Đọc truyện Chiếc Ô – Chương 37: Chu Viễn An, anh không định giới thiệu em với bạn bè của anh sao?
Biên tập: B3
Mạc Hàm cho rằng mình sẽ nhận được một nụ hôn nóng bỏng của Chu Viễn An.
Nhưng trên thực tế thì cô lại bị một vật thể không biết là cái gì, đen thùi lùi nhào lên người.
Cô bị doạ sợ lùi ra đằng sau mấy bước, mặt mũi trắng bệch.
Chu Viễn An thấp giọng quát: “Tây Tây, quay lại!”
Lúc này cái vật thể đen xì kia mới hơi ngừng lại, nghe lời nhảy trở về mặt đất.
Mạc Hàm định thần nhìn lại, hoá ra là một con chó lông đen, liền thở phào một hơi.
Chu Viễn An chăm chú nhìn cô, hiển nhiên không hề nghĩ tới cô sẽ xuất hiện ở chỗ này.
“Tại sao hai người lại đến đây?” Anh hỏi.
Mạc Hàm nhún vai: “Em với Mạc Tiểu Dương là hai người cô đơn lẻ loi, không muốn phải đón năm mới trong hiu quạnh, thế nên mới đến tìm anh để nương nhờ.”
Mạc Tiểu Dương cũng bước lên một bước, nắm tay Chu Viễn An, cất giọng líu lo: “Anh Tiểu An, em nhớ anh lắm đó.”
Chu Viễn An xoa đầu cậu bé, rồi nói với Mạc Hàm: “Sao lại không nói trước với anh một tiếng, để anh còn chuẩn bị.”
“Có cái gì mà phải chuẩn bị?” Mạc Hàm nháy mắt, trêu chọc: “Chẳng lẽ anh có em nào ở đây?”
“Nói linh tinh gì đó.” Chu Viễn An ngừng một chút, lại hỏi tiếp: “Hai người định ở đây mấy ngày?”
“Có lẽ là ba, bốn ngày đi.” Mạc Hàm huých huých tay anh, bóng gió: “Có bao ăn không? Có bao ở không?”
Chu Viễn An gật đầu: “Bao, tất nhiên là phải bao rồi.”
Mạc Hàm nhón chân nhìn vào trong phòng một cái, nhỏ giọng hỏi: “Nhà anh có ai ở nhà không?”
Chu Viễn An nói: “Không có ai, buổi tối mới về.”
“Vậy sao còn không mời bọn em vào ngồi một chút?”
“Ừ.” Chu Viễn An nhận lấy hành lý từ trong tay cô, nghiêng người nhường đường, lại hỏi: “Hai chị em ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn!” Mạc Tiểu Dương cướp lời: “Chị em không cho em ăn mỳ gói!”
Mạc Hàm trừng mắt với cậu bé: “Cái loại thực phẩm rác rưởi đó không tốt với cơ thể em.”
Chu Viễn An cười cười: “Buổi trưa anh xào hai món ăn, vẫn chưa ăn hết, để chút nữa anh đi hâm nóng lại cho các em.”
Hai người đổi dép, đi theo Chu Viễn An vào phòng khách, con chó Tây Tây cũng bám theo sau cùng.
Chu Viễn An rót cho bọn họ hai cốc nước, nói thêm mấy câu thì đi vào bếp hâm nóng thức ăn.
Mạc Hàm nhàn nhã đi vòng quanh phòng khách, ánh mắt nhòm nhó một lượt, nhìn chỗ này một chút lại sờ chỗ kia một chút.
Lúc mới quen Chu Viễn An, cô vẫn cho rằng hoàn cảnh gia đình anh nghèo khó, sau đó phát hiện ra kinh tế nhà anh sung túc hơn nhiều so với cô, bây giờ khi được nhìn tận mắt, lại thấy ít nhất nhà anh cũng phải thuộc dạng khá giả trở lên.
