Chiếc Ô

Chương 39: Lòng người như hoa hướng dương, sẽ không bi thương quá lâu


Đọc truyện Chiếc Ô – Chương 39: Lòng người như hoa hướng dương, sẽ không bi thương quá lâu

Biên tập: B3

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Viễn An lẳng lặng không một tiếng động ra khỏi nhà.

Anh đợi Mạc Hàm và Mạc Tiểu Dương ở cửa khách sạn, ba người ăn sáng qua loa, sau đó cùng lên đường.

Phu Châu là một thành phố nhỏ, từ thành phố đến bến tàu Dân Hải chỉ mất một giờ đi xe.

Mạc Hàm trông đợi giây phút này suốt bao lâu nay, từ lúc xe bắt đầu đi vào tuyến đường cao tốc, mặt cô vẫn luôn hướng ra ngoài cửa sổ, hai mắt mở to như muốn nhìn xuyên ra bên ngoài.

Khi còn cách bến tàu Dân Hải khoảng mười cây số, tầm nhìn càng ngày càng rộng mở, luồng khí mạnh mẽ từ bên ngoài thổi vào, mấy người ngồi trong xe bị gió thổi tóc tai tán loạn, dường như mũi đã có thể ngửi được mùi vị mằn mặn của biển khơi.

Mặt Chu Viễn An bị tóc quật vào đau rát, khó khăn nói vọng qua cơn gió lớn: “Đóng cửa sổ lại đi.”

Mạc Hàm đang chìm trong suy tư, kiên quyết lắc đầu: “Không liên quan!”

Chu Viễn An đành nhắm mắt lại, quyết định mặc kệ kiểu tóc của mình.

Đến bờ biển, Chu Viễn An còn chưa kịp trả tiền xe thì đã không thấy Mạc Hàm đâu nữa rồi.

Anh chưa từng thấy bộ dáng cô vui vẻ như thế, hôm nay nhiệt độ hạ thấp, nhưng cô vẫn khăng khăng cởi giày, để chân trần vừa chạy vừa reo hò trên bãi cát ẩm ướt, dường như chạy còn nhanh hơn cả gió.

Mạc Tiểu Dương cũng xách đôi giày chạy theo phía sau cô, trên bờ cát lưu lại hai hàng dấu chân thật dài, kéo mãi về phía xa.

Lúc này Chu Viễn An không cần phải làm người hầu nữa, anh cẩn thận tìm một vùng cát khô ráo, ngồi xuống xem hai chị em chơi đùa.

Ngồi được một lát, điện thoại trong túi rung không ngừng, là ba Chu gọi tới.

Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, vì để liên lạc với Mạc Hàm nên anh mới mang điện thoại theo, bây giờ có thể tắt máy rồi.

Sau khi làm xong, anh yên tâm phóng tầm mắt về phía xa xa.

Ánh nắng rực rỡ, trời biển hoà quyện.

Thi thoảng lại có bóng chim hải âu bay qua, thuỷ triều lên lên xuống xuống.

Bóng lưng Mạc Hàm như tan ra trong từng ngọn sóng, Chu Viễn An ngắm nhìn cô ở phía xa, cảm thấy thời gian như cũng lặng lẽ ngừng lại.

Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc cô cũng đã chơi đến mệt, ôm một đống vỏ ốc chạy về phía anh.

Chu Viễn An ngồi ở chỗ cao, cô chạy có chút vụng về, mỗi bước chân đều lõm sâu vào cát, rất khó khăn mới rút ra được.


Vất vả chạy đến bên cạnh anh, Mạc Hàm ngồi phịch xuống.

Hai tay cô nâng đống vỏ ốc, giống như đang cầm một thứ bảo vật giơ lên trước mặt anh, hỏi: “Có đẹp không?”

Chu Viễn An gật đầu, không biết nên tỏ thái độ ra sao.

Suy cho cùng thì chỉ khi còn bé anh mới cảm thấy phấn khởi với những chuyện này mà thôi.

Mạc Hàm bận bịu xâu đống vỏ ốc của cô lại, Chu Viễn An vẫn ngồi chờ ở bên cạnh.

Anh ước chừng thời gian, nói: “Gần trưa rồi, chúng ta tìm một chỗ nào đó ăn cơm đi.”

