Đọc truyện Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỉ – Chương 25: Những mẩu bí mật
Đi trong mưa. Mặc kệ mái đầu vuốt keo cầu kỳ bị ướt nước, mất dần đi kiểu tóc lập dị.
Tuấn Dương đá văng hòn đá trên vỉa hè, dáng đi có phần lảo đảo sau khi rời khỏi quán bar gần đó.
Anh rất hạn chế uống rượu vì tính tình nóng nảy , dễ gây chuyện nhưng
anh cóc cần kiểm soát bản thân làm gì nữa khi mọi thứ cứ vượt quá mức
chịu đựng của anh.
Chỉ cần nhìn thấy Hạ An, mọi ký ức xinh đẹp sẽ lại tìm về, dày vò anh trong dai dẳng.
Những lần cùng dắt tay đi qua đám đông, những lần hẹn hò bí mật tại Trung Anh …đều làm Tuấn Dương nhớ và đau.
Anh yêu cô rất thật nhưng anh là bad boy, không thể chỉ bên cô được.
Anh cứ thế phiêu cùng những cô gái hám tiền hám lợi, cô cứ thế chờ đợi
với vô vàn bản nhạc sầu thảm.
Đúng, anh là gã tồi và lúc gắng chuộc lại tội lỗi của mình thì cô đã thú nhận, cô hết yêu anh.
– Em thích người khác rồi hả !
Anh càng hung hãn quát tháo bao nhiêu, cô lại càng nhỏ nhẹ bấy nhiêu.
– Em yêu Hồ Minh Quý rồi. Anh ấy sẽ không vứt em vào một xó, như anh. Mình chia tay nhé !
Lúc cô đi, tim anh run rẩy, không cách nào nắm giữ cô lại với bao hổ
thẹn, yêu giận đớn hèn.Rồi cứ thế xa nhau, niềm đau đến giờ vẫn chưa
nguôi ngoai.
Sau này, tự anh biết được cô là vì muốn làm anh
đau nên mới nhắc đến Hồ Minh Quý – người được lòng hết mọi nữ sinh trong học viện.
Nhưng miệng vết thương không vì thế mà lành lại, nó vẫn rách toạc khi cô biến tình yêu thành thù hận.
Cô dần trở nên xấu xí trong mắt anh khi luôn bày trò châm chọc anh, thậm chí còn kêu người xử lí một vài nàng mà anh quen.
Nhiều lúc, anh tưởng mình sẽ chết trong biển tình cay nghiệt này!
Có lẽ anh đang bị trừng phạt .
Cho đến giờ, anh vẫn không tin là Hạ An chơi xấu Đông Vy.
Cô từ khi nào đã biết làm hại chính người thân thiết của cô như vậy …
Tuấn Dương tự cười mình, đã là lần thứ 209 anh từ bỏ ý định sẽ quay lại với cô.Anh không đủ can đảm để yêu cô khi cả hai đã thay đổi quá nhiều …
Mỗi lần nghĩ về Hạ An, anh đều tỉnh táo lạ thường. Trí óc không còn lơ mơ vì rượu nhắc anh phải về nhà.
Rẽ vào bãi đỗ xe, Tuấn Dương theo quán tính dò mắt về phía ô tô của mình …
Thật ghê khiếp ! Một gã nào đó đang loay hoay kế bên cửa xe. Hắn lấm lét ngó quanh, lúc thấy anh, hắn vội vàng bỏ chạy.
Nếu là thường ngày, Tuấn Dương sẽ kệ tên trộm kia nhưng có ý linh tính
lạ bỗng cuộn lên thật mạnh liệt, thôi thúc anh phải tóm hắn ta lại.
Thét lên một tiếng ,Tuấn Dương hộc tốc đuổi theo. Hắn chạy rất nhanh nhưng thua về sức dẻo dai, bị anh túm gọn cổ áo dọa dẫm.
– Tôi sẽ giao ông cho cảnh sát !
Gương mặt co rúm vì sợ sệt này, Tuấn Dương dường như đã từng thấy ở đâu đó, bộ râu quai nón xồm xoàm là gợi lên cảm giác quen quen nhất.
– Xin cậu, xin cậu chàng trai trẻ. Đừng đưa tôi đến đó !
Một hình ảnh từ xó xỉnh của bộ nhớ vô tình lướt qua đã làm sáng tỏ những nghi vấn.
Tên này không ai khác chính là gã yêu râu xanh bắt nhím bù xù đi …
Anh nhận ra gã qua ảnh cắt từ camera khách sạn. Đúng là gã ! Anh phải
tận dụng cơ hội này để thay Đông Vy xả giận như giúp em gái mình đòi lại món đồ chơi.
– Ai cho phép ông động vào người cô nhóc ấy hả ?
– Cô nhóc nào ? – Gã trợn tròn mắt.
– Nhóc mà có tóc tai bù xù, mặt khù khờ ấy . – Giọng Tuấn Dương không được rõ, méo mó như radio nhiễm sóng.
– Tôi không hiểu ! Cậu nói ai thế ? Bị nhầm lẫn rồi ha. Tôi trộm vặt chớ nhóc nào nhóc nào ?
Gã chắc mẩm Tuấn Dương bị say nên chối bay chối biến, trên thực tế là
gã biết chính xác anh đang đề cập tới cô nhóc có áo dính slogan bụi phủi . Tối hôm ấy đối với gã rất kinh hoàng, liên tiếp mang cho gã những cơn ác mộng nối liền đêm đêm .
Gã có nỗi sợ với chàng trai trẻ cao ráo nên thấy e ngại cả Tuấn Dương.
– Khoan, khoan đã. Tôi khai !
Gã hoảng hốt hét lên trước khi bị Tuấn Dương tung nắm đấm vào mặt. Anh
thụi mạnh bụng gã để tỏ ra mình giang hồ , rượu đã ngấm kích thích máu
nóng chạy dọc cơ thể.
– Khai gì hả ! Định chối hả ! Muốn loè ai đây hả !
Cứ mỗi một tiếng hả lại kèm theo một cú đánh khiến gã lưu manh xây xẩm , mặt mày xanh tái thều thào.
– Có cô nữ sinh Trung Anh thuê tôi làm.
– Ai ? – Tuấn Dương quắc mắt hoài nghi, mong là những gì mình sắp sửa
nghe thấy sẽ không lay động thêm lòng tin dành cho Hạ An.
– Ông nói dối thử xem. Tôi giết ông !
– Tôi nói thật mà. Tôi thề đấy ! Một cô nữ sinh mập mạp đã thuê tôi, bảo tôi dọa cô nhóc kia.
Chàng trai trẻ buông tay, gã lưu manh xốc lại áo, hồn vía được phen bay bổng.
– Thề có Chúa ! Tôi còn nhớ rõ cô nữ sinh ấy có má lúm đồng tiền.