Đọc truyện Chiếc Nhẫn Đi Lạc – Chương 8
Cậu lóng ngóng trước lời khen của anh và không biết nên mặc hay nên thay ra. Anh quyết định giúp cậu tức thì
– Ra xe để anh Dương chờ (tên anh tài xế).
Bộ đồ anh chọn cho cậu là chiếc áo sơ mi tay dài nền trắng ngà với gân sọc màu phớt hồng, đi với quần tây xanh đen. Chiếc quần ôm ống suông làm nổi rõ vòng hông rắn chắc quyến rũ với bắp chân đầy đặn cứng cáp. . Chiếc áo sơ mi gần như ôm sát người làm lộ rõ thân hình cậu, (ngực nở eo thon) và áo lại rất hợp với nước da bánh mật của cậu làm cậu trông đĩnh đạc hẳn ra.
“Một thân hình của người có rèn luyện thể chất”
Anh nhận xét khi âm thầm quan sát cậu lúc này đang mang giày. Trông cậu bây giờ xét về nét đẹp hình thể chắc gì anh theo kịp cậu dù anh cũng được cho là người có thân hình hấp dẫn. Cậu trông người lớn hẳn ra trong bộ đồ mới nó làm lộ rõ những đường nét quyến rủ của một người đàn ông.
Họ vào một quán ăn khá lịch sự bên bờ hồ Xuân Hương, trông cậu nhìn ngang nhìn dọc anh không khỏi thấy tức cười.
– Cứ từ từ, em sẽ ở đây lâu, nên sẽ từ từ xem hết thôi, xem đến nhàm chán luôn.
– Sẽ không chán đâu, em chắc mà.
– Chắc gì mà vội thế, định sống ở đây luôn không vế lại thành phố à?
– Chắc có lẽ.
– Ăn xong em có muốn uống cà phê không? Chúng ta sẽ đến một quán cà phê rất đẹp gần đây cho em xem thêm Đà Lạt về đêm một chút.
– Không đâu, còn nhiều thứ chưa chuẩn bị xong mà, để lúc khác vậy.
Cậu luyến tiếc lắm nhưng còn nhiều thứ chưa chuẩn bị. Như anh nói còn nhiều thời gian mà, và cuối cùng hai người quyết định thả bộ một đoạn bờ hồ rồi quay về nhà.
Anh bận việc với chiếc máy tính, cậu xắp sếp cho cuộc sống mới, có anh tài xế không thấy đâu. Cậu nghĩ chắc là anh đi đâu đó thư giãn rồi.
Buổi sáng đầu tiên ở ĐL làm cậu thích thú. Hôm qua cả ngày đi trên xe cậu đã cảm thấy mệt nhừ cả người, ngủ một giấc không mộng mị mở mắt ra là đã 6 giờ sáng. Cậu vươn vai một cái cho toàn thân khởi động lại rồi đặt chân xuống đất, cảm giác đầu tiên cậu cảm nhận được là cái lạnh ở gang bàn chân.
– “Cái lạnh của miền núi mà cậu vẫn được biết qua sách vở đây mà, hôm nay mình chính thức chạm vào nó”
Cậu thấy háo hức muốn ra ngay ngoài kia xem bên ngoài như thế nào Nhanh chóng vệ sinh, thay đồ cậu đi qua phòng khách rồi ra thẳng hành lang.
Trước mặt cậu một khu vườn còn trốn trong sương sớm, chúng vẫn chưa chịu cho cậu thấy vẻ đẹp của chúng. Cậu chỉ mới được cảm nhận không khí lạnh thơm mùi cây cỏ bằng mủi, bằng làn da, mắt cậu chỉ mới thấy một làn sương mờ đục nhưng cậu đã thấy khoan khoái lắm rồi. Bước sát ra mép hành lan chống tay lên lan can được phủ đầy những sợi dây leo nhỏ xinh xanh mượt mà, cậu cố tình vươn ra xa hơn nửa đến gần thiên nhiên hơn nửa. Đưa hai tay như muốn sờ thử lớp sương trắng như kẹo bông ngoài kia. “Ôi!!!!! thích quá.”
– Em định đứng đó đến bao giờ?
Cậu giật mình khi nghe tiếng anh hỏi, quay lại thấy anh đang ngồi trên bộ ghế mây ngay sau lưng cậu tự lúc nào.
– Em thật là, thích lắm sao? đi ngang qua anh mà cũng không nhìn thấy.
– Anh dậy sớm thật._ cậu chống chế khi nghĩ lại nhưng hành động trẻ con của mình nảy giờ_
– À, vì một tiếng nửa anh phải có mặt ở khách sạn.
