Đọc truyện Chiếc Ô – Chương 14: “Em gái An à, phiền cậu trông nom Mạc Tiểu Dương giúp tôi một ngày nhé, hì hì ^-^”
Biên tập: B3
Sáng sớm ngày thứ bảy Mạc Hàm phải ra ngoài làm việc, cô chuẩn bị sẵn bữa sáng cho Mạc Tiểu Dương, để ở trong nồi, sau khi ngủ dậy cậu bé chỉ cần hâm lại là có thể ăn được.
Lúc nấu mỳ đột nhiên cô nhớ ra trong nhà còn có thêm một người, vì vậy nhân tiện cũng nấu thêm một phần cho Chu Viễn An.
Sau khi xong hết mọi việc, cô dán lên chiếc bát một tờ giấy nhỏ, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo: “Em gái An à, phiền cậu trông nom Mạc Tiểu Dương giúp tôi một ngày nhé, hì hì ^-^”
Công việc hôm nay của Mạc Hàm là diễn viên quần chúng, chỉ cần che ô cùng mấy người đứng nói chuyện phiếm ở xa xa, làm nền cho diễn viên chính là được.
Đoàn làm phim cũng coi như có lương tâm, ngay cả diễn viên quần chúng nhỏ bé như cô cũng có phần cơm trưa.
Buổi trưa sau khi Mạc Hàm nhận hộp cơm của mình, tìm một góc ngồi xuống dùng cơm, tiện thể lấy điện thoại ra lướt một vòng, muốn chọn cho Lê Khả một món quà sinh nhật.
Mặc dù Lê Khả là bạn tốt nhất của Mạc Hàm, nhưng tích cách lại hoàn toàn trái ngược.
Mạc Hàm chuyên gây rắc rối, khiến người khác chú ý. Còn Lê Khả lại nhát gan yếu đuối, luôn giúp đỡ mọi người. Phần lớn thời gian của cô ấy đều dùng để học tập, còn đối với thời trang và tình yêu trai gái thì lại không biết chút gì.
Trước đó Mạc Hàm đã tặng cô ấy rất nhiều quần áo, đồ trang sức, còn có cả giày cao gót, nhưng cô ấy hoàn toàn không dùng qua chút nào. Lần này Mạc Hàm quyết định không thể tiếp tục lãng phí tiền bạc nữa, có lẽ tặng cho cô ấy bộ “Đề thi đại học năm năm gần nhất” là thích hợp nhất.
Diễn viên quần chúng phải làm thật nhiều việc, lúc thì làm người đi đường, lúc thì làm nhân viên phục vụ nhà hàng, lúc lại trở thành người bán hàng rong.
Mạc Hàm bị sai sử nguyên một ngày, gần sáu giờ chiều mới kết thúc công việc, cô ở lại đoàn phim ăn cơm tối xong mới không nhanh không chậm trở về nhà.
Mạc Hàm biết Mạc Tiểu Dương có thể tự lo cho mình khá tốt, sẽ không đến mức khiến bản thân chết đói, thế nhưng vẫn không nghĩ tới bữa ăn tối của cậu lại thịnh soạn đến như vậy.
Vừa bước chân vào nhà đã ngửi thấy mùi thịt thơm mê người, cô vội vàng cởi giày chạy thẳng tới bàn ăn nhìn một cái, trên bàn đều là thịt cá, còn có cả sườn xào chua ngọt đã rất lâu rồi cô chưa được ăn.
“Sao có thể hả Mạc Tiểu Dương.” Mạc Hàm thở dài nói: “Mấy món ăn này chị đâu có dạy em nấu chứ? Tự học từ lúc nào vậy?”
Cô vừa nói vừa ngồi xuống bàn, thèm đến mức không chớp mắt, lại tiện tay cầm luôn đôi đũa muốn gắp miếng sườn xào chua ngọt.
Thế nhưng Mạc Tiểu Dương lại lớn tiếng ngăn cô lại: “Chị đừng có đụng vào, đó là đũa của anh Chu!”
Mạc Hàm sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Viễn An bưng một đĩa cải xanh xào đi từ trong bếp ra, trên người vẫn còn đeo tạp dề của cô.
Mạc Tiểu Dương nhân lúc Mạc Hàm đang ngẩn người liền đoạt lại đôi đũa, giấu vào trong ngực, dáng vẻ như không muốn để nước miếng của cô làm bẩn: “Đây là đũa của anh Chu nha, chị muốn ăn thì tự đi mà lấy!”
“…” Mạc Hàm tức đến mức đỉnh đầu bốc khói, cái đứa nhóc xấu xa này. Tại sao luôn ăn cây táo rào cây sung như thế?
