Đọc truyện Chiếc Nhẫn Tình Yêu – Chương 28
Chiếc xe Rolls đen của ông Jean – Pierre chở Ariana vào bến cảng Le Harve. Trên đường từ Parris đến đây ông ta không nói gì với nàng cả. Tình hình chung quanh Paris có vẻ trở lại bình yên. Xe cộ lui tới giữa Paris và cảng Le Harve rất nhiều, chuyên chở hàng hóa, thiết bị.
Ông Jean – Pierre nhiều lần lặng lẽ nhìn Ariana. Trong nhiều năm giúp đỡ người tị nạn, hầu hết là khổ đau sợ sệt, ông đã dùng lời nói an ủi nhiều người; nhưng nay, lần đầu tiên ông thấy không nói gì được để an ủi Arian. Chỉ nhìn ánh mắt tuyệt vọng củ nàng là cũng biết không có cách gì nói để cho nàng yên tâm được nữa. Hoàn cảnh của nàng thật là trơ trọi. Không còn ai thân thích, không biết đến cùng ai nữa, chẳng ai có thể hiểu được tâm sự triền miên bao nhiêu mất mát của nàng… Quá khứ như đè nén trong lòng nàng. Làm sao ai có thể chia sẻ với nàng những kỷ niệm êm ấm lúc còn ở với cha với em, với Manfred, hay những ký ức đớn đau khi nàng ở trong phòng giam bị Hildebrand suýt hiếp, tên đánh xe ngựa định hãm hại trên đường…
Ông Jean – Pierre khẽ gọi:
— Ariana!
Hôm qua Ariana mê man hai ba lần. Chỉ sáng nay nàng mới tỉnh lại đôi chút. Ông Jean – Pierre đã cầu nguyện cho nàng được đủ sức mà chịu đựng cuộc hành trình dài qua New York. Nước Mỹ đã chấp thuận cho nàng tị nạn, như bao nhiêu nạn nhân chiến tranh khác.
Ông gọi lại lần nữa:
— Ariana!
— Vâng ạ!
— Cô và Manfred sống với nhau lâu không?
— Gần một năm ạ.
Ông gật đầu và tiếp:
— Tôi chắc một năm ấy đối với cô cũng như cả một đời.
Ông mỉm cười, muốn đem lại cho nàng một tia hy vọng ở cuộc sống mới, ông bảo:
— Ở tuổi đôi mươi, một năm thì thấy lâu dài, chừng từ nay trở đi, một năm chẳng dài gì mấy.
Nàng có vẻ ngỡ ngàng, nói:
— Ý ông muốn nói tôi sẽ quên Manfred chăng?
Ông buồn bã lắc đầu:
— Không. Cô sẽ không quên anh ta đâu. Nhưng tôi nghĩ là thời gian nỗi đau đớn sẽ vơi đi, không đến nỗi quá nặng nề cho cô như bây giờ đâu.
Ông quàng tay qua vai nàng, âu yếm bảo:
— Ariana, cô còn trẻ lắm, chưa có gì là phải thất vọng cả. – Tuy nhiên ông không thấy một tia hy vọng nào trong đôi mắt trống trơn của nàng cả.
Lúc đến bến cảng Le Harve ông Jean – Pierre vẫn ngồi trên xe, không theo Ariana xuống cầu tàu. Ông không còn có gì để nói hay để giúp đỡ nàng hơn được nữa. Ông đã thu xếp được cho nàng chuyến đi này; còn lại, khi đến New York thì Tổ chức Phụ Nữ Từ Thiện New York sẽ lo lắng giúp đỡ cho nàng.
Ông thò tay ra cửa xe bắt tay Ariana. Nàng đứng với chiếc vali gỗ mà một người gia nhân của ông đã lôi từ trong kho cũ kỹ ở nhà ông ra, đưa cho nàng để tạm đựng ít áo quần vợ ông mặc trước đây, tặng nàng dùng đỡ.
Trông nàng trẻ, bé như một cô gái nhỏ. Ông Jean – Pierre chợt tự hỏi chuyến đi này không biết có hợp với Ariana không. Sao trông nàng yếu ớt mong manh quá. Thế nhưng nàng đã đi được hơn chín trăm cây số từ Berlin qua Paris với bao nhiêu trắc trở trong chín ngày dài, thì chắc nàng cũng có thể tìm cách qua được đoạn đường quyết định, để giúp nàng tìm một cuộc đời mới, dứt bỏ cơn ác mộng đã qua…
Ông Jean – Pierre cảm thấy mình như một người cha tiễn con đi xa để theo học ở một trường xứ lạ. Ông bảo nàng:
— Cô nhớ cho tôi biết khi đến nơi thế nào nhé!
— Vâng. Và xin cám ơn ông, ông Jean – Pierre, cám ơn sự giúp đỡ của ông.
Ông gật đầu và nói:
— Tôi chỉ mong là mọi việc sẽ đổi khác, mới mẻ hơn cho cô.
— Vâng, tôi cũng mong vậy.
— Tạm biệt Ariana! Chúc đi an lành.
Nàng nhìn xuống cầu tàu, bước đi, quay lui đưa tay vẫy vẫy và nói:
— Xin tạm biệt!
Nước mắt chảy dài trên má nàng…