Chiếc Nhẫn Tình Yêu

Chương 16


Đọc truyện Chiếc Nhẫn Tình Yêu – Chương 16

Trung Úy Von Tripp ra lệnh cho người lính gác cửa mở phòng giam củq Ariana. Một mùi nồng nặc bay ra, nhưng hai tên Quốc Xã cố không tỏ vẻ khó chịu. Phòng giam naò cũng hôi như thế vì chẳng có ai làm vệ sinh.

Từ trong bóng tối ra, Ariana hơi chói mắt, chưa thấy được gì. Nàng không hiểu là đã ở trong tối bao lâu, chỉ biết là đã khóc đến khô nước mắt. Lúc nghe họ mở cửa nàng quẹt khô nước mắt, đưa tay vuốt tóc, và đợi chờ. Có lẽ đã có tin tức về cha nàng và Gerhard chăng? nàng cầu nguyện, mong được nghe những tiếng nói thân quen. Một lát nàng mới nhìn ra vóc dánt to cao của tên Trung úy đã dẫn nàng tới đó. Y bảo:

– Mời cô đi theo tôi.

Nàng vịn vách phòng đi ra. Tên Trung úy định đưa tay dìu nàng. Nhưng đôi mắt nàng nhìn y không có vẻ gì cần sự gíup đỡ cả, mà có vẻ như muốn giữ một tư thế cao quý mặc dù gặp hoàn cảnh khốn khổ.

– Mời cô đi lối này. – viên Trung úy bứơc qua một bên rồi đi phía sau nàng, để chắc chắn nàng khỏi chạy trốn. Y nhìn nàng, cảm thấy tội nghiệp. Nàng vừa đi vưà thẳng người lên, tiếng gót giày đều đặn. chúng đưa nàng lên lầu. Lúc lên cầu thang nàng hơi choáng váng ngừng lại một lát. Viên Trung úy không nói gì, đứng lại đởi, không xơ đẩy nàng gì cả.

Ariana không biết rằng chính Manfred von tripp, tên Trung úy ấy, cũng là một dân quý phái, rất khác với các tên sĩ quan kia.

Và chính y cũng bị đám kia không ưa. Nhất là Von Tripp Rhienhardt đặc biệtkhông thích Manfred. tuy nhiên Manfred dưới quyền y nên y không lo, khi cần y hoạch họe thế nào chẳng được.

Lúc lên tời đầu cầu thang, Manfred mới cầm cánh tay Ariana dẫn vào căn phòng hôm qua. Đã có viên Đại uý đợi đấy, đang hút thuốc và nhe răng cười, viên Trung úy chào nhanh, rồi đi ra ngay. Viên Đại úy hỏi:

– Chào cô. Khi hôm cô có … khó chịu lắm không? tôi hy vọng là … phòng giam không đến nỗi nào … Mời cô ngồi xuống đi!

Ariana không nói gì cả, nàng ngồi xuống và nhìn chăm chú viên Đại úy. Y nói:

– Tôi rất tiếc nói cho cô hay là chúng tôi chẳng được tin gì cha cô cả. Có lẻ những phỏng đoán của chúng tôi đều đúng cả. Và vì cha cô không xuất hiện nên bị coi như người đào nhiệm, tính cho đến hôm nay. Như vậy hôm nay là cô không còn hy vọng gì nưã. Vậy xin cô cho chúng tôi biết tất cả những gì cô được biết.

– Thưa Đại úy, tôi không biết gì hơn những điều tôi đã nói hôm qua.

– Như vậy thật không may cho cô, chúng tôi đành phải để cô ngồi lại trong phòng giam, chờ đợi nhận được tin tức gì của cha cô thì mới giải quyết được.

Trời ơi, sẽ bao lâu? Ariana muốn hét to lên, nhưng nàng điềm nhiên không lộ gì ra mặt.

Viên Đại úy lại bấm chuông. Von Tripp bứơc vào.

– Chứ Hildebrand đi đâu mà cứ mỗi lần tôi gọi là không có nó?

– Đưa tù nhân về trở lại phòng giam. Khi nào Hildebrand về, nói tôi cần gặp nó!