Cậu bước lại ngồi xuống ghế đối diện anh. Cậu trông anh thật nhàn nhã khi ngồi thưởng thức ly cà phê nóng còn đang bốc khói. Anh rít mạnh một hơi thuốc rồi gác điếu thuốc lên gạc tàn, dựa người dài trên ghế.
– Em thấy ngôi nhà này thế nào?
– Em đã thấy gì đâu nào, hôm qua tối quá chẳng nhìn thấy gì bây giờ thì sương còn dày quá cũng chưa nhìn rõ.
– Ngôi nhà này anh dự định khi nào lập gia đình sẽ đến sống ở đây thường xuyên hơn.
– Nhưng công việc của anh chẳng phải ở thành phố sẽ thuận lợi hơn hay sao?
– Đúng vậy, nên cuối cùng ngôi nhà này rốt cuộc là nơi ít ai tới kể cả anh. Anh mua nó hồi chưa nhận việc làm bây giờ.
– Việc làm bây giờ là việc ‘làm giám đốc’ à?
Anh nhìn cậu, thấy cậu cười đầy ẩn ý.
– Em đang chọc anh đấy à! Giám đốc chỉ là một nơi anh thể hiện năng lực thôi không cẩn thận bị đuổi như chơi ấy.
– Anh thật biết đùa, đến lúc nào anh thôi vờ vịt đây.
– Em thật là.
– Vậy ngôi nhà này đáng ra là tổ uyên ương của anh đấy nhỉ, cái cô gái hôm nọ thật không biết nghĩ sao lại đi từ chối anh, hay là anh thật sự xấu tính hơn cái vẻ bên ngoài vậy ta.
– Em thật không kiêng nể gì cả mà nghỉ thì cũng may khi bị từ chối.
– May?
– Vì sau những chuyện lôi thôi thì anh thấy mình cũng chưa muốn lập gia đình. Cầu hôn….chỉ lúc đó nhất thời nóng nảy. Đúng là may thật.
– Xem anh đang nói gì kia, đừng chống chế khi mình thất bại đấy chứ. Nhưng cũng đúng là may thật.
– Em cũng nghĩ vậy..
– Vì không nhờ cô ấy chắc gì em ngồi đây trò chuyện với anh chứ.
– Có lẽ vậy.
– Sao lúc trước anh lại muốn sống ở đây.
– Anh thích không khí ở đây, yên tĩnh, gần gũi. Anh đã định ở đây luôn ai ngờ nhờ ông anh quý hóa của anh mà bây giờ anh chạy ngược chạy xuôi.
– Biết bao nhiêu người mong chạy ngược chạy xuôi như anh đấy chứ. Nhưng ngôi nhà này tính ra nó là con cưng của anh đấy nhỉ, ngôi nhà mơ ước à.
– Ban đầu là vậy nhưng bây giờ nó mất đi ý nghĩa ban đầu, bây giờ chỉ là nơi nghỉ dưỡng thôi.
– Em đến ở đây có phiền người nhà đến nghỉ ngơi không?
– Không đây là nhà riêng, anh không đồng ý thì không có người đến đâu.
– Anh có bao nhiêu căn nhà như vầy.
– Chỉ nơi này thôi, mọi tài sản khác vẫn là của cha mẹ.
Cậu còn muốn hỏi anh nhiều thứ vì thật sự cậu cũng chưa biết nhiều về anh lắm nhưng có vẻ như đã đến giờ anh phải đi vả lại bây giờ cậu biết anh không phải cùng một tầng lớp với cậu…” để tự từ vậy” cậu tự nhủ.
– Bửa trưa anh không về em tự lo được chứ?
– Em không phải lần đầu sống một mình.
– Vậy anh đi đây, gặp em bửa tối vậy.
Anh đi rồi cậu cũng tranh thủ tìm hiểu xung quanh, lội xuống chợ cậu sắm sửa vài món cần thiết, một ít nguyên liệu cậu định chuẩn bị cho bửa tối cùng anh, đây có lẻ là bữa ăn đầu tiên cậu chuẩn bị mời anh ( và cũng là bữa ăn khởi đầu cho nhiều nhiều bữa ăn khác nửa mà cậu sẽ và phải chuẩn bị cho ông chủ của cậu _ ông chủ theo tất cả mọi nghĩa_).
Cậu thả rong xung quanh khu mình ở, rồi khu vườn trong nhà. Khu vườn đối với cậu thật ấn tượng, nó không được chải chuốt cắt xén mà để cây cối phát triển trông khá tự nhiên, dĩ nhiên người ta cũng cắt tỉa theo ý muốn nhưng nó vẫn giữ vẻ tự nhiên của cây cỏ, những lối đi bằng gạch xếp uốn lượn vòng vèo qua những tán cây, khóm hoa làm khu vườn thêm mềm mại.
