Đọc truyện Chiếc Nhẫn Tình Yêu – Chương 25
Cùng với hàng nghìn người khác chạy trốn – bằng chân, bằng xe đạp, bằng xe hơi… – Ariana rời khỏi thành phố, lái xe chạy về phía tây. Quân Đồng Minh không chặn đàn bà, trẻ em và những người già chạy trốn. Có nhiều cảnh mà Ariana không chịu xiết, phải ngừng xe giúp đỡ một tay. Nhưng sau, nàng thấy không thể dừng được nữa vì mỗi lần dừng là y như rằng có kẻ muốn đoạt xe. Cuối cùng nàng cho hai phụ nữ đi nhờ. Đó là hai nhà buôn có cửa tiệm ở Kurfurstendam bị phá hủy, và chồng họ bị chết, họ muốn rời thành phố cho nhanh.
Người phụ nữ già nhất nói với Ariana:
— Cô ạ, tụi Mỹ sẽ giết hết chúng ta. – Bà vừa nói vừa khóc. Ariana mệt quá không muốn nói gì. Chỉ lặng lẽ lái xe chạy thật nhanh. Đến lúc tới được Kassel, cách Berlin ba trăm hai chục cây số thì vừa hết xăng. Hai người đi nhờ đã xuống ở Kable, nơi đó họ có bà con ở đấy.
Ariana ngồi yên trên xe suy nghĩ một lúc lâu, nàng chỉ mới đi được nửa đường tới Saarbrucken, nơi mà Manfred muốn nàng tới để từ đó vượt biên giới, qua Pháp. Bây giờ không bà con, bạn bè, nàng không biết phải đi đâu. Nàng đành xách gói lững thững đi bộ tới vùng biên giới.
Nàng mất hai ngày mới đi được hơn sáu chục cây số, đến Marburg. Tại đấy một ông bác sĩ già cho nàng đi quá giang xe đến Mainz, khoảng gần một trăm ba chục cây số. Thấy nàng tội nghiệp ông cho nàng đi luôn đến Neunkirchen.
Ở Neunkirchen nàng cám ơn ông bác sĩ già, xuống xe. Ông ta nhìn nàng có vẻ ái ngại, nàng phải nói dối là có mẹ nàng ở đấy.
Ariana chỉ còn đi khoảng ba mươi cây số nữa thì tới Saarbrucken, từ đó đi mười lăm cây số nữa thì đến biên giới Pháp. Thế mà nàng đi mất ba ngày trường vì mệt mỏi vừa lạnh vừa đói. Ngay ngày đầu nàng đã cạn lương thực. Nàng gặp các nông dân nhưng họ sợ hãi, chỉ có lần cho nàng hai quả táo. Còn thì họ đều lắc đầu. Nhưng cuối cùng nàng cũng đến được biên giới… Chỉ còn bò qua hàng rào kẽm gai là vào được nước Pháp. Nàng chậm rãi bò mà tim đập thình thịch, chỉ sợ có ai bắt gặp bắn nàng chết tại chỗ. Nhưng rõ ràng chiến tranh đã chất dứt. Chẳng có ai quan tâm đến một cô gái dơ dáy, mặc đồ rách rưới, bò xước cả mặt qua hàng rào kẽm gai… “Chào nước Pháp”, nàng nằm dài ra và nghỉ mệt.
Gần sáu tiếng đồng hồ sau nàng mới tỉnh dậy khi nghe tiếng chuông nhà thờ đổ hồi… Toàn thân nàng đau đớn tê liệt… Hồi lâu nàng cố gượng đi nữa, nhưng chỉ được hơn ba mươi phút sau thì ngất xỉu trên đường… Hai tiếng đồng hồ sau, một bà già đi ngang qua tưởng Ariana đã chết. Bà ghé xuống nghe tim nàng còn đập, bà ta đi vội về nhà kêu cô dâu, và cả hai cùng trở lại kéo nàng về.
