Chiếc Ô

Chương 42: Mạc Tiểu Dương


Đọc truyện Chiếc Ô – Chương 42: Mạc Tiểu Dương:

Biên tập: B3

Hoàng thị bị đập như vậy, nhất thời cũng nổi giận.

“Con tôi thì làm sao? Không xứng với cô ư?” Mặt bà ta đỏ lên, mở miệng mắng to: “Cô thực sự nghĩ mình là thịt thiên nga chắc? Không phải cũng chui từ cái thôn này ra sao? Kiêu ngạo cái gì chứ?!”

Mạc Hàm nhảy xuống giường, tức điên đuổi bà ta ra ngoài, hung ác nói: “Tôi thà lấy con cóc chứ cũng không thèm lấy con trai bà!”

Hoàng thị bị nhốt ở bên ngoài, mặt mũi sa sầm xuống.

Bà ta dùng sức đập cửa ầm ầm, hùng hổ một trận, nhưng đợi mãi cũng không thấy Mạc Hàm phản ứng lại, lúc đó bà ta mới không cam tâm rời đi.

Không chỉ có Mạc Hàm nổi giận, mà Mạc Hạo cũng sẽ không bao giờ đồng ý cái chuyện hoang đường như vậy.

Mạc Hàm mà kết hôn với Tiểu Vũ, thế chẳng phải vai vế trong cái nhà này sẽ lộn tùng bậy hết lên sao, sau này ông phải gọi con gái mình là con dâu??

Bất kể thế nào thì cũng không thể đẩy con gái ruột của mình vào chuyện này, Hoàng thị náo loạn suốt mấy ngày, rốt cuộc Mạc Hạo đã quá mệt mỏi nên đành phải đáp ứng bà ta, bỏ thêm một ít tiền cho Tiểu Vũ tìm một cô dâu tốt.

Chuyện này cũng coi như là tạm thời giải quyết xong.

***

Sáng sớm mùng ba, sau khi rời giường, Mạc Hàm tuỳ tiện nhét mấy bộ quần áo vào túi xách, dắt tay Mạc Tiểu Dương chuẩn bị rời đi.

Mạc Hạo tiến lên ngăn hai người lại, nói: “Mỳ nấu xong rồi, hai con ăn một chút đi, chờ lát nữa cùng nhau khởi hành.”

Mạc Hàm quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Ba muốn đi đâu?”

Mạc Hạo đáp: “Đồng Quan.”

“Ba đến đó làm gì?”

“… Không phải là Tiểu Vũ đang muốn có tiền để kết hôn sao.” Mạc Hạo khẽ thở dài một tiếng: “Năm ngoái ba làm việc ở nhà xưởng nhưng vẫn chưa được trả lương, bây giờ định đi tìm ông chủ để đòi lại.”

“Có thể đòi được sao?”

“Dù sao cũng phải thử một chút.”

Mạc Hàm đứng tại chỗ suy ngẫm hồi lâu, lại quay sang nhìn Mạc Tiểu Dương, rốt cuộc mới gật đầu.

Sau khi ăn sáng xong, Hoàng thị cũng muốn theo cùng, khuyên kiểu gì cũng không chịu ở lại.

Trong nhà chỉ có duy nhất một chiếc xe máy cũ đã lâu không sửa chữa, thêm Mạc Tiểu Dương nữa là bốn người, ngồi xe máy không an toàn chút nào.

Mạc Hàm thay đổi quyết định, nói: “Con với Mạc Tiểu Dương ngồi xe buýt, ba đi xe máy đi.”

Mạc Hạo còn chưa kịp lên tiếng, Hoàng thị đã gào lên: “Một vé hết những bốn mươi đồng, có thể tiết kiệm được thì phải tiết kiệm, cô nghĩ ba cô kiếm tiền rất dễ dàng sao?”

“Đây không phải là vấn đề có tiền hay không.” Mạc Hàm nghiêm nghị, không còn kiên nhẫn nổi với bà ta nữa: “Bốn người là quá tải, vạn nhất mà xảy ra tai nạn thì làm thế nào?”

“Lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy?” Hoàng thị không cam lòng bị bỏ lại, vẫn già mồm cãi cố: “Trước đây ba cô còn chở hai con heo nái sang thôn bên cạnh cũng có làm sao đâu.”


Mạc Hàm không buồn nghe mấy lời già mồm của bà ta nữa, xách túi hành lý quay người đi ra ngoài.

Mạc Hạo gọi cô lại, nói: “Thôi được rồi, cùng đi đi.”

Cô chậc một tiếng.