“Không!” Mạc Hàm nghe vậy liền cự tuyệt ngay lập tức: “Hiếm lắm mới được đến đây một lần, em muốn ở đây thật lâu!”

Chu Viễn An không nhịn được cười, chiều theo cô: “Được.”

Anh nhìn cô cẩn thận phủi từng hạt cát trên vỏ ốc, ngay cả khi tóc chạm xuống đất cũng không phát hiện ra.

Chu Viễn An đưa tay vén tóc giúp cô, thuận miệng hỏi: “Em rất thích biển sao?”

“Đúng vậy.” Mạc Hàm gật đầu, động tác trong tay vẫn không ngừng lại, thở dài nói: “Cái cảm giác được nhìn ra vô tận đó, không tài nào kiềm chế nổi, có ai mà không thích cơ chứ?”

Chu Viễn An suy nghĩ mấy giây, hỏi: “Ở Đồng Quan không có biển sao?”

Mạc Hàm nói: “Biển phương Bắc không giống với biển ở nơi này, vĩnh viễn u tối, giẫm lên cát y như giẫm lên đá vậy.”

Chu Viễn An sáng tỏ gật đầu, nói tiếp: “Vậy sau này em nhớ đến Phu Châu thăm anh nhiều một chút.”

Mạc Hàm không vội nhận lời, bởi vì những lời này mà đột nhiên trong đầu lại nhớ tới một ít chuyện cũ.

Cô giống như vô tình nhắc tới: “Thật ra thì khi còn bé em đã đến Phu Châu một lần, mặc dù khi đó mới hai tuổi, nhưng vẫn còn ấn tượng rất rõ.”

“Khi đó Dương Linh vừa mới rời đi, ba em vì đi tìm bà ấy mà đã dẫn em đến Phu Châu tìm…”

Cô xoay xoay vỏ ốc trong tay, giơ lên hướng mặt trời.

Ánh mặt trời chói chang xuyên qua những lỗ nhỏ, chiếu thẳng vào đáy mắt cô, mang đến một chút đau đớn.

Giọng nói của Mạc Hàm cũng trở nên nhạt dần, bị ánh sáng mạnh này che lấp.

“Nghe Mạc Hạo kể lại, Dương Linh cũng vô cùng thích biển. Không biết có phải là trùng hợp hay không, mà khi bỏ đi bà ấy đã tìm được một đối tượng mới là chủ tàu đánh cá rất giàu có, người kia tặng cho bà ấy một chiếc du thuyền, bà ấy liền không cần em và ba nữa.”


Chu Viễn An không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn cô.

Mạc Hàm nhìn về phía xa xa, vén những lọn tóc bị gió thổi loạn ra sau tai, thở dài: “Nếu như anh được gặp Dương Linh, nhất định sẽ biết ngay đó là mẹ em. Mặc dù em luôn cố gắng bài xích bà ấy, nhưng vẫn không thể không thừa nhận rằng em rất giống bà.”

“Thích cái đẹp, ưa hư vinh, không giỏi kiềm chế.” Nói đến đây, cô không nhịn được nở một nụ cười tự giễu: “Có một số thứ đúng là do gen di truyền, xoá kiểu gì cũng không sạch.”

Chu Viễn An yên lặng lắng nghe, không cắt lời cô.

Mạc Hàm nói tiếp: “Khoảng thời gian phải lăn lộn bên ngoài hồi cấp hai, em thường xuyên nằm mơ, mơ thấy sau này em sẽ biến thành người đàn bà như bà ấy, lưu lạc phong trần, bị vướng vào những phù phiếm nơi trần tục, cả đời cũng không tìm được một chốn dung thân.”

“Em không muốn trở thành cái bộ dáng kia, cho nên em muốn thay đổi mình.”

“Em bỏ sách giáo khoa đã lâu không động đến ra, nhưng lại không biết phải sử dụng những công thức toán học và những từ đơn tiếng Anh kia thế nào, em đã hoài nghi không biết có phải bản thân đã bị bệnh trầm cảm hay không.”