– Vâng – Viên Trung úy trả lời xong dẫn Ariana ra khỏi phòng. Lúc họ xuống cầu thang thì gặp ngay Hildebrand đang vừa đi vừa hát gì đó. Anh ta nhìn Von Tripp, rồi vui vẻ nhìn qua Ariana, và nói:

– Chào cô. Ở đây vui chứ?

Nàng không đáp, nhưng nhìn anh ta đầy oán hờn, Anh ta hoỉ Von Tripp:

– Đưa về phòng giam à?

Von Tripp không nói gì. Anh ta không ưa Hildebrand, cũng như không ưa các sỉ quan khác. Anh ta chỉ nói một câu:

– Đại úy muốn gặp.

– Tớ đi ăn trưa mà. – rồi y chào và đi lên lầu. y còn ngoái lại nhìn Ariana và Von Tripp.

Lúc về lại phòng giam Ariana nghe có người phụ nữ nào đó đang kêu khóc, nàng bịt tai lại, ngồi phịch xuống nền nhà.

Ba ngày sau họ lại dẫn nàng lên gặp viên Đại úy. Y lại bảo là chưa có tin gì. Ariana lấy làm khó hiểu. Một là chúng dối nàng, hai là có sự việc gì rất nguy hiểm xảy ra cho cha và em nàng.

Ariana vẫn không chịu nói gì thêm. Von Rheinhardt lại trả nàng về phòng giam, lần này Hildebrand dẫn nàng đi. Y cầm chắc cánh tay nàng phía trên cao, để lưng bàn tay y đụng được ngực nàng. Y dùng những tiếng lóng gì đó như nói với một con vật quen thuộc. có lúc y đá và xô nàng đi.

Lúc tới phòng giam, y không nhờ người nữ trung sĩ khám xét Ariana, mà tự y thò tay vào khám xét, y sờ ngực, sờ bụng rồi sờ mông Ariana. Nàng rung mình nhìn y, y cười lớn, rồi nói:

– Thôi, chào cô!

Nàng nghe tiếng bứơc chân y đi vài bứơc, rồi trở lại. Y la măng người nữ Trung sĩ điều gì đó. Tiếng của y bảo:

– Đây, tôi chưa khảo con mẹ này. – rồi nàng nghe tiếng chìa khóa mở cửa phòng giam bên cạnh. Tiếng roi quất và tiếng một phụ nữ la thét kinh hãi. Lát thì im. Ariana chắc là y đánh người phụ nữ kia chết. Nhưng lát hồi lại nghe bà ta rên hừ hừ. Rồi tiếng bứơc chân của y bỏ đi. Ariana áp tai vào vách nghe, cứ sợ y qua phòng nàng. Khi nghe y đã đi xa nàng mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống nền nhà.

Qua ba tuần lễ cứ bị viên Đại úy kêu lên kêu xuống, hỏi đi hỏi lại, Ariana cảm thấy kiệt lực, dơ dáy, và ngày càng đói. Nàng không hiểu việc gì đã xảy ra cho cha và em nàng, sao cha nàng không trở lại? hay Von Rheinhardt nói láo? Có lẽ cha và em nàng cũng bị bắt chăng? Nhưng nàng không thễ tin là cha và em bị giết.

Cuối tuần lễ thứ ba, sau khi viên Đại úy thẩm vấn thì Hildebrand đưa nàng về phòng giam. Y đưa nàng vào phòng giam thì nàng kiệt lực, té ngã mấy lần. Tóc nàng rối bời. Nàng đưa mấy ngón tay lên chải, những móng tay cũng sứt gãy lung tung. Quần áo nhàu nát có chỗ rách rưới. Hôm thứ ba khi nàng vào phòng giam nàng đã cời đôi tất dài vất xuống đất, thì Hildebrand đã lượm cất với vẻ thích thú.

Lúc y dẫn Ariana đi lên hay xuống thì thường gặp Von Tripp. viên Trung úy này rất để ý thái độ của Hildebrand đối với Ariana. Mỗi lần y dẫn nàng đi, thường lâu tới hơn vài mươi phút. Không có lý gì để lâu như thế được. Và Von Tripp hiểu ra … À, đối với các nữ phạm nhân khác thì không nói gì, đối với Ariana, Hildebrand có biết nàng là con ai và giai cấp nào không, mà dám làm như thế! Mà dù với ai thì việc làm của Hildebrand cũng khiến cho Manfred Von Tripp thấy ghê tởm và tức giận.


