Đọc truyện Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ – Chương 4: Phát điên …khi biết tới sự tồn tại của ai đó nhưng không sao chạm tới được !
Thật lạ…như lẽ ra, cùng với những bộn bề thì những nét hấp dẫn trên
gương mặt ấy phải nhạt dần chứ không phải càng hiện ra thật rõ theo từng ngày và đôi khi lại làm cô ngẩn ngơ đến thế…
*
Những ô cửa kính sáng bóng gắn trên dãy nhà tầng được phủ lớp sơn trắng mịn trơn nhẵn còn đọng vài vệt nắng nghịch ngợm.
Trên những hành lang trải dài, học sinh tụ tập trước cửa lớp, cùng làm
vài thứ để tiêu bớt thời gian còn lại của giờ nghỉ trưa kéo dài một
tiếng đồng hồ.
Hỗn tạp âm như cơn lốc ầm ỹ , chỉ phút chốc đã văng vẳng khắp học viện.
Giai điệu sôi động từ chiếc MP3 không cắm phones, tiếng hú hét khi nam
sinh nào đó đột nhiên trèo lên lan can để diễn xiếc giữ thăng bằng, bàn
về một trò chơi điện tử mới ra hay tranh luận về những hãng thời trang
nổi tiếng…
Phảng phất quanh bầu không khí tinh sạch là hương thơm của những loài hoa sau khuôn viên trường.
Phía căng tin yên tĩnh chỉ còn thưa thớt vài bóng người, những học sinh này vì một vài lí do nào đó nên có bữa trưa muộn.
Những chiếc bánh ngọt được phủ thêm lớp kem trắng, đặt trên những chiếc đĩa sứ. Những loài trái cây nhiệt đới đựng trong giỏ gỗ nhỏ xinh . Máy
nước tự động đặt ở bốn góc phòng thi thoảng lại phát ra tiếng bộp bộp
khi có lon nước rơi xuống.
Một chiếc bàn kê ngay sát cửa kính, bày trên khăn trải bàn sọc kẻ carô là ly nước lọc và hai chiếc bánh mì đen.
Đông Vy uống cạn nước rồi mới ăn bánh. Bữa trưa của cô đơn giản đến nỗi vẫn luôn có vài ánh mắt thảng thốt nhìn theo cho đến khi cô ăn nốt mủm
bánh còn lại.
Cô gái nhỏ như được an ủi đôi chút…ít ra thì cũng được chú ý tới !
Đông Vy đã nhập học được hơn tuần nay nhưng dường như chẳng ai màng tới sự hiện diện của cô ngoài giáo viên ra.
Cô cứ tưởng mình sẽ bị lấy ra làm trò hay bị tỏ thái độ coi khinh nhưng
không…ngoại trừ ngày khai giảng thì cho đến nay, chẳng ai thèm nhìn cô
hay hé môi nói với cô dù chỉ nửa chữ !
Không một dấu hiệu bài trừ nào được thể hiện ra nhưng cô gái nhỏ biết mình đã bị cô lập hoàn toàn…
Phải chăng những học sinh rời Trung Anh trước kia cũng vì luôn cảm thấy đơn độc thế này ? Bị ném khỏi bầy đàn, bị chính cộng đồng chối bỏ ?
Như có một rào cản chắn ngang giữa cô và toàn thể học sinh trong trường khiến cô thật sự rất hoang mang …không khác nào đang lạc vào địa ngục u ám…
Đã nhiều lần cô muốn mặc kệ, bỏ chạy khỏi nơi mà cô chỉ
như những phân tử không khí bay lơ lững xung quanh nhưng …nếu cô bỏ
cuộc, khác nào tự mình đạp đổ những cố gắng đã từng ép ra?
Số tiền người dì ruột lén lút cho cô đã chỉ còn lại một ít.
Thật kinh khủng khi học viện rộng lớn thế này lại không hề có ký túc xá ! Cũng dễ hiểu, chẳng cô cậu ấm nào lại muốn ở lại trường khi quanh đây đều là biệt thự tư nhân , hoặc những khách sạn có hẳn quán bar, câu lạc bộ đêm…
Cô gái nhỏ đành chi hẳn phần lớn số tiền kia vào khoản thuê phòng trọ, một nhà nghỉ cũ kị cách khá xa trường …Đông Vy dự định
sẽ kiếm một việc làm thêm để bù vào số chi phí phát sinh ấy nhưng…nơi đó sắp giải thể !
Một công ty du lịch muốn đặt văn phòng ngay tại đấy !