Mạc Hàm ra khỏi nhà cũng không đến mười tiếng đồng hồ, trong thời gian ngắn như vậy không biết bằng cách nào hai người này đã xây dựng nên mối quan hệ đồng chí cách mạng sâu sắc như vậy.
Buổi tối sau khi tắm xong, Chu Viễn An tới phòng của bọn cô dạy Mạc Tiểu Dương làm bài tập số học, Mạc Hàm thì nằm ở trên giường bắt chéo hai chân, nhàm chán giở tạp chí thời trang.
Cô phát hiện ra bài tập số học của học sinh tiểu học bây giờ càng ngày càng khó hiểu, hai người bên cạnh bô bô thảo luận cả nửa ngày, thế nhưng cô nghe không hiểu chút nào, liền cảm thấy phiền muộn.
Tới mười giờ rưỡi, Mạc Hàm liền bắt đầu đuổi khách: “Được rồi được rồi, tôi thấy hôm nay cũng không còn sớm nữa, em gái An à, cậu đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, đến giờ gan đào thải độc rồi.”
“…”
Trả đũa kiểu này ngược lại cô luôn luôn rất thành thạo.
Sau khi Chu Viễn An ra về, Mạc Hàm đi vệ sinh rồi mới quay trở lại ngủ.
Đến khi cô vào trong phòng, lại thấy Mạc Tiểu Dương đang ôm hộp sữa tươi ngồi ở mép giường, ngửa cổ uống ừng ực.
Mạc Hàm vô cùng kinh ngạc: “Chẳng phải là em vốn không thích uống sữa bò nguyên chất sao?”
Mạc Tiểu Dương uống hết ngụm cuối cùng, bộ dáng vẫn chưa thoả mãn lau bọt trên khoé miệng, nói: “Anh Chu nói uống sữa tươi có thể cao lên.”
Trong lòng Mạc Hàm lại bốc lên mùi giấm chua: “Tại sao chị nói nhiều lần như vậy em không thèm nghe? Người khác vừa nói em đã nghe ngay?”
Mạc Tiểu Dương vội bảo vệ Chu Viễn An: “Anh Chu nói khi còn bé anh ấy cũng rất lùn, nếu em uống nhiều sữa và chăm chỉ chơi bóng rổ, sau này nhất định cũng có thể cao giống như anh ấy.”
Giọng nói Mạc Hàm chua như giấm: “Chị thấy em mở miệng một tiếng anh Chu hai tiếng anh Chu, có phải là đã đổi thần tượng rồi không?”
“Không biết nữa.” Cậu nhóc thở dài, rất khổ sở khi phải cân nhắc đến vấn đề này: “Anh Hải Điểu sẽ dạy em chơi game, nhưng bảng cửu chương của anh ấy lại quá tệ…”
“Ha ha ha.” Mạc Hàm không nhịn được cười, bộ dáng hả hê: “Chị nghĩ chỉ mấy ngày nữa thôi em sẽ quên sạch không còn nhớ chút gì tới Lý Việt Hải nữa.”
“Không có đâu!” Mạc Tiểu Dương kiên quyết không thừa nhận mình là loại người bạc tình bạc nghĩa: “Anh Hải Điểu đã đồng ý tuần sau tới buổi họp phụ huynh của em rồi, em vẫn còn nhớ!”
“Ách, đúng rồi!” Mạc Hàm vỗ đùi một cái: “Suýt chút nữa chị đã quên mất chuyện này!”
“Sao chị lại đãng trí như vậy!” Mạc Tiểu Dương liền khẩn trương: “Đừng nói là anh Hải Điểu cũng sẽ quên chứ? Anh ấy còn nhớ được không?”
“Hắc hắc, yên tâm đi.” Mạc Hàm véo cái mũi nhỏ của cậu bé, nói: “Anh ấy đã đồng ý thì sẽ tới thôi.”
Mặc dù bình thường Lý Việt Hải mồm mép giảo hoạt, nhưng đối xử với bạn bè lại rất đáng tin.
***
Chiều chủ nhật khi Mạc Hàm đang vẽ nhìn thấy hắn, liền cố ý nhắc lại một lần: “Đừng có quên ngày thứ sáu phải đi tới buổi họp phụ huynh của Mạc Tiểu Dương với em đó.”
Lý Việt Hải vỗ ngực một cái, vô cùng chắc chắn nói: “Yên tâm đi, nhất định anh sẽ không quên đâu!”
Nhưng mà liền hai ngày thứ tư thứ năm Mạc Hàm cũng không nhìn thấy Lý Việt Hải, hắn không tới phòng vẽ tranh, không biết người đã chạy đi đằng nào, gọi điện thoại thì tắt máy.
Mạc Hàm hỏi A Phong, A Phong cũng nói không liên lạc được, cô lại đi tới hỏi giáo viên chủ nhiệm của Lý Việt Hải, lúc này mới biết được chút tình hình.