Von Tripp bèn đi nhanh xuống phòng giam, và mong là mình không đến nỗi đã ra tay trễ.

Anh ta lấy xâu chìa khoá nơi nữ Trung sĩ gác phòng. Ra lệnh cho bà ta ngồi yên tại chỗ.

– Chị ngồi yên đó đi! Có Hildebrand ở đây không?

Viên nữ Trung sĩ gật đầu.

Nghe tiếng động ben trong phòng của Ariana là Manfred biết có Hildebrand trong đó. Anh ta mở nhanh cữa ra. Ariana đang bị lột trần, có vết máu chảy trên mặt. Hildebrand thì đang cầm roi đứng bên cạnh cười nham nhở. Tuy nhiên nhìn chiếc váy còn quanh người nàng, Manfred biết chưa xảy ra chuyện đáng tiếc. Thật may, anh ta đã đến đúng lúc. Anh ra lệnh cho Hildebrand:

– Đi ra ngoài!

– Ông việc gì xen vào đây, con nhỏ này là của chúng tôi?

– Không của chúng tôi nào cả, cô này thuộc quyền Đế Chế, anh cũng vậy. Tất cả là của Đế Chế!

– Nó sao được! Nó bị tù. Tôi và ông có bị tù đâu.

– Vì thế anh hãm hiếp cô ta phảỉ không?

Hai người đàn ông nhìn nhau. Ariana tim đập thình thịch, không biết Hildebrand có cầm roi quất ẩu vào viên Trung úy chăng!

Von Tripp đứng nơi cửa và bảo:

– Tôi bảo anh đi ra! Gặp tôi trên lầu!

Hildebrand bứơc nhanh ra. Ariana vội vàng quơ áo choàng qua người. Manfred đợi cho nàng bình tỉnh trở lại mới nhìn nàng và baỏ:

– Cô Von Gotthard… tôi rất tiếc … lẽ ra tôi phải biết sớm. Tôi sẽ xem xét, không đễ chuyện này xảy ra lại. Chắc chắn không tái diễn. Chúng tôi không phải như thế cả đâu. Thật đáng tiếc.

Manfred có cô em gái ngang tuổi Ariana, anh ta thì đã ba mươi chín tuôỉ. Anh hỏi:

– Cô không sao chứ?

– Cám ơn, chắc không sao!

Manfred đưa cho nàng chiếc khăn tay để lau máu trên mặt. Manfred nhìn nàng một lát rồi thở dài. Anh ta cảm thấy quả tình chiến tranh thật đáng tởm. Chiến tranh đã hủy hoãi những gì anh đã từng tin tưởng và bảo vệ. Tựa như ta nhìn một người phụ nữ ta kính yêu nay bỗng làm điếm. Anh ta hỏi:

– Tôi có thể giúp cô được gì chăng?

– anh đã giúp tôi nhiều. anh có thể cho tôi biết ba tôi ở đâu không? ông có đến đây chăng?

Manfred lắc đầu:

– Chúng tôi chẳng được tin gì cả. Có lẽ ông sẽ đến, cô đừng tuyệt vọng. Đừng nên tuyệt vọng.

– Sau bữa nay thì tôi không tuyệt vọng gì. – Nàng cố gắng mỉm cười. Anh ta nhìn nàng một lát , gật đầu , bước ra ngoài và khóa cửa lại.

Ariana nằm ra sàn nhà , nghĩ đến những gì vửa xảy ra, đến viên sĩ quan vào can thiệp đúng lúc. Nàng thấy họ quả là một đám người kỳ lạ đũ thứ , Nàng không thể nào hiểu rõ họ là thế nào.

Một tuần lễ nữa trôi qua. Thế là nàng đã bị giam một tháng. Điều nàng sộ nhất là cha và em Gerhard bị giết. Nhưng nàng không tin như thế. Nàng chỉ nghỉ đến hiện tại. Làm thế nào được trổ ra với cha và em.