Mặc dù căn phòng này không được coi là quá lớn, nhưng thiết kế vô cùng trang nhã, tất cả vật dụng trong nhà đều được làm bằng gỗ lim cổ kính. Không cần phải dùng lan trúc cúc mai để trang trí, mà trên tường chỉ treo mấy bức tranh chữ nổi tiếng, tràn ngập hương vị nho giáo.
Mạc Hàm thực sự nghĩ không ra, điều kiện của Chu Viễn An tốt như vậy, tại sao cứ luôn phải nhịn ăn nhịn tiêu.
Mạc Tiểu Dương cũng đi theo sau lưng cô, quan sát xung quanh, mắt cũng không buồn chớp: “Chị, nhà của anh Tiểu An thật là đẹp nha…”
Mạc Hàm không lên tiếng, lẳng lặng gật đầu.
***
Một lúc sau, Chu Viễn An bưng thức ăn đã được hâm nóng ra.
Mấy người ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu lấp đầy bụng.
Con Tây Tây ngửi được mùi thơm, kích động nhảy tới nhảy lui, không ngừng nhảy lên người ba người, cái đuôi cũng vẫy như sắp gãy đến nơi.
Mạc Hàm chưa từng thấy có con chó nào nhiệt tình với người như vậy, dở khóc dở cười: “Sao con chó này lại hiếu động thế nhỉ?”
“Nó vẫn luôn ầm ĩ như vậy.” Chu Viễn An ngừng một chút, nói tiếp: “Rất giống em.”
Mặt Mạc Hàm tối sầm, đặt đũa xuống: “Chu Viễn An, ý anh là sao?”
Chu Viễn An gật gù sửa sai: “Hoạt bát, đáng yêu.”
Mạc Hàm trừng mắt nhìn anh, mấy giây sau không kìm được mà bật cười.
“Lá gan không nhỏ, dám nói em là chó.” Cô giận dữ hừ hừ: “Tối nay sẽ cho anh biết thế nào là điện mông của bổn cô nương.”
Chu Viễn An ho khan, bên cạnh vẫn còn một cậu bé, anh liền lặng lẽ chấm dứt cái đề tài này.
Mạc Hàm tiếp tục ăn cơm, Chu Viễn An ngồi cạnh nhìn một hồi, hỏi: “Các em có chỗ ở chưa?”
“Chưa.” Mạc Hàm lắc đầu: “Không phải anh nói sẽ bao ăn bao ở sao?”
Chu Viễn An nói: “Vậy lát nữa anh sẽ đặt phòng ở khách sạn cho em.”
“Được.”
Chu Viễn An lại hỏi: “Buổi chiều có dự định gì chưa?”
“Ừm…” Mạc Hàm cắn đũa, ngẫm nghĩ một lúc: “Nghe theo anh đi.”
Chu Viễn An nói: “Buổi tối có muốn cùng ăn cơm với ba mẹ anh không?”
Mạc Hàm hơi sửng sốt: “Gặp phụ huynh?”
“Cứ coi là vậy đi, em cũng có thể không nói chuyện em là bạn gái anh.”
Mạc Hàm trầm ngâm: “Anh hy vọng em gặp bọn họ sao?”
Chu Viễn An nhàn nhạt nói: “Theo ý em thôi.”
Mạc Hàm suy nghĩ một chút: “Nhưng có vẻ như ba anh không thích em.”
Chu Viễn An uống một ngụm nước, chậm rãi nói: “Hồi lớp mười hai ông ấy nghi ngờ mối quan hệ của hai chúng ta, anh đã hứa với ông ấy là sẽ không yêu sớm… Nhưng bây giờ chúng ta lại thực sự ở cùng một chỗ, anh cũng không biết ông ấy sẽ nghĩ thế nào.”
Mạc Hàm cười cười: “Vậy coi như xong, chắc chắn bây giờ ba anh sẽ không muốn gặp em.”