Hoá ra không biết là Lý Việt Hải lại gây ra hoạ gì, bị ba hắn bắt nhốt về nhà, mấy ngày hôm nay đều xin nghỉ học.
Trước kia mỗi lần Lý Việt Hải gây ra đại hoạ, Mạc Hàm đều không thoát khỏi liên quan. Thế nhưng lần này cô lại không biết chút nào, rốt cuộc thì hắn đã làm chuyện ngu ngốc gì?
Buổi trưa thứ sáu, rốt cuộc Mạc Hàm cũng nhận được điện thoại của Lý Việt Hải. Giọng hắn rất nhỏ, lén la lén lút, dường như là phải trốn vào một góc để gọi cho cô.
“Mạc Hàm, xin lỗi em, ba anh nhốt anh ở trong nhà, theo dõi vô cùng gắt gao, thực sự là anh không thể trốn ra được…”
Mạc Hàm bình tĩnh nói: “Cho nên là?”
“Cho nên… cuộc họp phụ huynh vào buổi chiều anh không thể đi được rồi, em xin lỗi Mạc Tiểu Dương giúp anh, lần sau anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em ấy.”
Mạc Hàm thở dài: “Rốt cuộc thì anh đã làm gì mà khiến ba anh tức giận như vậy?”
Lý Việt Hải thong thả nói: “Thứ tư không phải là sinh nhật Lê Khả sao? Đêm hôm đó anh không có giờ học ký hoạ, nên đã lén lút chạy về trường học, muốn cho cô ấy bất ngờ một chút. Nhưng chủ nhiệm lớp không cho anh vào, anh không còn cách nào đành phải leo tường, kết quả lại bị bảo vệ bắt ngay tại trận, thật là tức chết đi được!”
“Vốn cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng họ lại nhất định bắt gọi phụ huynh đến, lại còn hoài nghi anh là ăn trộm, lục soát khắp người anh, cuối cùng lại lục ra được bài tình ca anh viết cho Lê Khả, bị ba anh nhìn thấy còn không nổi trận lôi đình? Sau đó anh liền gặp nạn như thế này.”
Mạc Hàm không biết phải nói với hắn thế nào cho tốt, liền trực tiếp cúp điện thoại: “Đúng là đáng đời anh!”
Buổi trưa Mạc Hàm không có tâm trạng ăn cơm, liền ngồi chung với Chu Viễn An trong cửa hàng bán đồ ăn nhanh, anh ăn cô ngồi nhìn.
Chu Viễn An không thích ăn một mình, anh lấy thêm một đôi đũa sạch, gắp một miếng măng tây đưa đến trước mặt Mạc Hàm.
Mạc Hàm tức giận nghiêng mặt sang một bên: “Không ăn!”
“…”
Chu Viễn An đợi một lúc không thấy cô há miệng ra, anh đành phải thu đũa lại, tự mình ăn.
Nhưng chỉ một lát sau, Chu Viễn An vẫn không ngại phiền lại gắp một miếng thịt gà đưa cho cô.
Mạc Hàm vẫn như cũ quay mặt sang bên: “Đã nói là không ăn!”
“…” Cuối cùng Chu Viễn An không nhiều chuyện nữa, bỏ đôi đũa kia đi, yên tâm cúi đầu xuống ăn một mình.
Tâm trạng nóng nảy buồn bực của Mạc Hàm kéo dài đến tận giờ học ký hoạ buổi chiều, nhưng vẫn chưa giảm bớt chút nào.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên bị Lý Việt Hải cho leo cây, nên sớm quen mới phải, thế nhưng tâm trạng của cô vẫn còn bị ảnh hưởng rất lớn, có lẽ là do việc lần này có liên quan đến Mạc Tiểu Dương.
Đứa nhỏ Mạc Tiểu Dương này trước giờ rất coi trọng lời hứa, Mạc Hàm vừa nghĩ tới biểu tình khi biết Lý Việt Hải không thể tới của cậu, trong lòng liền tràn ngập cảm giác áy náy.
Đều do cái đồ Lý Việt Hải đáng chết kia, Mạc Hàm không kìm được tức giận liền vẽ một cái đầu heo trên giấy, bên cạnh viết tên Lý Việt Hải.
Sau khi Tiểu Hồ Tử ra ngoài hút xong một điếu thuốc quay trở lại, đi xung quanh kiểm tra một vòng, xem mọi người vẽ như thế nào. Mạc Hàm lập tức ngồi thẳng người, dùng sách che kín cái đầu heo vừa mới vẽ.
Tiểu Hồ Tử đi tới phía sau lưng cô, quan sát một lúc, đầu lông mày nhăn thành hình chữ bát (八).
Những người khác đã bắt đầu tô bóng, chỉ còn mỗi Mạc Hàm vẫn còn chậm chạp vẽ bộ khung, hoàn thành mới được hơn một nửa.