Bỗng một sĩ quan lạ đến lôi nàng ra khỏi phòng giam. y xô nàng đi, chửi thề mỗi khi nàng vấp ngã. Lúc này nàng yếu lắm vì đói và mệt , không đi nỗi; nàng phờ phạc cả người. Tuy nhiên, Von Rheinhardt nghĩ rằng quả nhiên đây là một cô gái có tư cách, thông minh, và sẽ là một phụ nữ đẹp nếu tặng nàng cho một nhân vật nào đó trong chính phủ Đế chế. Không cần cho y, vì y có những thú vui khác. Y nói với nàng:

– Có lẽ nay thì cô trở thành vô dụng đối với chúng tôi. Giam cô để cha cô đến chuộc. Nhưng không ai chuộc cô cả thì nay cô trổ thành gánh nặng, chúng tôi nuôi ăn nuôi ở cho cô. Không lý gì nuôi cô nữa.

Ariana chắc họ sẽ đem bắn nàng thôi. Nhưng nành chẳng thiết gì nữa, bắn nàng đi lại khỏe hơn thế này. Nàng không thể làm đĩ cho chúng. Mà lau nhà, làm khổ sai thì nàng lại yếu đuối quá. Nàng đã mất gia đình rồi, còn gì nữa. Nàng bỗng cảm thấy nhẹ nhàng khi nghĩ là được đem ra bắn.

Nhưng Von Rheinhardt lại bảo:

– Cô sẽ được đưa về nhà cô, cho cô thu nhặt những gì cần thiết trong một tiếng đồng hồ. Nhưng cô không được lấy những gì quý giá , tiền bạc, hay châu báu, chỉ được lấy những vật dụng cá nhân của cô. Rồi cô phải tự lo liệu lấy.

Thế ra họ không bắn nàng à? Nhưng tại sao? Nàng nhìn viên Đại úy như không tin. Y bảo:

– Cô sẽ được đưa qua sống ở trại phụ nữ, cô sẽ làm việc như các phụ nữ khác. Cô ra ngồi chờ đó đi. Tôi sẽ cho xe chở cô về Grunewald lấy đồ.


– Rồi nhà cha tôi sẽ thế nào? – Nàng hỏi với giọng khàn khàn.

Von Rheinhardt bận soạn giấy tờ gì đó, một lát mới ngẩng lên bảo:

– Nhà cô để cho ông Tướng Ritter và bộ tham mưu của ông ta ở. Có lẽ ông ta thích ngôi nhà đó.

“Bộ tham mưu” của Ritter tức là bốn phụ nữ mà ông ta đã chọn được trong năm năm qua.

Nước mắt trào ra trên mặt Ariana. Nàng mong sao cho máy bay bỏ bom trúng chết cả lũ trong nhà đó.

Rheinhardt bảo:

– Như thế. Năm giồ chiều cô đến trình diên trại phụ nữ. Tôi có thể nói thêm để cô hiểu rằng sắp đặt cho cô như thế là tốt đấy. Cô được tự do chọn…. nghề sinh sống… trong phạm vi quân đội của Đế chế.

Ariana hiểu ngay rằng như thế có nghĩa là nàng có thể tự nguyện làm thình nhân của ông tướng Ritter chẳng hạn và sẽ được ở lại trong nhà nàng. Ariana cãm thấy như một nhát dao đam vào tim nàng. Nàng lại nghĩ đến bà vú Hedwig và ông bếp Berthold. Nàng trở về tơi tả thế này họ sẽ hiểu ra việc làm của họ. Đây là hành vi của cái Đảng Quốc Xã mà mấy kẻ già ấy yêu thích ! Mấy người già phản bội và ngu dại….

Bỗng có tiếng Von Tripp gọi:

– Cô Von Gotthard ! – Nàng ngạc nhiên nhìn lên. Từ hôm anh ta cứu nàng ra khỏi tay Hildebrand cho đến nàng không gặp lại anh ta. Anh ta tiếp:

– tôi phải đưa cô về nhà bây giờ. – Anh ta nhìn nàng chăm chú.

Nàng bảo:

– Nghĩa là đưa tôi qua trại phụ nữ phải không?

Nàng nói có vẻ giận dữ , rồi như hối hận, nàng thở dài. Đâu phải lỗi ở anh ta. Nàng tiếp – tôi rất tiếc.