Cô vỗ vỗ bụng, nói khoác mà không biết ngượng: “Chờ em sinh cho ông ấy một đứa cháu nội, lúc đó sẽ đến thỉnh an ông ấy một lần nữa.”
Chu Viễn An vội vàng đặt cốc nước xuống, suýt nữa thì bị sặc.
***
Chờ hai chị em ăn cơm xong, Chu Viễn An về phòng thay một bộ đồ thoải mái, sau đó dẫn bọn họ đi dạo một vòng quanh mấy cửa hàng tổng hợp, mua chút đồ đặc sản.
Buổi tối anh gọi điện cho ba Chu, nói có việc nên không về nhà ăn cơm, trên thực tế là dẫn Mạc Hàm và Mạc Tiểu Dương đi tìm chỗ ở.
Chuẩn bị sang xuân, Phu Châu là thành phố du lịch, thế nên giá phòng khách sạn cũng đồng loạt tăng theo.
Mạc Hàm nhìn bảng giá, phòng bình thường tận ba trăm đồng một đêm, ngay lập tức lắc đầu phản đối: “Quá đắt, không được, chuyển sang chỗ khác đi.”
Nhưng Chu Viễn An đã nhanh hơn cô một bước, nói với quầy lễ tân: “Cho tôi hai phòng tiêu chuẩn, tạm thời đặt trong năm ngày.”
Lúc anh đang muốn lấy thẻ trong ví ra, Mạc Hàm vội ngăn lại: “Em với Mạc Tiểu Dương ở cùng một phòng là được rồi, đừng lãng phí tiền.”
Chu Viễn An tránh tay cô: “Không sao cả, lấy hai phòng.”
Anh kiên trì muốn tỏ rõ lòng hiếu khách của chủ nhà, Mạc Hàm không thể làm gì khác hơn là cung kính không bằng tuân mệnh.
Sau khi làm xong thủ tục thuê phòng, ba người đi thang máy, trước tiên cùng vào một phòng.
Tiện nghi trong phòng không phải là rất tốt, nhưng giường và chăn cũng coi như sạch sẽ, đồ đạc đơn sơ, ti vi treo trên tường nhưng không bắt nổi mấy kênh.
Mạc Tiểu Dương ngoan ngoãn cầm quần áo đi tắm, Mạc Hàm thì xách túi đồ đạc tới mép giường, ngồi xổm xuống sắp xếp lại.
Chu Viễn An tạm thời bị bỏ mặc ở một bên, ngây người ngồi im lặng.
Anh nhìn xung quanh một chút, lại nhìn Mạc Hàm một chút, lẳng lặng không tiếng động đi về phía cô, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô.
Mạc Hàm bị anh im lặng nhìn chọc chọc một lúc lâu, cảm thấy hơi đáng sợ, không nhịn được sờ sờ mặt mình, hỏi: “Nhìn em lâu như vậy để làm gì?”
Chu Viễn An đột nhiên nói: “Bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau?”
Mạc Hàm ngẫm nghĩ một chút: “Đại khái.. khoảng nửa tháng?”
“Sai, là mười chín ngày sáu giờ.”
“…” Mạc Hàm không hiểu cho lắm, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh nhớ rõ như vậy để làm cái gì chứ?”
Chu Viễn An nói: “Lúc rời khỏi nhà em vô tình liếc đồng hồ, chẳng hiểu sao lại cứ thế ghi nhớ.”
“Ừm.” Mạc Hàm không cảm thấy hứng thú cho lắm, cúi đầu xuống tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Chu Viễn An lại tiếp tục nhìn chằm chằm cô rất lâu, đột nhiên đưa tay cướp giày cao gót của cô rồi đứng dậy.
Mạc Hàm ngẩng đầu lên nhìn anh, khó hiểu: “Anh làm gì đó?”