” Mình thích nơi này” _ cậu thầm nghĩ, hít một hơi thật sâu cậu thấy cả thân người như vừa được nạp năng lượng vậy, mọi thứ thật suông sẻ, một bắt đầu thật tốt, không biết rồi cái kết có trót lọt không_.
” Tạm thời tham quan bao nhiêu đó vậy, bây giờ phải bắt tay chuẩn bị bửa tối, không là món cao cấp nhưng chắc chắc mùi vị phải tốt nhất”
Cậu háo hức chuẩn bị bửa tối cho tình yêu của mình, xào xào nấu nấu. Nhìn lên thấy đồng hồ đã gần 5 giờ chiều, cậu tắm rửa sạch sẽ, bày bàn ăn. Cậu rất muốn bày một bàn ăn thật lãng mạn nhưng cậu sợ ý đồ của mình quá lộ liễu, dù gì cậu cũng mang ý định yêu một mình trước đã.
Anh bước vào nhà nhìn bàn ăn cậu đã bày sẵn với vẻ mặt có gì đó hơi tiếc, anh đã dùng bữa với khách bụng vẫn còn no chưa muốn ăn thêm một bữa nửa.
– Anh ăn cơm ngay không hay tắm trước? (giống bà nội trợ hỏi ông chồng vừa đi làm về).
– Có lẽ sạch sẽ thì mới thưởng thức được bữa ăn của em cất công chuẩn bị chứ.
– Chỉ đơn giản thôi mà, anh đừng làm em thấy ngượng với bữa cơm sơ sài của mình chứ.
Anh đi vào trong phòng hơn nửa giờ mới trở ra với bộ sơ mi khá lịch sự, đầu tóc gọn gàng.
– Anh ăn cơm lúc nào cũng vậy hả?
– Cũng vậy là như thế nào?
– Có nghĩa là nhìn anh như sắp đi đâu đó.
Anh có vẻ hơi ngạc nhiên về điều cậu vừa nói một chút, nhưng rồi anh chợt hiểu ra khi thấy bộ đồ ‘bình dân’ cậu đang mặc, tuy cũng sạch sẽ gọn gàng nhưng không cầu kỳ như anh, có lẽ quen được mời dùng bữa nên anh có thói quen ăn mặc rất lịch sự khi được mời vì dù người mời là đối tác làm ăn hay bạn gái anh đều rất rất muốn giữ một phong độ thật tốt, gây ấn tượng đẹp mà, mà cho dù anh không chú ý giữ hình tượng thì bản thân anh cũng bắt mắt lắm rồi.
Anh xăn hai tay áo sơ mi cao lên, bỏ áo ra ngoài quần.
– Đã bình thường hơn chưa.
– Không cần, anh làm sao thấy thoải mái là được rồi dù gì cũng là đang ở trong nhà anh mà.
Miệng tuy nói vậy nhưng cậu thật ra cũng đang choáng vì anh sau khi anh chỉnh sửa… mái tóc không ép sát nửa mà đã để rơi tự nhiên, những lọn tóc rớt nhẹ trên trán, tay áo xắn cao, cái áo luộm thuộm nhìn anh cuốn hút hơn nhiều so với lúc nảy.
– Em dọn bàn nhé.
Vũ Phong bước tới ngồi vào bàn với vẻ thích thú, anh đang trải nghiệm bữa ăn với ấn tượng mới, thanh đạm, đơn giản và anh nghe ấm áp. ” bữa ăn gia đình” anh nghĩ, bữa ăn mà anh đã muốn được trải nghiệm từ lâu.
Nhìn cậu dọn vài món có vẻ như ít khi anh ăn, anh cũng rất muốn thử xem mùi vị nó như thế nào.
– Mời anh!
– Được mời em!
Anh dùng đũa nhón một món trông có vẻ hấp dẫn nhất. “đậu hủ” nhưng mùi vị rất bắt miệng dù anh đã ăn tối rồi.
– Ngon đấy. Xứng đáng đậu tốt nghiệp mà.
– Anh lại đùa em. Hôm nay em làm bữa cơm tuy không thịnh soạn nhưng nó thể hiện em đấy, để cám ơn anh đã giúp đỡ em trong thời gian qua….. anh sao vậy, thức ăn có gì không ổn hả?_cậu ngạc nhiên hỏi khi thấy nét mặt anh khá kỳ lạ, không biết là đang thể hiện cảm giác gì của anh nửa_
– Không anh bất chợt nghĩ đến món đậu hủ khi em bảo bửa ăn này thể hiện em thôi.