– Đại úy bảo tôi đưa cô về Grunewald để cô lấy đồ dùng – Nàng gật đầu, đôi mắt to đen, khuôn mặt đói khổ. Von Tripp hỏi:

– Cô ăn trưa chưa?

Ăn trưa? Từ tối hôm qua đến giờ nàng đâu đã được ăn gì. Mỗi ngày chỉ được ăn một bữa, không ra sáng trưa hay tối gì cả! Lúc nào cũng chỉ một miếng thịt heo. Đói phải ăn. Nàng không trả lời gì Von Tripp cả. Anh ta nói:

– Tôi hiểu. – Anh ra dấu cho nàng đứng lên và bảo – Chúng ta đi thôi. – Anh ta nói với vẻ nghiêm nghị. Ariana đi theo ra khỏi phòng. Đầu gối nàng như muốn khuỵu xuống, và ánh nắng làm nàng lóa mắt. Nàng bước vào xe ngồi cạnh anh ta. Nàng quay mặt ra ngoài vờ nhìn dãy nhà trại, để anh ta khỏi thấy nàng khóc.

Anh ta lái xe đi được mấy phút, thì dừng xe lại, và bảo:

– Cô ngồi yên, tôi sẽ trở lại ngay. – Nàng không nói gì, chỉ ngồi dựa đầu ra ghế, ôm chặt lấy tấm chăn mà anh ta đã đưa nàng trước lúc ra xe. Nàng nghĩ đến cha và em, không biết hai người bây giờ ở đâu. Nàng không màng gì đến chung quanh nữa cả.

Một lát sau Von Tripp trở lại, đưa cho nàng một gói gồm bánh mì và thịt mặn còn nóng thơm. Anh ta không nói gì cạ Giống như Ariana, anh ta ít khi muốn nói nhiều lời, nhưng hiểu biết mọi viêc. Mắt anh ta đượm buồn, tựa hồ cũng đau đớn trước các chuyện chung quanh. Anh ta chỉ nói nhỏ:

– Có lẽ cô đói bụng.

Nàng muốn noi rằng anh ta thật tử tế quá , nhưng rồi không nói gì , chỉ gật đầu, và cầm gói bánh. Dù anh ta làm gì, thì nàng cũng không thễ quên rằng anh ta là một sĩ quan Quốc Xã , và anh ta đang đưa nàng về nhà lấy đồ đạc… Lấy đồ gì? nàng phải đem theo gì? Và sau chiến tranh, chuyện gì sẽ xảy ra nữa?… Nàng có được trở về lại nhà cũ không? Mà cha và em Gerhard đã đi rồi thì nàng đâu còn thiết gì căn nhà ấy nữa…

Những câu hỏi quay cuồng trong trí nàng khi xe đang chạy , và nàng ăn vài miếng bánh Von Tripp đã tặng. Nàng muốn ăn ngấu nghiến, nhưng sợ ăn nhanh quá có thễ bị trúng thực. Von Tripp hỏi:

– Có gần hồ Grunewald không? – Nàng gật đầu, và lấy làm lạ sao họ cho nàng về như thế.

Nhà đã là của họ, thật kinh hải. Tất cả đồ đạc, của nhà nàng đều phân phối cho các bà tình nhân của ông Tướng. Tiền bạc của ông Walmar ở ngân hàng đều bị sung công.

Von Trtipp cũng kinh ngạc vì ngôi nhà to lớn của gia đình nàng. Anh ta cũng muốn nói cho Ariana hay là trước đây nhà anh cũng như thế. Vợ và con anh chết vì bị bỏ bom trong căn nhà ở Dresden. Nay anh cũng không có nhà, vì nhà anh đã được một ông Tướng “mượn đỡ”… Cha mẹ anh cũng đã chết.

Chiếc xe chạy vào nhà trên đường trải sỏi làm Ariana nhớ lại hàng bao nhiêu lần tiếng lạo xạo quen thuộc ấy. Nàng nhắm mắt lại… Tưởng như mình cùng cha và Gerhard vừa đi nghỉ cuối tuần về…

– Cô có nữa tiếng đồng hồ. – Lệnh Rheinhardt phải được thi hành đúng. Y còn dặn là phải xem chừng kẻo nàng đưa đồ vật quý giá ra khỏi nhà. Có thể là nàng còn giấu đâu đó, tuy rằng họ đã sục xạo nhà nàng nhiều lần trong thồi gian qua.