Chu Viễn An không trả lời, một cánh tay nâng lên, giơ giày lên thật cao.
Mạc Hàm hơi nhíu mày: “Anh cẩn thận đó, giày này rất đắt, anh đừng đánh rơi gãy của em.”
Chu Viễn An nói: “Muốn thì em tự tới lấy đi.”
Mạc Hàm đứng lên, giơ tay thật cao lên để với, nhưng không với tới được.
Cô cố gắng kiễng cả hai chân lên, nhưng cũng vẫn không tới.
Nhảy mấy cái, vẫn không tài nào với tới.
Cô có chút không vui trợn mắt nhìn anh: “Anh đang bày trò gì vậy?”
Chu Viễn An nói: “Gọi một tiếng chồng đi, anh sẽ trả cho em.”
“…” Mạc Hàm sững sờ hai giây, sau đó phá lên cười, cất giọng chê bai: “Sao lại ngây thơ như vậy chứ? Anh học của ai đó?”
Chu Viễn An không bị lay chuyển, vẫn giơ cao đôi giày lên như cũ: “Gọi chồng đi.”
“Em mới không gọi đâu.” Mạc Hàm trừng mắt, xoay người tiếp tục làm việc của mình: “Rõ là nhàm chán.”
Chu Viễn An đợi một lúc lâu, quả nhiên Mạc Hàm không thèm để ý gì đến anh nữa.
Anh im lặng buông thõng tay xuống, hạ khoé miệng, quả thực là rất nhàm chán.
Mấy giây sau, anh giúp Mạc Hàm xếp giày cao gót vào phía chân giường, bên cạnh đôi dép, chỉnh tề thành một hàng.
Mạc Hàm nghiêng đầu nhìn anh, gật đầu: “Đúng rồi đó.”
Vừa mới dứt lời, cả người đã bị Chu Viễn An bế bổng lên, hai chân rời khỏi mặt đất.
Anh đi mấy bước là đến ghế salon, ngồi xuống đặt cô lên đùi mình.
Trong tay Mạc Hàm vẫn còn đang cầm chiếc áo len chưa gập xong, anh liền đặt nó sang một bên, sau đó cầm lấy tay cô.
Mạc Hàm tò mò không biết có phải anh lại có trò gì mới hay không, đôi mắt đen láy của anh nhìn chăm chú vào cô, không nói không rằng, tiến sát tới hôn cô.
Bốn cánh môi ấm áp khẽ chạm vào nhau như gần như xa, đầu lưỡi của anh bắt đầu thăm dò đi tới, đã sớm quen thuộc nên dễ dàng tìm được đối phương.
Mạc Hàm từ từ nhắm mắt lại, gió cuốn mây bay vô cùng hưởng thụ, mọi suy nghĩ trong đầu dần trở nên trống rỗng, để mặc anh phóng túng, để mặc anh truy đuổi.
Lúc cả hai rời khỏi nhau, khuôn mặt Chu Viễn An hơi ửng đỏ.
Đó là biểu hiện của anh khi động tình.
Mạc Hàm nhìn anh, khoé miệng hơi cong lên.
Mỗi khi Chu Viễn An chủ động hôn cô, tâm trạng của cô đều trở nên vô cùng tốt, huống chi hôm nay dáng vẻ của anh… tuy ung dung nhưng lại lộ ra sự sốt ruột khó kìm nén.
Người khác có thể không nhìn ra, nhưng khi tiếp xúc thân mật với anh, cô có thể cảm nhận được rõ ràng.
Cùng với người mình yêu làm chuyện vui vẻ, ngoại trừ sự sung sướng của thể xác, còn có sự thăng hoa của tâm hồn.
Khuôn mặt đầy vẻ thoả mãn, cùng với làn da đỏ ửng của Chu Viễn An là một kích thích với của Mạc Hàm.