Cô sẽ phải chuyển đi ngay ngày mai…Chủ nhà chấp nhận trả lời số tiền
nhà cô đã đóng cho một tháng , dù thế, Đông Vy cũng không thể tìm một
nơi nào để nhảy vào …
Đã hết cách, cô gái nhỏ đành phải trình
bày hoàn cảnh của mình lên ban giám hiệu trường. Thầy giám thị bảo cô
đợi, trường sẽ xem xét và tìm cách giúp đỡ .
Cho đến trưa nay
thì Đông Vy đã phải nhảy cẫng lên khi được báo tin sẽ được ở ngay tại
phía sau hồ nước của trường, có một căn nhà nhỏ bỏ trống – nơi đã từng
là chỗ ở tạm thời của những thợ xây .
Ngón tay trắng xanh lật giở những trang sách còn thơm mùi giấy mới.
Trên bậc tam cấp trước thư viện, cô gái nhỏ chăm chú đọc sách để giết nốt mười phút còn lại của giờ nghỉ .
Sau khi đã nắm rõ vị trí của phòng thể dục, phòng lab, phòng thí
nghiệm, hồ bơi…Đông Vy đã không còn lang thang khắp học viện như đứa
trẻ bị bỏ rơi nữa.
Cô đến thư viện, tìm những cuốn sách nổi tiếng để đắm mình vào …như thế, sẽ tạm thời quên đi những khắc khoải đang đeo bám .
Tâm trí cô tạm thời rời khỏi những câu chữ mượt mà của cuốn tiểu thuyết lãng mạn, suy nghĩ bắt đầu đeo đuổi chuỗi hình ảnh của ngày hôm ấy…
Trong khoang xe sang trọng, chàng trai mảnh khảnh hiện ra với tư thế
ngủ ngồi, sự khó chịu đượm rõ trong mệnh lệnh một mét hay khi nhắc cô
xuống xe.
Thật lạ…đáng lẽ ra, cùng với những bộn bề thì những
nét hấp dẫn trên gương mặt ấy phải nhạt dần chứ không phải càng hiện ra
thật rõ theo từng ngày và đôi khi lại làm cô ngẩn ngơ đến thế…
Tương tư ư ? Đông Vy giật bắn mình với ý nghĩ vừa lóe lên .
Là do người ta chịu giúp cô, dù thái độ không thiện cảm gì nhưng cũng
không tới nỗi xóa bỏ cô khỏi tầm mắt…nên, cô chỉ là đang cảm kích …cũng
có thể là rung động…
Điều này thì chẳng có gì là lạ khi cô đang ở lứa tuổi 17, dễ dàng để lạc mất lý trí và khi tìm lại thì chỉ còn
thấy những thẫn thờ, ưu tư…
“ Cơn say nắng sẽ qua mau thôi ! ” – Cô gái nhỏ khẽ lầm bầm, tự xếp mớ rối rắm ấy vào ngăn kéo gồm những thứ cần quên của trí nhớ.
Nhưng vẫn luôn có một thứ cảm xúc điên
đảo luôn choán lấy cô…Dù đã đi quanh trường rất nhiều lần nhưng cô chưa
hề gặp lại chàng trai ấy – người có đôi mắt xám tro cuốn hút tới lạ
lùng…
Thật phát điên khi biết tới sự tồn tại của ai đó nhưng không sao chạm tới được !
Còn thêm một người mang cho cô cơn điên kia..
Đã nhòe đi theo dòng chảy của thời gian nhưng cô tin chắc, mình sẽ nhận
ra người ấy ngay trong ánh nhìn đầu tiên …nhưng… vẫn là chưa thấy
nam sinh nào có mái tóc dài, phần đuôi mắt hơi chếch lên thái dương, môi mỏng tựa cánh đào và lời nói ra rất nhẹ …
Bay thật êm cùng gió trong yên lặng là mùi cây cỏ mới nhú lên khỏi mặt đất chưa bao lâu.
Những chùm hoa bé xinh khẽ đưng đưa những bông nhỏ xíu.
Hàng cây cổ thụ vươn cành chắc nịch, tỏa một vùng bóng râm thật lớn. Có vài sợi nắng thoát ra khỏi vòm lá rậm rạm ấy, vờn lên trang sách còn
bất động trong đôi bàn tay gầy gò.
Cô nữ sinh nhỏ khép mi mắt
như tận hưởng làn không khí tươi mát nhưng sự đau xót vẫn đọng lại nơi
khóe môi…Chợt lăn dài trên bờ má mỏng tang là một giọt nước trong suốt …
Một bước chân khựng lại, chàng trai mảnh khảnh tháo chiếc
tai phones khỏi tai, mắt nhìn sâu vào thứ nước tinh khiết ấy.