Tiểu Hồ Tử nhẹ nhàng vỗ một cái vào bả vai cô, nói: “Đi ra ngoài một chút.”
Mạc Hàm tưởng là có chuyện gì, buông bút vẽ xuống, đi theo thầy giáo ra ngoài.
Tiểu Hồ Tử dẫn cô tới căng tin bên cạnh phòng vẽ, tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Lúc này trong căng tin không có lấy một người, bốn bề yên tĩnh.
Dường như căng tin vừa mới được lau xong, sàn nhà vẫn còn ướt, bốc lên mùi hương không dễ chịu lắm.
Tiểu Hồ Từ đi thẳng vào vấn đề: “Gọi em ra đây là vì muốn trò chuyện với em một chút, kỳ thi gần đây em có ba môn không đạt yêu cầu, môn ký hoạ lại càng không tốt, tỷ lệ cơ thể người tất cả đều không chính xác, em nói xem em đang có chuyện gì?”
Mạc Hàm thầm le lưỡi trong lòng, kể từ khi giao tất cả cho “Chu tối tăm” cô đã không hề làm bài tập, vẽ ký hoạ không tốt cũng là lẽ bình thường.
Cô cúi đầu, ấp úng nói: “Kỳ thi căng thẳng, phát huy không được tốt.”
“Đừng có lấy cớ.” Tiểu Hồ Tử nhíu mày, nói: “Tôi vẫn nhớ khi mới tới em vẫn còn có thể vẽ khá được, thế nào mà hiện giờ càng ngày lại càng xuống dốc? Thật không hiểu mỗi ngày em đều bận rộn chuyện gì, lúc nào cũng xin nghỉ, em có chuyện gì mà lại quan trọng hơn cả thi đại học?”
Mạc Hàm dẩu môi, không đáp lời.
Tiểu Hồ Tử thở dài, nói tiếp: “Tôi nói chuyện hơi thẳng thắn một chút, nhưng tất cả đều là nói thật. Đám các em khi tới nơi này học nghệ thuật, đa phần đều là do học không tốt ở lớp văn hoá, muốn tìm một con đường tắt khác để đi, thế nhưng lúc này lại không chịu nắm chắc thời gian để cố gắng thì thật là vô phương cứu chữa. Tôi không cần biết em như thế nào, kỳ thi khảo sát nhất định em phải được một trăm tám mươi điểm, nếu không đạt em sẽ không thể đỗ được đại học.”
Ông ấy nói những lời vô cùng thấm thía, cuối cùng Mạc Hàm cũng nghe hiểu mấy câu, gật đầu một cái nói: “Em hiểu rồi.”
Cho dù là học sinh hư khi bị thầy giáo dạy dỗ cũng sẽ khiến tâm tình sa sút, sau khi Mạc Hàm trở lại phòng vẽ tranh, không để ý gì tới phản ứng của những người xunh quanh, chỉ chú tâm vào bức ảnh, trước khi tan học cũng đã bắt kịp phần lớn các bạn.
Sau khi Tiểu Hồ Tử giao bài tập về nhà, mọi người liền túm năm tụm ba kéo nhau ra về.
Mạc Hàm cũng trở về ký túc xá thu dọn một ít đồ, sau đó đi ra trạm xe cùng với Chu Viễn An.
Đường cái rất nhộn nhịp, mọi người đang vội vã trở về nhà, trẻ con thì vui vẻ đùa giỡn, thỉnh thoảng lại có vài chiếc xe đạp bấm chuông đi lướt qua bên người.
Ánh mặt trời ban chiều ấm áp mà nhu hoà, rơi trên bóng lưng của Mạc Hàm, đôi con ngươi màu vàng đầy mê hoặc, khiến cho mái tóc cô như được nhuộm thành những màu sắc khó phân biệt.
Trong đầu Mạc Hàm đang có quá nhiều chuyện lo nghĩ, từng tin xấu một cứ lần lượt kéo nhau mà đến, cô không nhịn được liền thở dài.
Việc cần gấp bây giờ đó là tìm người cùng đi với cô tới buổi họp phụ huynh của Mạc Tiểu Dương, Chu Viễn An là thần tượng thứ hai của Mạc Tiểu Dương, tìm anh thay thế Lý Việt Hải, chắc là Mạc Tiểu Dương cũng sẽ không quá thất vọng nhỉ?!
Nghĩ như vậy, Mạc Hàm quay đầu nhìn về phía Chu Viễn An, trợn to mắt lên hỏi: “Em gái An à, cậu có muốn chơi một trò chơi với tôi không?”
Chu Viễn An không hiểu nhìn cô: “Trò chơi gì?”
Mạc Hàm cười cười: “Trò chơi gia đình.”
“…”