Cô thích nhất là được nhìn thấy sự quyến rũ và nóng bỏng dù chỉ trong vài giây của anh, vì đó chính là do cô đem đến, anh không thể nào khống chế được bản thân mình. Những mê say đó chỉ có duy nhất một mình cô có thể làm được.
Giây phút này mới chỉ dừng lại ở những nụ hôn, vẫn còn hơi thiếu một chút nồng nàn.
Mạc Hàm kéo cổ anh, khẽ hà hơi vào đó: “Đang muốn em sao?”
Chu Viễn An im lặng không lên tiếng.
Mạc Hàm hừ nhẹ: “Muốn thì cứ nói thẳng ra đi, hành động như con thiêu thân vậy để làm gì?”
Hai tay Chu Viễn An ôm chặt cô hơn, thấp giọng nói: “Anh muốn nhận hàng.”
Mạc Hàm cười cười, cầm bàn tay anh đặt lên cúc áo của mình: “Vậy thì anh phải kiểm tra hàng trước đã.”
Chu Viễn An còn chưa kịp làm gì, cửa phòng tắm đã bị đẩy ra, Mạc Tiểu Dương ôm quần áo bẩn đi ra ngoài.
Mạc Hàm nhanh tay lẹ mắt, trượt khỏi người Chu Viễn An, nghiêm túc ngồi thẳng người.
Mạc Tiểu Dương liếc mắt nhìn hai người, dường như đã quá quen, nên lại thu hồi ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Cuối cùng thì Mạc Hàm đã hiểu tại sao Chu Viễn An lại muốn thuê hai phòng.
Cô hắng giọng, đang do dự không biết phải nói thế nào để tối nay cậu bé chịu ngủ một mình. Thế nhưng Mạc Tiểu Dương lại rất tự giác, cầm đồ của mình đi về phía cửa, chuẩn bị bước ra ngoài.
“Em biết hai người phải làm chuyện của người lớn, em sang phòng bên cạnh ngủ đây.”
Mạc Hàm và Chu Viễn An nhìn cửa phòng đang chậm rãi khép lại, trố mắt nhìn nhau một lúc.
Chu Viễn An nói: “Bình thường em dạy em ấy cái gì? Sao lại có thể biết những chuyện như vậy?”
“Thằng quỷ nhỏ đó.” Mạc Hàm xì một tiếng: “Em ấy ngay cả ‘Ai I Ết’ còn biết nữa là, có cái gì mà không biết?”
“…”
Vốn chỉ là câu nói đùa, thế nhưng vừa nhắc tới cái đề tài này, hai người đều không hẹn mà cùng rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, Chu Viễn An hỏi: “Bệnh tình của em ấy ra sao rồi?”
Mạc Hàm lắc đầu, không nói lời nào.
“Nghiêm trọng sao?” Chu Viễn An hỏi dồn.
“Cũng không phải…” Mạc Hàm thở dài: “Bây giờ em ấy đang trong thời kỳ ủ bệnh, không có triệu chứng gì, nhưng cũng có thể phát bệnh bất cứ lúc nào…”
Không khí trong phòng yên lặng lạ thường, mỗi một lời của Mạc Hàm đều rất nặng nề.
“Bác sỹ nói em ấy bị lây truyền từ mẹ sang con, có thể sống khoẻ mạnh bình thường đến tám tuổi là đã vô cùng hiếm thấy, ước chừng sẽ phát bệnh trong hai năm nữa…”
“Em không biết ngày đó khi nào sẽ đến, rõ ràng em ấy luôn khoẻ mạnh như vậy, thế nhưng lại sống được một ngày là ít đi một ngày…”
Ánh sáng mờ nhạt nhấp nháy, hai bóng người nhẹ nhàng lơ lửng chiếu rọi trên mặt đất, giống như chỉ cần một ngọn gió là có thể thổi tan.
