Đọc truyện Chiếc Nhẫn Tình Yêu – Chương 32
Trong phòng bệnh viện, Ariana ngồi lặng lẽ trên giường suốt buổi sáng, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn nền nhà. Lúc sau, có cô y tá đi qua ghé vào bảo Ariana nên tập bước đi, và đi dạo một chút. Nàng bèn vịn tường tập đi dọc theo hành lang rồi trở về phòng.
Sau bữa trưa người ta dặn nàng là chuẩn bị dời phòng. Và khoảng gần tối thì nàng được đưa đến một khu có đông người trong bệnh viện. Cô y tá nói với Ariana rằng nàng sẽ đỡ hơn nếu được thấy người qua lại.
Nhưng thực ra nghe tiếng cười, tiếng ồn, và ngửi thấy mùi thức ăn chung quanh, Ariana chỉ cảm thấy buồn nôn liên miên. Nàng cứ phải lấy khăn bịt lên miệng, nước mắt chảy liên tục.
Bỗng có tiếng gõ cửa, một người đàn ông lớn dòm vào chỗ nàng nằm. Nàng kinh hãi bỏ khăn bịt miệng xuống hỏi ngay:
— Ai vậy?
Nàng run rẩy và cố gắng không bật khóc. Ông Samual Liebman có vẻ như cảnh sát. Họ đưa nàng về Pháp trở lại chăng?
Nhưng ông nhìn nàng dịu dàng với ánh mắt thân tình và hỏi:
— Cô Tripp phải không ạ? – Đó là tên trên giấy thông hành của nàng. Ông Saint Marne đã bỏ bớt chữ “Von”.
— Vâng!
— Cô khoẻ không?
Nàng không dám trả lời. Trông nàng có vẻ sợ sệt, cô đơn. Ông Samuel hiểu ngay tại sao vợ ông thương xót cô gái này. Trông cô ta như một cô bé. Ông nói:
— Cô Tripp, tôi là chồng bà Ruth Liebman.
Ông định đưa tay ra bắt, nhưng nghĩ là Ariana có thể hoảng sợ, nhảy khỏi giường, nên ông chỉ nói:
— Cô biết bà Ruth Liebman, cái bà hồi sáng ở đây đấy!
Từ từ Ariana gật đầu:
— Vâng, vâng… tôi biết… Hôm nay bà có đến đây.
— Bà ấy yêu cầu tôi đến thăm cô. Vì vậy trên đường đi làm về tôi ghé thăm cô một tí.
Thế sao? Viếng thăm xã hội? Người ta còn làm được chuyện đó sao? Ariana ngạc nhiên nhìn ông ta:
— Xin cám ơn ông. – Nàng cố gắng đưa tay ra bắt tay ông.
— Rất vui.
Lúc này khu bệnh viện đầy tiếng ồn, tiếng khóc, tiếng người nói… nên ông Samuel rất khó nói chuyện với Ariana. Nàng mời ông ngồi trên giường. Ông lịch sự cố gắng ngồi xuống một cách không thoải mái. Ông hỏi ngay:
— Tôi có thể giúp được gì cho cô không? Cô cần gì không ạ? – Nàng nhìn chăm chăm vào ông, ông mới thấy câu hỏi của mình quá ngớ ngẩn. Ông nói vớt vát: – Vợ tôi và tôi mong cô hiểu là chúng tôi rất muốn được giúp đỡ cô. Chúng tôi bên này thực tình rất khó hình dung được những gì đã xảy ra bên ấy… Tuy nhiên chúng tôi rất quan tâm… quan tâm sâu xa. Chúng tôi rất vui là thấy cô vẫn còn sống sót… Cô và nhiều người khác… Cô và họ bây giờ phải được sống an lành…
Gần như một bài diễn văn khó khăn cho ông. Ariana vẫn nhìn ông. Thực tình ông ta nghĩ gì? Ông muốn nói nhiều người khác là ai vậy? Hay ý ông chỉ nói những người Đức được sống sót? Nhưng dù ông nói ai, thì rõ ràng ông cũng rất quan tâm. Đây là một người cao quý và có lòng trắc ẩn, có lẽ cha nàng còn sống cũng sẽ rất quý trọng ông này. Nàng nói:
— Xin cám ơn ông Liebman. Ông làm cho tôi cảm thấy sung sướng được qua bên đây.
— Cô phải được sung sướng. Đây là một đất nước rất lớn cô ạ. Đây là một thế giới mới. Cô phải có một cuộc sống mới, cô sẽ gặp những người mới, những bạn bè mới.
Tuy nhiên đôi mắt Ariana lộ vẻ buồn. Nàng không thích những người mới. Nàng thích những người, những bạn bè cũ của nàng. Mà họ thì đã mất tất cả…
Dường như biết được ý nghĩ của Ariana, ông Samuel Liebman cầm tay nàng và bảo:
— Ruth và tôi bây giờ là bạn cô, cô Ariana ạ! Vì thế mà tôi đến thăm cô đây.
Ariana ứa nước mắt, nàng cảm động nói:
— Xin cám ơn ông, ông Liebman.
Ông ta đứng dậy vẫn cầm tay nàng và nói:
— Bây giờ tôi phải về. Nhưng ngày mai Ruth sẽ đến thăm cô. Và tôi cũng sẽ gặp lại cô sớm.
Ariana khóc nức nở hồi lâu. Ông đưa khăn tay cho nàng lau nước mắt. Nàng nói:
— Tôi xin lỗi… làm phiền ông…
— Suỵt, đừng nói thế. Cô không cần khách sáo. Tôi hiểu.
Rồi ông hỏi sơ qua chuyện nàng sống sót như thế nào. Ông thấy thật là tội nghiệp. Có một cái gì vượt quá cô bé mảnh khảnh yếu đuối nhưng dịu dàng này, làm cho cô ta có thể sống sót được như thế. Ông Sam Liebman cám ơn Chúa đã đem đến cho ông một người con gái bù vào những đứa con ông đã mất…