Tỉnh dậy, Ariana mửa dữ dội, và bị sốt luôn hai ngày. Hai mẹ con bà kia chắc thế nào Ariana cũng chết. Bà già thấy Ariana có khẩu súng giống như của con trai bà từng đi lính cho Quốc Xã Đức, nên biết Ariana là người Đức. Bà muốn cứu giúp nàng. Sau hai ngày nữa mặc dù còn mửa, Ariana cũng xin đi. Nàng nói tiếng Pháp với họ. Bà già hỏi:
— Cô phải đi xa không?
— Paris ạ!
— Còn hơn ba trăm cây số, cô không thể đi bộ được đâu. Nhất là cô còn đau yếu.
— Tôi sẽ cố. Chắc có người sẽ cho đi nhờ xe.
— Xe? Người Đức đã lấy hết xe hơi của chúng tôi. Rồi tới người Mỹ lấy nốt. Đâu còn ai có xe!
Nhưng cô dâu của bà già nhớ ra rằng cha xứ già ở vùng đó tối hôm ấy sẽ đi đến Metz bằng xe ngựa. Nếu may mắn Ariana có thể được ông cho đi ké. Và Ariana may mắn thật.
Sáng hôm sau họ đến Metz, Ariana hơi bị bệnh vì đi đêm. Nàng cố gượng đi được vài cây số để đến BarleDuc thì gặp một chiếc xe ngựa. Nàng đưa ra ít tiền, ông ta chở nàng đi. Khoảng xế chiều ông ta ngừng xe bảo rằng ngựa và ông đều mệt.
Ông ta ngồi trên bãi cỏ bên đường lấy đồ ra ăn. Ariana mệt quá nằm nghỉ ở xa xa. Một lát nàng thiu thiu ngủ. Bỗng ông đánh xe ngựa mò đến đè nàng ra định hãm hiếp. Nàng chống cự kịch liệt, nhưng vì đã kiệt sức, nên ông ta đè nàng và kéo quần nàng xuống…
Bỗng có tiếng súng bắn chỉ thiên. Người đàn ông hoảng hồn nhảy lui. Ariana cũng nhổm dậy, nhưng mệt quá, nàng té xuống. Có hai bàn tay ai mạnh mẽ đỡ vai nàng và nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống cỏ.
— Cô có sao không? – Một giọng nói tiếng Anh. Nàng biết là những người lính Mỹ đã cứu nàng. Nàng nói:
— Cám ơn. – Nàng thấy cách đó có ba người nữa và một chiếc xe Jeep.
— Nó có làm hại cô không? – Nàng lắc đầu. Người lính Mỹ quay lại tát ngay vào mặt người đánh xe ngựa. Anh ta biết rằng những tên chó đẻ kiểu này thường hiếp đồng bào của chúng rồi vu cho quân Đồng Minh.
Xong, người lính quay hỏi Ariana:
— Cô có cần chúng tôi chở cô đi đâu không?
— Vâng, đi Paris.
— Cô đi đến Chalons-sur-Marne nhé? Cách Paris chừng hơn hai trăm rưỡi cây số. Từ đấy chúng có thể kiếm cho cô người nào chở giúp đến Paris.
Nàng nhìn người lính Mỹ, nước mắt nàng tuôn ra. Anh ta cười bảo:
— Được chứ? Nào cô lên xe đi.
Nàng ngồi giữa mấy người lính Mỹ. Họ nhìn nàng rồi nhún vai, nói chuyện riêng, thỉnh thoảng hát một bài lạ lạ.
Tới Chalons, người lính Mỹ cứu nàng lúc đầu bèn thu xếp nhờ hai người lính khác chở nàng đến Paris. Anh ta nói:
— Họ sẽ đưa cô tới nơi. – Anh ta nói bằng tiếng Pháp vụng về và đưa tay bắt tay nàng. Ariana nói:
— Cám ơn ông!
Thực ra hai người lính đi một công tác của hai vị đại tá nào đó, chưa vội phải đi Paris lắm, nhưng vì họ thấy Ariana tội nghiệp và tuyệt vọng quá nên họ thu xếp đi luôn cho thuận tiện…