Lúc Chu Viễn An muốn giơ tay ôm lấy Mạc Hàm, cô đột nhiên dùng sức lắc đầu thật mạnh, miệng nở nụ cười, tự thuyết phục bản thân mình: “Không được nghĩ như vậy, bác sỹ nói có một số ít những ca mà cả đời cũng không phát bệnh, em thấy vận khí của Mạc Tiểu Dương không tệ, có lẽ em ấy chính là một phần vạn kia, không chừng sau này em chết rồi mà em ấy vẫn còn chưa chết đấy, ha ha ha.”
Mạc Hàm cũng coi như là một người lạc quan, bình thường đều cố ý không nghĩ tới vấn đề này, tựa như nếu mình quên đi thì nó cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Nếu như không phải hôm nay chẳng may nhắc tới, cô cũng sẽ không nói nhiều như vậy.
Chu Viễn An ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Nào có ai tự nguyền rủa mình như vậy chứ.”
“Đấy đâu phải là nguyền rủa?” Mạc Hàm rất nghiêm túc: “Em chỉ định sống đến năm mươi tuổi thôi, về già mặt toàn nếp nhăn thì thà chết còn hơn.”
Chu Viễn An dùng ngón tay chặn miệng cô lại: “Thôi, đừng nói những chuyện xui xẻo như thế này nữa.”
“Ừ.” Mạc Hàm mỉm cười, lấy miếng ngọc anh tặng từ trong túi ra quơ quơ: “Yên tâm đi, có cái bùa hộ mạng này của anh, tất cả mọi việc đều sẽ bình an.”
***
Sáng sớm, ánh mặt trời chói chang tràn ngập cả căn phòng, xua tan đi cái lạnh giá.
Mạc Hàm cảm nhận được ánh sáng xung quanh, híp mắt không muốn tỉnh lại, thế nhưng từng tiếng ho khan bên cạnh đã khiến cô không thể nào tiếp tục giấc mộng.
Giãy giụa hồi lâu, cuối cùng cô mới quyết định mở mắt ra, xoay người nhìn Chu Viễn An.
“Anh sao vậy? Cứ ho khan mãi.”
Ánh mặt trời rơi vào sống mũi cao thẳng của Chu Viễn An, ánh sáng trắng đến loá mắt khiến cô không nhìn rõ vẻ mặt anh là màu da hay do tái nhợt.
Anh thấp giọng ho khan mấy tiếng, nói: “Không sao đâu, anh bị cảm một chút thôi.”
“Tại sao lại bị cảm?”
“Không biết nữa.”
Mạc Hàm lo lắng nhìn anh, một lúc sau không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên vẻ mặt thay đổi, cất tiếng cười nhạo: “Tại tối hôm qua không cho cơ thể anh thải độc gan, hôm nay mới bị như vậy đúng không? Đáng đời.”
“…”
Chu Viễn An biết rõ cô đang ám chỉ cái gì.
Tối hôm qua không chịu quan tâm đến tâm trạng của cô, cô mệt mỏi mà anh còn cố tình dây dưa không chịu kết thúc, vì vậy mới thù dai đến tận bây giờ.
Chu Viễn An ôm cô vào lòng, nhỏ giọng thản nhiên: “Chỉ là cổ họng không thoải mái lắm, không đến nỗi không dùng được.”
“… Được lắm được lắm.” Mạc Hàm đẩy anh ra, ngồi dậy: “Em đi tìm cho anh ít thuốc.”
Cô cầm bình siêu tốc vào nhà tắm, lấy đầy nước rồi mang ra cắm điện.
Trong lúc đợi nước sôi, cô tranh thủ đánh răng rửa mặt.
Chu Viễn An vẫn nằm im trong chăn không nhúc nhích, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, anh bỏ ra nhìn thì thấy người gọi đến là Chu Đằng, đoán ngay sẽ không có chuyện gì tốt.
Tiếng chuông reo suốt nửa phút, cuối cùng Chu Viễn An cũng chậm chạp nhấc máy.