Ariana bấm chuông, ngỡ ông Berthold sẽ ra mở cửa , nhưng không phải, mà là sĩ quan phụ tá của ông Tướng. Trông không khác Von Tripp đang đứng sau lưng nàng. Viên sĩ quan có vẻ kinh tởm trước cô gái rách rưới. Y nhìn Ariana rồi nhìn qua Manfred. Hai người chào nhau, rồi Manfred von Tripp giải thích:

– Đây là cô Von Gotthard. Cô ấy về để lấy một ít đồ đạc.

Hai người trao đổi với nhau thêm gì đó, đoạn viên phụ tá nói:


– Có lẽ không còn gì nhiều đâu.

Ariana bước vào nhà, không còn ai quen cả. Đồ đạc vẫn như cũ nhưng xếp đặt khác. Trong nhà toàn lính tráng đi tới đi lui, bưng trà, cà phê hầu hạ ai đó. Nàng có cảm tưởng như trở về một thế giới khác, một thế hệ người khác.

Nàng ngập ngừng trước phòng của cha, Von Tripp liền hỏi:

– Đồ đạc trong đó à? – Anh ta nảy giờ luôn luôn theo dõi Ariana, như sợ nàng trốn.

– Không ạ. Phòng của tôi trên lầu kia.

– Vâng, cô nhanh, kẻo chúng ta không có thì giờ.

Ariana gật đầu và lên phòng nàng. Nhưng vào trong không có gì, nàng vội trở ra, qua bên một phòng chứa đồ của gia nhân thì thấy chiếc vali và đồ đạc của nàng bên đó. Đòng thời nàng thấy bà vú phản bội đang ở trong phòng ấy. Nàng kêu lên:

– Hedwig!

Bà này không dám nhìn nàng. Nàng hỏi lớn:

– Bà không dám nhìn tôi phải không? Sợ đến thế à?

Bà ta quay lại, đôi mắt sợ sệt, hai tay run rẫy.

Ariana thấy bà đang may gì đấy liền hỏi:

– Bà đang may đồ cho họ đấy à? Chắc họ mang ơn bà lắm, phải khong Hedwig? – Nàng không dùng chữ bà nữa , nàng nắm tay lại giận dữ hỏi :

– Nói xem, may đồ cho họ, săn sóc con cái cho họ, rồi có phản họ nữa không?

– Tôi không phản cô, cô Von Gotthard !

– Trời ơi! Còn thế nữa! Vậy Berthold chứ không phải bà gọi cảnh sát phỏng?

– Chính cha cô phản bội cô. Lẽ ra ông ta không nên bỏ trốn. Gerhard đán lẽ phải phục vụ đất nước. Bỏ trốn như vậy là sai lầm.

– Bà là ai mà nói thế?

– Tôi là một nhười Đức. Chúng ta phải xét đoán nhau.

– À ra thế. anh em phải xét xữ nhau nữa.

Hedwig tiếp:

– Chúng ta có bổn phận, và có quyền trông chừng nhau , giữ cho nước Đức khỏi bị hủy diệt.

– Nhờ những người như bà nên nước Đức đã chết. Những kẽ như bà đã hủy hoại cha tôi, em tôi, và xứ sở. Tôi thù ghét tất cả những kẻ như bà.

Nàng quay đi, lấy chiếc vali nhỏ, cùng một số dồ lặt vặt. Von Tripp vẫn hút thuốc theo dõi cử chỉ của nàng từ xa. Nàng ngoái lại nhìn Von Tripp, rồi lấy một chiếc cài tóc bằng bạc bỏ vào vali. Nàng nói với anh ta:

– Tôi chỉ có cái cài tóc đó, có sao không?

Anh ta nhún vai. Đối với anh ta, đứng nhìn nàng thu xếp đồ như vậy là quá kỳ cục. Từ khi nàng bước vào nhà, anh ta thấy cung cách của nàng thì hiểu ngay giá trị của nàng. Vì rằng anh ta đã từng sống như thế. Nhà anh ta nhỏ hơn nhà nàng đây. anh ta nhớ lại các cung cách của mẹ anh, vợ anh… Bây giờ anh không còn ai cả….