Mạc Hạo lại nói tiếp: “Trên đường ba sẽ đi thật chậm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, không cần thiết phải tốn mất tám mươi đồng.”

Mạc Hàm nhíu mày: “Ba!”

Mạc Hạo nói: “Hơn nữa có lẽ đêm nay ba phải nghỉ lại chỗ của con, cùng đi sẽ thuận lợi hơn.”

Mạc Hàm: “…”

Miệng cô khẽ mấp máy, cố gắng hít thở thật sâu, cuối cùng đành thoả hiệp.

Do Hoàng thị lèo nhèo mãi nên mười giờ bọn họ mới có thể lên đường.

Bốn người cộng thêm một cái túi hành lý, chỉ thiếu chút nữa thôi là Mạc Hàm bị ép thành cái bánh kẹp thịt rồi.

Đường đất nông thôn gập ghềnh không bằng phẳng, xe máy lắc la lắc lư đi vô cùng khó khăn, chòng chành suốt cả một đường cuối cùng cũng xuống đến quốc lộ.

Sau tết nguyên đán, đường cao tốc miễn thu phí, cả đoạn đường tắc nghẽn liên tục. Quanh đi quẩn lại cũng đã bị tắc đến hai tiếng đồng hồ, chân giẫm phanh của cánh tài xế đều đã tê rần.

Người lái xe sáng suốt sẽ không chọn đi đường cao tốc, mà chọn đi đường tắt.

Chính vì thế mà đường quốc lộ cũng tắc cứng.

Cả quãng đường xe cộ đông đúc, từng chiếc lại từng chiếc, nối liền không dứt.

Đường quốc lộ nhỏ hẹp càng trở nên chật chội, xe chỉ có thể di chuyển với vận tốc dưới hai mươi kilomet một giờ

Mạc Hạo lóng ngóng lái xe máy, luồn lách xiêu vẹo giữa những chiếc xe ô tô.

Mạc Hàm thấy ông chật vật khổ sở cầm lái thì không khỏi lo lắng: “Ba, ba có đi được không đó?”

Mạc Hạo nói: “Được.”

Ông nói được, nhưng Mạc Hàm thì sắp không được nữa rồi, hai tay ôm hành lý nặng trĩu vừa đau lại vừa mỏi.

Cô buồn bã nói: “Định nhồi nhét như vậy đến bao giờ? Ba cứ thả con với Mạc Tiểu Dương xuống đây đi, bọn con đi xe buýt về.”

Mạc Hạo nói: “Chỉ tắc đoạn này thôi, đoạn tiếp theo không tắc nữa đâu.”

Hoàng thị quay đầu lại trừng cô: “Nhịn thêm một chút đi, có chút xíu khổ thế này thôi mà cũng không chịu được.”

Mạc Hàm nhất quyết muốn xuống xe, tức giận nói: “Tôi yếu ớt như vậy đấy, không chịu được đấy, mau thả tôi xuống!”

Mạc Hạo nghe vậy thì luống cuống quay đầu lại nhìn cô.


Ông đang muốn nói gì đó, đột nhiên Mạc Hàm liếc thấy có một chiếc ô tô con đang đi sát về phía bên này, vội vàng kêu lên: “Cẩn thận!”

Mạc Hạo cả kinh, vội vàng đánh lái sang một bên.

Nhưng vẫn phản ứng chậm một chút, hai chiếc xe va chạm vào nhau.

Chân Mạc Hàm đang giang rộng, đúng lúc bị quệt vào thân xe, đau đến chảy mồ hôi lạnh.

Không ngờ chỉ lơ là có mấy giây thôi mà đã gây ra hoạ lớn, trong lòng Mạc Hạo lộp bộp, hốt hoảng xuống xe kiểm tra.

Chiếc xe bị quệt vào là một chiếc xe con màu đen, trên phía cửa xe bị xước một đường thật dài, trông đặc biệt chói mắt.

Chủ chiếc xe đó cũng đi xuống, khom người kiểm tra đi kiểm tra lại.

Mặc dù Mạc Hạo không biết nhãn hiệu xe, nhưng chắc chắn là giá không rẻ, ông bần thần cả người, hai chân mềm nhũn.

Mạc Hạo rối rít xin lỗi, khép nép cầu tình: “Thật xin lỗi, quả thực xin lỗi, cả nhà già trẻ chúng tôi…”

Chủ xe ngẩng đầu lên nhìn ông, thế nhưng lại chú ý tới Mạc Hàm đang đứng sau lưng ông trước tiên.

Mạc Hàm cũng nhìn chằm chằm vào người nọ, ngơ ngác kêu lên một tiếng: “… Thầy Chu.”