Điện thoại vừa kết nối, Chu Đằng đã vội vã hỏi: “Anh, anh có ở cùng với Đào Đào không?”
Chu Viễn An nói: “Bây giờ mới chín giờ.”
“Vậy có phải anh đang ở cùng Đào Đào không?”
“Không phải buổi tối mới tụ tập sao?”
“Em đang hỏi có phải anh đang ở cùng với Đào Đào không cơ mà?”
Anh hơi ngừng một chút: “Không.”
Chu Đằng “Ồ” một tiếng, kỳ quái nói: “Hoá ra không phải anh đi đón cô ấy sao, em gọi điện đến nhà anh, bác trai nói anh không có nhà, em còn tưởng rằng anh đã đi rồi.”
Chu Viễn An nghiêng đầu, nhìn đôi chân trần của Mạc Hàm chạy qua chạy lại, nhỏ giọng nói: “Anh đang có chút việc, không đi được, buổi chiều cậu đến đón cô ấy đi.”
“Chuyện gì vậy?” Chu Đằng thuộc loại người nôn nóng điển hình: “Vậy buổi tối anh có thể đến đúng giờ không? Không được vắng mặt đâu đó!”
“Biết rồi, sẽ đến.”
Chu Viễn An không nói nhiều, cúp điện thoại.
Mạc Hàm một tay bưng nước, một tay cầm thuốc đi về phía anh, hỏi: “Nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
Chu Viễn An nói: “Em họ.”
Mạc Hàm tự mình đưa thuốc đến miệng anh, Chu Viễn An cúi đầu xuống nhìn, bất đắc dĩ: “Thuốc này phải uống sau khi ăn chứ?”
“A.. Đúng rồi.” Mạc Hàm vỗ đầu mình một cái, bừng tỉnh: “Em quên mất.”
Chu Viễn An đặt tạm thuốc sang một bên, ngồi dậy nói: “Có thể hôm nay anh sẽ không ở cùng em được.”
Mạc Hàm chớp chớp mắt: “Tại sao?”
“Buổi tối phải tụ tập với mấy người bạn.”
Mạc Hàm kinh ngạc: “Anh cũng có bạn?”
“Cũng không hẳn là bạn…” Chu Viễn An giải thích: “Đều là anh em họ hàng, hồi nhỏ có gặp mấy lần, không đi không được.”
“À.” Mạc Hàm gật đầu, hiếm khi thân thiện như thế: “Vậy anh mau đi đi, bọn em chờ anh trở lại.”
***
Tuy nói là bạn cùng lứa tuổi, nhưng cơ bản là Chu Viễn An không chơi được với đám người kia, chỉ có với Đào Duyệt và Chu Đằng là quan hệ tương đối khá.
Quen thuộc với Đào Duyệt, là bởi vì bọn họ cùng đi trên một con đường.
Mà Chu Đằng, cái người này tính tình có chút giống với Mạc Hàm. Da mặt dày, toàn không mời mà đến, lâu dần Chu Viễn An cũng cảm thấy quen.
Mấy người họ hàng của anh, mặt mũi khác nhau, sở thích khác nhau, nhưng có một thứ khó có thể phân cao thấp, đó chính là giọng hát không thể chịu nổi.
Chu Viễn An ngồi một mình trong góc, ánh sáng mờ ảo giấu đi tai nghe che dưới tóc mai, phải như thế này mới chịu được mấy tiếng gào quỷ khóc sói tru kia.
Thấy cũng đã được quá nửa thời gian, anh nghĩ chỉ cần cố ngồi thêm nửa tiếng nữa là có thể về báo cáo với ba Chu.
Từ lúc vào cửa Đào Duyệt luôn bị Chu Đằng quấn lấy, đợi mãi mới đến lượt hắn đi hát, cuối cùng cô ấy mới có thể thoát thân.