Thấy Ariana bỏ thêm một đôi giày vào vali và những đồ áo quần không đáng giá, anh ta nói:

– Cô Von Gotthard, cô định đi làm nghề gì thế?

– Tôi xin lỗi. Thế lau nhà phải mặc áo khiêu vũ sao? Phụ nữ Quốc Xã không lẽ lề mễ đến thế !

– Có lẽ không đến thế. Nhưng tôi nghĩ ông Đại úy không bắt cô lau nhà mãi được đâu. Cha cô có nhiều bạn. Họ sẽ mời cô thôi. Các sĩ quan khác cũng…

Nàng cắt ngang anh ta:

– Các sĩ quan khác như Hildebrand và ông à?

Von Tripp không nói gì. Yên lặng một lúc, Ariana mới nói:

– Tôi xin lỗi, rất tiếc…

– Tôi hiễu. Tôi nghĩ rằng… – Anh ta thấy nàng đẹp và còn trẻ, còn nhiều cơ hội làm những việc khác hơn là lau chùi nhà cữa. Nhưng nàng có lý. Nàng phải ẩn mình. Có nhiều tên tương tự như Hildebrand. Mà bây giờ nàng ra khỏi nhà giam thì lại càng nhii2u tên như thế quấy nhiễu. Chúng sẽ luôn gặp nàng lau nhà, chùi cữa, cào lá rụng, rữa nhà xí… Chúng sẽ để ý cặp mắt của nàng, bàn tay xinh xắn của nàng. Chứng sễ rình rập tấn công nàng. Chẳng có gì ngăn được chúng. Nàng chẳng được bảo vệ. nàng là sở hửu của Đệ Tam Đế Chế, như một đồ vật, cái ghế, hay cái giường, ai cần dùng thì chọn! Và Manfred biết sẽ có một đứa nào đó chọn nàng. Anh ta nói với Ariana:

– Tôi nghĩ rằng cô có lý…

Rồi anh ta không nói gì thêm. Nàng bỏ đồ và vali xong liền hỏi:

– Tôi có đủ thời gian thay đồ chứ?


Anh ta gật đầu. Nàng biến vào phòng. Thực ra, nàng không còn là tù nhận thì không phải theo sát nàng như tên Đại úy ra lệnh.

Chỉ một lát sau nàng trở ra. Trông nàng khác hẳn. Von Tripp định giúp nàng xách vali, nhưng không thể được. Nàng phải tự xách. Anh ta thấy thật là ngược với những gì mình đã hiểu biết về phép lịch sự. Tuy nhiên anh cũng tự an ủi là đã mua bữa ăn trưa cho nàng , và đã cứu nàng khỏi bị Hildebrand hãm hiếp.

Nàng đi xuống tới phòng ông Walmar thì nhìn qua Von Tripp và nói:

– Tôi muốn được…

– Gì trong đó?

– Phòng làm việc của cha tôi. – Lạy chúa, nàng muốn gì trong đó. Một ít tiền cất giấu đâu đó? Một ít cũa quý gì chăng? Một chiếc súng lục để bắn kẻ nào tấn công nàng , hay bắn cả chính anh ta chăng? Anh ta hỏi:

– Bây giờ là phòng làm việc của ông Tướng… Cô muốn nhìn lại vì tình cảm chăng? Như vậy tôi phải hỏi đã…

– Anh hỏi giùm… – Trông nàng khẩn khoản. Anh ta gật đàu rồi nhe nhầng mở hé cửa. Một sĩ quan tùy viên đang nằm trong đó. Manfred hỏi:

– Còn ai nữa không?

– Không, thưa Trung Úy.

– Cám ơn, chúng tôi phiền một tí thôi.

Ariana bước vào. Nàng không động đến đồ vật. Nàng đến bên cửa sỗ , nhìn ra ngoài hồ. Nàng nhớ cha nàng đã đứng đây nói về Max Thomas, kể cho nàng câu chuyện về mẹ nàng… không biết bây giờ cha và em Gerhard ở đâu.

– Chúng ta phải đi thôi , cô ạ!

Nàng nhìn lên kệ sách và hỏi:

– Tôi xin một cuốn được chăng?