“Cứ vô lực như thế suốt một khoảng thời gian, sau đó em lại tự bình phục, lại chẳng biết phải làm gì.” Mạc Hàm nhún vai: “Cứ theo một vòng tuần hoàn, không ngừng muốn tự cứu vớt rồi lại không ngừng tự giận bản thân mình, tình trạng cũng không hẳn là tệ lắm.”

“Nhưng chuyện xấu vẫn còn chưa tới…” Mạc Hàm mím chặt môi: “Sau khi có kết quả thi đại học, lần đầu tiên trong đời em cảm nhận được sự tuyệt vọng rõ ràng đến nhường ấy, em đã tự nói với mình: Vậy là xong, không cần phải tiếp tục vùng vẫy nữa.”

Khi nói đến thời kỳ tồi tệ nhất ấy, cô không muốn tiếp tục nhớ lại, khuôn mặt nứt ra một nụ cười: “Bây giờ ngẫm nghĩ lại, hẳn là em phải cám ơn vì đã gặp được anh.”

“Nếu như khi đó anh không đến quán bar tìm em, không khiến em bật khóc, thì không biết bây giờ em còn đang đắm mình ở cái nơi tối tăm nào…”

Dừng lại hồi lâu.

Ánh mắt nhìn về mặt biển yên bình, cô giang hai cánh tay ra đón gió, lớn tiếng cất giọng: “Thế nhưng hiện tại tất cả đều đã tốt đẹp! Có rượu uống, được học đại học, lại còn có bạn trai dẫn em đi ngắm biển! Ha ha ha!”

Cô nghiêng đầu, dựa vào trong ngực Chu Viễn An, cười rất thoải mái.

Gió nhẹ nhàng lướt qua tai, như gần như xa, an bình yên lặng.

Lòng người như hoa hướng dương, sẽ không bi thương quá lâu.

Mạc Hàm buộc hai đầu xâu vỏ ốc lại với nhau, đeo vào cổ Chu Viễn An, nhẹ nhàng mỉm cười: “Cám ơn anh, Chu Viễn An.”

Chu Viễn An cũng cong khoé miệng: “Không có gì.”

Đột nhiên tâm huyết của cô trào dâng, vỗ vỗ tay quyết định: “Em viết tặng anh một bài hát nhé.”

Chu Viễn An ngơ ngẩn: “Cái gì?”


Mạc Hàm nói: “Em không khéo tay, cũng không mua được thứ gì tốt cho anh, chỉ có thể sử dụng chút sở trường này thôi.”

Chu Viễn An lặp lại một lần nữa: “… Tặng anh một bài hát?”

“Ừ.”

“Em tự sáng tác sao?”

“Đúng vậy.”

Chu Viễn An chậm rãi gật đầu, vẫn cảm thấy chưa kịp tiêu hoá nổi tin này: “Được.”

“Lúc nào có thể được nghe?” Anh hỏi.

“Ít nhất cũng phải mất một tuần.” Mạc Hàm nói: “Nhưng hiện tại em đang rất có cảm hứng, không chừng chỉ tối nay là viết xong.”

Chu Viễn An cười cười: “Cố gắng lên.”

***

Buổi chiều, bọn họ ăn một bữa tiệc hải sản lớn ở quán ăn gần biển.

Quán ăn ở nơi này đa phần là do các ngư dân địa phương tự mở, giá cả rẻ hơn rất nhiều so với trong thành phố, cá tôm đều béo mập, mùi vị tươi non.

Nhân lúc ăn cơm, Chu Viễn An đã thu xếp thuê phòng ở khách sạn, anh lên kế hoạch: “Sáng sớm mai chúng ta thức dậy lúc năm giờ, ngồi thuyền ra đảo nhỏ ở đối diện, có thể nhìn thấy mặt trời mọc. Bến tàu đặc biệt có ca nô đưa du khách lên đảo, cứ nửa tiếng là có một chuyến.”

Mạc Hàm và Mạc Tiểu Dương đều không có ý kiến, miệng gặm cua không ngừng gật đầu.

Thân thể của Mạc Tiểu Dương không thể để mệt mỏi quá độ, sau khi cơm nước xong, hành trình ngày hôm nay của bọn họ liền kết thúc, quay trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Mạc Hàm vì giữ lời hứa, nằm sấp ở trên bàn mở đèn thức khuya.