– Em vẫn không hiểu..
– Không không có gì..
– Anh nói rõ ràng chút đi..
– À là..là anh nói món đậu hủ thể hiện em đó mà..đem so đậu hủ..
– Ah_ cậu la to ngắt ngang lời anh_ Ý anh là em giống đậu hủ, củ chuối quá hay nghèo quá chứ gì…
– Không nên nói quá vậy..
– Không sao, em cũng định cho anh biết là em thực sự là như vậy mà, phải gọi là xơ xác đó..
– Đúng nhưng nó cũng là một món cao lương đó chứ, rẻ hơn ai hết nhưng cũng mắc không mua nổi đó.
– Ý anh là sao?
– Em biết nghệ thuật món chay của Trung Quốc không?.
– Dĩ nhiên em biết, họ được biết đến không chỉ là mùi vị món ăn mà còn có cả nghệ thuật trang trí nửa, chay mặn gì cũng có thể trở thành tuyệt tác khi đặt lên bàn.
– Đúng vậy em có biết họ làm gì với món đậu hủ không?…Họ dọn một bàn ăn xứng tầm cho vua chúa mà món đậu hủ là món chính, tạo hình cho món này phải nói là đã nhìn rồi không nỡ cho vào miệng, giá trị của nó không phải ai cũng có thể mua nổi. Vậy mới nói đậu hủ tuy có thể thấy đầy đường nhưng muốn có chưa chắc có được, em cũng giống vậy đó..lúa lúa vậy mà cũng đáo để ra phết.
Cậu đỏ mặt khi nghe câu muốn cũng chưa chắc có được.
– Anh làm gì mà ví von cao thế, không muốn ăn món rẻ tiền này thì nói đại đi, quanh co…em thấy anh có vẻ không đói bụng chút nào.
– Thật ra thì anh ăn cơm với khách rồi, nhưng nếm thử mấy món em nấu thật muốn ăn thêm nửa, nhưng cơm thì anh không ăn đâu.
– Được anh cứ từ từ mà ăn hết cho em, tự anh nói thì đừng ân hận nhé chỉ sợ ăn xong bửa này anh không muốn nhìn thấy đậu hủ nửa thôi.
Thấy cậu có vẻ hờn dỗi vì anh không có bụng chứa bữa ăn cậu chuẩn bị, thế là anh cố gắng thưởng thức hết, may là cậu hầu bao không to, mấy món cũng đơn giản và ‘ ít’ nên anh cũng đỡ khổ, còn mùi vị thì anh không chê được chỗ nào.
– Từ giờ anh có thể thỉnh thoảng được ăn món em nấu chứ?
– Anh thật lạ, anh chẳng phải là ông chủ sao?, là ông chủ ‘bự’ nửa là đằng khác…. muốn ăn gì anh cứ bảo em sẽ cố gắng_ đang định bảo anh thiếu gì đầu bếp mà tha hồ sai bảo cần gì nhờ đến cậu nhưng thầy vẻ mặt anh không có vẻ muốn nghe lời từ chối thành ra cậu thoáng ngập ngừng rồi mạnh dạn gật đầu_.
Dù gì cậu cũng là đầu bếp mới nói món gì cũng được thì hơi tự kiêu quá, nhưng cậu thấy không thành vấn đề vì dù gì cậu biết chắc cũng chẳng mấy khi gặp được anh, bây giờ công việc ổn định cậu nhắm thấy mình cũng đủ thời gian học hỏi thêm nhiều món để có thể thực hiện lời hứa của mình.
_ Cái gì mà ông chủ bự chứ, em thật là…nhưng thật sự anh muốn thưởng thức nhưng món em nấu đó chứ.
Vậy là sau khi bị hứa cậu đã cố phải gắng biết chừng nào. Ngày hôm sau anh trở về thành phố, cậu đến nhận công việc mới. Cậu nhận làm cả hai ca suốt từ 9 giờ sáng đến 11 giờ đêm, công việc không chỉ đơn giản là phụ bếp dù gì cậu cũng là người được tuyển thêm nên tất cả các vị trí đều có người cố định, cậu kiêm việc phải nói là dự bị, thiếu nhân lực chỗ nào cậu phụ giúp nơi đó, nói thì nói vậy nhưng có vẻ do khách sạn mới được thành lập nên có quá nhiều việc để làm thành ra cậu có cơ hội nhận làm 2 ca kiếm thêm thu nhập.