Đi tới ngồi xuống bên cạnh Chu Viễn An, Đào Duyệt nhặt một quả cà chua bi từ mâm trái cây lên, vừa ăn vừa hỏi: “Không phải cậu nói hôm nay sẽ đến đón tôi sao?”
Chu Viễn An tháo một bên tai nghe xuống, không hề có ý định giấu cô ấy: “Mạc Hàm tới.”
Đào Duyệt ngẩn người: “Khi nào?”
“Hôm qua.”
“Vậy hôm nay cậu… Ở chung với cô ta?”
“Ừ.”
Đào Duyệt im lặng, không nói tiếng nào.
Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến, Chu Viễn An thò tay vào túi lấy ra chiếc điện thoại đang rung, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình.
Anh trầm ngâm trong chốc lát, nhấn nút nghe.
“Chu Viễn An!” Mạc Hàm càu nhàu, rống to: “Lúc nào anh mới quay về? Em chán muốn chết rồi!”
Chu Viễn An không nhanh không chậm đáp: “Bọn họ đang muốn chơi thâu đêm, chắc là anh sẽ về trước.”
“Về trước là mấy giờ?” Mạc Hàm tra hỏi.
Anh không thể nào cho câu trả lời chính xác: “Không biết.”
Mạc Hàm không thể nhịn được nữa: “Anh mau về đi, em với Mạc Tiểu Dương không biết phải đi ăn ở đâu cả!”
Chu Viễn An vẫn bình tĩnh nghĩ cách cho cô: “Trên đường Long Khê có một con phố bán đồ ăn vặt nổi tiếng, các em có thể đến đó thử xem.”
Mạc Hàm tức giận: “Không đi.”
“Ngồi chuyến 288, rồi chuyển qua 405.”
“Quá phiền phức.”
“Vậy thì đi bộ.”
“Quá xa.”
“Chỉ mất nửa tiếng thôi.”
“Không muốn đi.”
“…”
Chu Viễn An cố gắng nhịn xuống: “Vậy em muốn đi chỗ nào?”
Mạc Hàm cũng bực mình, không muốn trả lời.
Một lúc lâu sau, đột nhiên cô gọi tên anh: “Chu Viễn An.”
“Ừ?”
Giọng của Mạc Hàm bình tĩnh hơn hẳn vừa rồi: “Anh không định giới thiệu em với bạn bè của anh sao?”
“…”
Mấy giây sau Chu Viễn An vẫn không trả lời, chỉ có thể nghe thấy giọng hát hò ầm ĩ vọng vào tai nghe.
Mạc Hàm nhíu mày: “Thôi được rồi, cứ coi như em chưa nói gì.”
Cô đang muốn cúp điện thoại thì Chu Viễn An gọi với theo: “Khoan đã.”
“Làm sao?”
Chu Viễn An hơi ngập ngừng, hỏi: “Em muốn đến chơi sao?”
Mạc Hàm tỏ vẻ thờ ơ: “Đi cũng được mà không đi cũng được, biết thêm mấy người bạn cũng không phải là chuyện xấu.”
Chu Viễn An cong khoé môi, nói: “Vậy để anh về đón em.”
Mạc Hàm không nghĩ anh lại đồng ý nhanh như vậy, cuối cùng giọng nói cũng chứa ý cười: “Được.”
Đào Duyệt ngồi bên cạnh Chu Viễn An, không nói lời nào nhìn anh tắt điện thoại.
Anh từ từ đặt điện thoại xuống, quay đầu lại nhìn cô ấy.
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Viễn An bình thản trầm lặng, ánh mắt sâu thẳm đen nhánh.
Cuối cùng, dường như anh đã quyết định xong, con ngươi khẽ nhúc nhích.
Đào Duyệt nhìn miệng anh hé ra, đột nhiên dự cảm rằng anh muốn nói gì đó.
Đó là lời nói mà cô ấy tuyệt đối không muốn nghe chút nào.
Hết chương 37.