Con người toàn năng như Chu Viễn An cũng có một thứ mù tịt, đó chính là âm nhạc, anh ngồi cạnh cô nhìn một đống ký tự hoa cả mắt, không thể giúp được gì, chỉ có thể ngồi ngẩn ra.

Mạc Hàm bắt đầu cắn bút, viết một chút rồi lại ngừng, thi thoảng lại hát lên, vô cùng tập trung.

Tạm thời cô không cảm thấy buồn ngủ, sau khi Chu Viễn An cố gắng cầu hoan mấy lần nhưng thất bại, liền đi một mình đến giường, trải chăn rồi nằm vào.

Anh mở điện thoại lên, nhìn thấy một loạt cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của ba Chu.

Chu Viễn An có chút nhức đầu, ngón tay nhanh chóng lướt qua.

Sau khi cài chuông báo thức vào năm giờ sáng mai, đang muốn tắt máy thì điện thoại lại vang lên.

Lần này không phải là ba Chu, mà là Đào Duyệt.

Chu Viễn An liếc về phía Mạc Hàm đang ngồi trước bàn đọc sách, hơi do dự, sau đó cầm điện thoại đi vào trong phòng tắm.


Hai phút sau, anh bước ra với vẻ mặt ngưng trọng, bước chân ngừng lại phía sau lưng Mạc Hàm, không biết nên mở miệng ra sao.

Mạc Hàm vẫn còn đang tập trung sáng tác quên mình, một lát sau mới phát hiện ra anh đang đứng ở bên cạnh.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chớp mắt, hỏi: “Sao vậy?”

Chu Viễn An nói: “Trong nhà có chút chuyện, anh phải trở về một chuyến.”

Mạc Hàm có chút kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì?”

Chu Viễn An không trả lời, mà chỉ nói: “Sẽ không tốn quá nhiều thời gian, giải quyết xong anh sẽ nhanh chóng quay trở lại.”

Mạc Hàm ngẫm nghĩ: “Vậy sáng mai chúng ta có thể đi xem mặt trời mọc không?”

“Có thể.” Chu Viễn An gật đầu.

Nhìn anh có chút sốt ruột, vừa nói vừa đến tủ quần áo, cầm áo khoác của mình chuẩn bị rời đi: “Sáng mai anh sẽ gọi em dậy.”

Thầm nghĩ mấy hôm nay đêm nào anh cũng không về nhà, phần lớn thời gian đều bị cô chiếm mất, nhất định người nhà anh sẽ cảm thấy khó chịu.

Khi nghĩ đến đây, Mạc Hàm không nói thêm gì nhiều, sảng khoái để anh đi.

***

Ngồi một mạch để viết xong cả bài hát hiển nhiên không khả thi chút nào, Mạc Hàm không muốn thức đêm, Chu Viễn An vừa đi không lâu, cô cũng lên giường nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ, trong đầu vẫn quanh quẩn một giai điệu nhàn nhạt, dần dần thành hình, đưa cô vào giấc mộng.

Lúc nửa đêm không biết là mấy giờ, khi Mạc Hàm đang say giấc nồng, đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa ở bên ngoài.

Tiếng động kia lúc mạnh lúc nhẹ, dai dẳng không ngừng suốt mấy phút đồng hồ.

Cho là Chu Viễn An quay trở lại, Mạc Hàm cố gắng mở một con mắt ra, kéo hai chân nặng nề bước xuống giường.

Cô nhẹ nhàng mở cửa, thế nhưng đứng bên ngoài lại là Mạc Tiểu Dương.

Cậu bé mềm nhũn vô lực ngã nhào vào lòng Mạc Hàm, choáng váng nói: “Chị, hình như em bị sốt…”

Mạc Hàm nghe vậy thì cả kinh, vội vàng đưa tay sờ lên trán cậu.

Nhiệt độ cơ thể đúng thật là doạ người.

Một khi Mạc Tiểu Dương đã lên cơn sốt thì không phải chỉ cần uống thuốc là có thể giải quyết, lần nào cũng khiến Mạc Hàm như ngồi trên đống lửa.

Cô không chậm chạp lấy một khắc, nhanh chóng thay quần áo, dẫn cậu bé ra ngoài tìm bệnh viện


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.