu. Mọi người đang đợi cứu hộ. Cậu cố lên!
– Tôi bảo trong xe còn có người!
– Ai không biết thế. Nhưng xe sắp nổ, cậu không nghe thấy sao? Chắc là cứu hộ tới liền thôi! Họ bị kẹt xe.
Mắt Hữu Phong hằn mạnh những vệt đỏ, anh gằn từng chữ:
– Ông cứu Vy rồi ông muốn gì tôi cũng cho. Còn nếu Vy có chuyện gì, tôi cho ông chết đấy!
– Ơ, Vy nào? Cậu đang nói gì thế?
Người đàn ông nhìn Hữu Phong lạ lẫm, cho là anh không được tỉnh táo nên mới ăn nói linh tinh. Còn Hữu Phong đã gần như lịm đi, anh khó nhọc mấp máy môi:
– Vy…
– Hả?
Tôi không nghe thấy cậu nói gì cả! Nói lại xem nào!
Đến lúc này, nửa chữ Hữu Phong cũng không thốt ra nổi nữa. Anh chỉ hất
cằm, hướng ánh nhìn của người đàn ông tới chiếc xe đang cháy. Ông ta lại càng không hiểu, phẩy tay có ý bảo anh đừng tiếp tục Vy Vy gì đó nữa.
Ông ta đỡ anh ngồi tạm xuống đường, mặt căng thẳng nhìn máu đang lan
khắp mặt Hữu Phong.
– Khốn thật! Lũ y tá bác sĩ chết dí ở đâu rồi!
Mặc ông ta chửi rủa, Hữu Phong giữ hơi thở nhẹ, chầm chậm rút di động
khỏi túi quần. Một bàn tay đỡ Hữu Phong ngồi vững , một giọng nói vừa
nhẹ vừa quỉ quyệt rỉ vào tai anh:
– Cảm giác thế nào? Nhìn
người tình bé bỏng của mình sắp chết mà không làm gì được ấy! Thiếu gia
uy phong đâu rồi nhỉ, giờ ai thèm nghe cậu chứ! Cậu thua rồi! Đông Vy
không sống được đâu, cô nàng ngốc tới mức thắt dây an toàn cũng chẳng
cài nổi! Hahaha!
Hữu Phong chết lặng, chỉ kịp ấn số quản gia Lâm trước khi nhắm nghiền mắt…