Chỉ giây lát sau, một người khác cũng bước xuống từ trên xe, vẻ mặt lãnh đạm, vóc dáng cao to.

Không phải Chu Viễn An thì còn là ai.

Mạc Hàm nhìn thấy anh, khẽ dùng sức cắn chặt môi dưới.

Trước khi ánh mắt Chu Viễn An nhìn sang đây, cô đã quay đầu sang hướng khác.

Nhưng người bên cạnh đã xoắn suýt hết cả lên.

Dường như đã có thể nhìn thấy một khoản nợ lớn sắp đè lên đầu, hai chân Mạc Hạo càng ngày càng trở nên vô lực, luôn miệng nói câu xin lỗi.

Hoàng thị cũng nhào lên trước, không biết sợ hãi mà vẫn ngoan cố vừa dùng tay mình lau xe vừa bao biện: “Ai nha, đây đều là bụi bẩn thôi mà, lau qua là sạch thôi. Ông chủ, ông mau nhìn xem, là đụng phải chỗ nào từ trước đúng không?”

Dáng vẻ hèn mọn của hai người họ khiến Mạc Hàm vô thức muốn lẩn trốn.

Trong nháy mắt kia cô chỉ muốn bỏ chạy ngay khỏi chỗ này, dứt khoát coi như mình chưa bao giờ quen biết Chu Viễn An, hoặc là sẽ không bao giờ phải nhìn thấy anh nữa.

Thế nhưng tầm mắt của anh cứ nhìn thẳng vào cô không hề tránh né, như là đã dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô vậy.

Cô bực dọc nóng nảy, không nhịn được hét to với Hoàng thị: “Đụng phải chính là đụng phải, bà đừng có sờ loạn vào nữa.”

“Cô gầm cái gì?” Hoàng thị quay đầu trừng mắt với cô, hung dữ nói: “Nếu không phải nhất định cô đòi xuống xe thì làm sao có cơ sự này? Giờ xảy ra chuyện cô cũng chỉ biết đứng đó giương mắt lên mà nhìn!”

Những chiếc xe đằng sau không kiên nhẫn, nhấn còi giục giã ầm ĩ.


Nhất thời khung cảnh trở nên hỗn loạn.

Vẻ mặt Mạc Hàm lạnh xuống, lồng ngực phập phồng, phất tay xoay người bỏ đi.

Chu Viễn An không nói hai lời liền đuổi theo.

Mạc Tiểu Dương khó xử nhìn phải nhìn trái một chút, cuối cùng cũng đi theo.

Mạc Hạo và Hoàng thị dùng tiếng địa phương, ba Chu nghe nửa ngày đầu óc vẫn mơ hồ, ông nói gà bà nói vịt.

Nhưng nói chung là ông cũng hiểu đại khái, nhìn hiện trường cũng đoán được tình hình.

Rối rắm hồi lâu, cuối cùng ông cũng tỏ thái độ: “Hai vị đừng quá khẩn trương, là do xe của tôi đột ngột chuyển làn, đây là trách nhiệm của tôi, hai vị không cần phải bồi thường.”

Mạc Hạo sửng sốt: “Thật sao?”

“Ừ.” Ba Chu nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát, phun lại sơn chắc cũng chỉ mất mấy nghìn đồng thôi.”

“Vậy… Chúng tôi có thể đi?” Vẻ mặt Hoàng thị dường như vẫn không dám tin.

Ba Chu gật đầu: “Vừa ăn tết xong, không nên khiến cảnh sát giao thông phải bân rộn, tôi sẽ chuyển mọi việc sang cho công ty bảo hiểm giải quyết.”

Hoàng thị nghe thấy lời này thì mừng đến chảy nước mắt, suýt nữa thì quỳ xuống chân ông: “Ai nha, ông chủ thật là một người tốt, vô cùng cám ơn ngài, tôi cũng không biết nói gì cho phải, tìm đâu được một người tốt bụng như ngài chứ.”

Người có ăn có học đụng phải một phụ nhân nông thôn, nhất thời không biết phải làm sao, ba Chu tiến lên đỡ hai người dậy, nói: “Không cần quá lời, hai vị mau chóng dẹp đường, đằng sau đã có quá nhiều xe phải chờ đợi rồi.”

Mạc Hạo gật mạnh đầu: “Vâng vâng.”

***

Ở bên kia, Mạc Hàm tập tà tập tễnh, chưa đi được mấy bước đã bị Chu Viễn An đuổi kịp.

Anh túm lấy cánh tay cô, bị cô dùng sức hất mạnh ra.