– Có thể. – Manfred thấy rằng một cuốn sách thì chẳng có hại gì – Cô nhanh lên. chúng ta đã trể đấy.

– Vâng tôi rất tiếc…. Tôi lấy cuốn này. – Đấy là một tác phẫm của Shakespeare được dịch ra tiếng Đức. Von Tripp nhìn tựa sách, gật đầu và mổ cửa bảo nàng đi ra.

– Cám ơn Trung Úy.

Nàng đã hài lòng. Trong cuốn sách đó ở giữa có giấu chiếc nhẫn nạm kim cương của gia đình nàng. Chiếc nhẫn mẹ nàng đã từng đeo. Nàng nhét nhanh cuốn sách vào giữa một chiếc áo trong vali.

Nàng đang xách vali đi xuống, và đi qua căn phòng trước, thì bỗng thấy một người mặc quân phục đeo đầy huân chương chào nàng:

— Cô Von Gatthard, hân hạnh được gặp cô.

Nàng nhìn ông ta, ngạc nhiên. Đó là ông Tướng Ritter, bây giờ là chủ ngôi nhà này. Ông đưa tay ra cho nàng bắt.

Nàng bất ngờ quá, nên trả lời theo thói quen:

— Ông mạnh khoẻ ạ?

— Tôi rất hân hạnh được gặp cô. Thật là lâu lắm rồi.

— Thế ạ? – Nàng không nhớ nổi gặp ông ta hồi nào.

— Vâng. Tôi nhớ có lần gặp cô lúc cô mười sáu tuổi trong một dạ vũ ở Nhà hát Opera. – Mắt ông ta sáng lên. Ông tiếp: – Trông cô dễ thương lắm.

Nàng nhớ lại buổi khiêu vũ đầu tiên trong đời… Ông Ritter lại nói:

— Chắc cô không nhớ đâu. Gần ba năm rồi.

— Vâng, tôi có nhớ ạ! – Nàng trả lời giọng lạt lẽo.

— A, thế à? – Ông Tướng có vẻ rất hài lòng – Vâng thế thì sẽ có lúc cô trở lại đây dự dạ vũ.

Ông ta nói với một giọng làm ra vẻ lịch sự. Ariana cảm thấy buồn nôn, muốn ói. Thà là nàng chết còn hơn. Nhưng nàng cố ghìm giữ. Nền giáo dục của nàng đã dạy nàng khả năng tự chế.

Ariana không trả lời gì ông Tướng cả. Nàng rụt lại khi ông ta đưa tay ra sờ tay nàng và nói:

— Vâng, vâng, hy vọng được gặp cô ở đây. Chúng tôi có rất nhiều dịp cử hành dạ tiệc cô ạ. Cô phải tham dự với chúng tôi. Vả lại, đây cũng là nhà cô mà. – Đồ … Nàng muốn la to lên như thế. Nhà này là của tao. Nhưng nàng chỉ nói:

— Cám ơn.

Vị Tướng bí mật nhìn Von Tripp, đoạn vẫy tay chào sĩ quan tùy viên đang đứng sau lưng ông, và nói:

— Nhớ điện thoại cho Von Rheinhardt nói chuyện này, và gửi một giấy mời đến ông ấy, mời cô Von Gotthard. Nếu không có ai mời rồi… – Ông phải cẩn thận lần này, vì vừa rồi ông mời trúng cô vợ bé của một ông Tướng khác. Chuyện đó gây rắc rối hết sức cho ông…

Bây giờ ông lại muốn thêm cô bé xinh đẹp này vào số vợ bé cả đàn của ông ta nữa! Ông ta mỉm cười với Ariana, chào nàng, và biến đi.

Chiếc vali để sau xe, Ariana ngồi thẳng người nơi ghế, nước mắt tuôn trên má nàng, nàng cũng không buồn che giấu viên Trung úy nữa… Hãy cho chúng thấy nàng nghĩ thế nào về việc chúng làm. Nhưng nàng cũng không thấy rằng chính Manfred von Tripp cũng ứa nước mắt. Anh ta hiểu rõ cái nhìn bí mật của ông Tướng lúc nãy. Ariana chắc chắn là sẽ bị đưa thêm vào đàn vợ bé của tên Tướng già dơ dáy … trừ khi là có ai lên tiếng trước về nàng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.