Chu Viễn An hơi cau mày: “Chân em làm sao vậy?”

“Không phải việc của anh!”

Chu Viễn An không biết là cô đang giận anh, hay là đang giận cha mẹ mình mà trên đường lại nổi nóng như vậy.

Anh đành phải dùng sức ôm lấy cô.

Mạc Hàm ghét nhất chiêu này của anh, rõ ràng không phải là đàn ông Đông Bắc, vậy mà càng ngày càng thích làm theo ý mình.

Cố cố gắng giãy giụa nhưng cũng không có tác dụng.

Mạc Hàm kêu ầm lên: “Anh muốn làm cái gì!”

Chu Viễn An vừa đi vừa nói: “Đừng cử động, anh đưa em đi bệnh viện.”

“Ở cái nơi hoang vu này thì lấy đâu ra bệnh viện?!”

“Đi quanh đây tìm một chút.”

Mạc Hạo và Hoàng thị thấy một thanh niên xa lạ ôm con gái nhà mình đang nổi điên quay trở lại thì ngẩn người nhìn chằm chằm.

Chu Viễn An vô cùng lễ phép chào hỏi: “Cháu chào hai bác.”


“… Ừ, xin chào.” Mạc Hạo ngơ ngác một lúc mới đáp lời.

Chu Viễn An lại nói: “Cháu đưa Mạc Hàm đi bệnh viện kiểm tra trước, sau đó cháu sẽ đưa cô ấy về nhà.”

“Anh bỏ tôi xuống!” Mạc Hàm liều chết không chịu: “Tôi không cần anh lo!”

Mạc Hạo nhìn con gái, nhất thời không kịp phản ứng. Suy nghĩ không biết mối quan hệ của con gái mình với người thanh niên này là thế nào.

Hoàng thị thì nhân cơ hội đem cô bán ra ngoài: “Được được được, các cháu đi đi, sau đó bảo Mạc Hàm gọi điện báo lại với chúng tôi là được.”

Mạc Hạo vẫn không yên tâm, ông hỏi Mạc Hàm: “Các con quen nhau sao?”

“Không quen!” Mạc Hàm nhấn mạnh: “Hắn là tên buôn người!”

Chu Viễn An: “…”

Mạc Tiểu Dương chỉ sợ thiên hạ không loạn, giơ tay lên nói: “Con biết anh ấy!”

Tầm mắt mọi người đều đổ dồn về phía cậu bé, cậu bé hô to: “Hai người bọn họ ngủ chung một giường!”

Mạc Hạo nghe xong lảo đảo.

Sắc mặt ba Chu thì xanh mét.

Những xe phía sau bị chắn đường không chịu nổi nữa, liền phẫn nộ thò đầu ra khỏi xe quát to: “Mấy người đằng trước đang làm cái trò gì vậy! Rốt cuộc có định đi hay không đây?”

“Không đi thì dẹp hết sang một bên! Đừng có chắn giữa đường nữa!”

“Đúng vậy! Có văn hoá không đó?!”

Cuối cùng trò hề này đành phải chấm dứt.

Ba người Mạc Hạo đành hậm hực dừng xe ở một bên, Mạc Hàm thì lên xe ba Chu.

Mặc dù Mạc Hàm giương nanh múa vuốt ở trước mặt Chu Viễn An, nhưng dưới tầm mắt không giận tự uy của ba Chu, cô không dám lỗ mãng chút nào.

Thay vì nói là kính sợ ông thì nói đúng hơn là không muốn khiến bản thân mình khó xử.

Cô nghiêm chỉnh ngồi ở ghế sau, nhưng vẫn tiếp tục đấu mắt với Chu Viễn An.

Mặc dù ba Chu cực kỳ bất mãn vì Chu Viễn An dám tự mình quyết định, nhưng trước mặt người ngoài ông cũng không tiện phát tác.

Nếu không phải vì đột nhiên cơ quan có việc thì ông sẽ không về Đồng Quan bây giờ, ai mà ngờ được là mới đầu năm đã gặp phải chuyện xui xẻo như vậy.

Ông im lặng suốt một đường, sắc mặt vô cùng khó coi.

Sau khi xe vào tới thành phố, ông tuỳ tiện tìm một bệnh viện rồi thả hai người xuống.

Hết chương 42

Tác giả có lời muốn nói: Mạc Hạo: “Blablablablabla…”

Hoàng thị: “Blablablablabla…”

Ba Chu: “???”

Lời của Bê Ba: Xin lỗi vì dạo này đã lười biếng, tại vì dạo này HN trở lạnh, mong mọi người thông cảm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.