Đọc truyện Chiếc Nhẫn Đi Lạc – Chương 52
Và mất cả mấy tiếng đồng hồ để giải thích, thuyết phục, bàn bạc cho xong. Cuối cùng bốn tên trở thành chủ mới của bar “Four” , tên mới của họ tự đặt.
*
Nhưng cái số Tùng không biết có bị con rệp bám không chứ đằng này vui là đằng kia có chuyện.
– Tùng, chuẩn bị đi. Chúng ta đến võ đài._ Vũ Phong đẩy cửa phòng cậu phán một câu gọn lỏn, và cậu thi hành_
Đến võ đài hay bất kỳ sòng bạc nào của Vũ Phong thì cậu không thể không chỉnh tề. Nơi anh làm mưa làm gió thì cậu không được làm anh mất mặt. Vũ Phong đã phán thế và trong tủ áo cậu bây giờ không biết cơ man nào là quần áo và đồ trang sức. Thậm chí ban đầu nhìn cái đống đó cậu đánh giá gía trị nó, nếu mang bán hết cậu dư sức trả nợ cho Vũ Phong, nhưng mang đồ anh cho đem bán để trả nợ anh, không cần quá một giây cậu cũng biết hậu quả là gì.
Hôm nay mặc cái gì đây ta, mặc cái gì anh cũng chê cậu không có mắt thẩm mỹ. Tuy gần đây có khá hơn nhưng vẫn chưa làm anh hài lòng. Chọn một chiếc sơ mi tay ngắn, tà bầu, vừa ôm người màu trắng sữa với những hoa văn loằn ngoằn đậm hơn màu áo một chút. Nhưng cậu thật không chịu nổi nó. Mỏng gì mà mỏng thế, chỉ thua mỗi voan mà thôi. Đi kèm quần âu trắng cùng tông và giày cùng màu. Ngày thường cậu chẳng bao giờ đá động tới đống đồ anh mua cho, chỉ sử dụng khi có yêu cầu. Điều đó làm Vũ Phong không thích lắm nhưng cũng không lằn nhằn gì nhiều. Đeo thêm chiếc nhẫn to gắn một hột đá đen cũng rất to, được chém góc rất nam tính. Chỉ vậy thôi. Để cậu tự chọn lúc nào cũng đơn giản hơn để Vũ Phong chọn. Chải mái tóc cho gọn gàng, cậu không sử dụng keo xịt hay gel vuốt tóc vì mười lần như một, thế nào anh cũng làm tóc cậu rối bù, mà nếu đã chải gel hay xịt keo cậu sẽ khó làm cho nó nhanh chóng thẳng thớm trở lại.
Nhớ tới lý do vì sao cái đầu cậu cứ hay bù lên bất chợt mặt cậu đỏ bừng. Vũ Phong ngày càng quá lố, không xem bàn dân thiên hạ ra gì. Không hiểu sao cứ khoái táy máy tay chân với cậu, nhất là ở mấy cái chỗ ăn chơi. Không biết cậu là cái giống gì, món đồ chơi của anh chắc. Nhưng cũng không phải lắm. Cậu bắt đầu nghi ngờ việc Vũ Phong từng tuyên bố ghét “ đồng tính luyến ái” không biết có thật không…
Bây giờ trong giới đen đỏ cậu nổi tiếng lắm rồi, chẳng ai dám đụng tới cậu, vì nhiều lý do. Cậu là người của ai, ai cũng biết và cậu mạnh như thế nào ai cũng biết. Nếu ve vãn cậu mà không được bản thân cậu hay Vũ Phong cho phép chỉ còn một con đường chết. Và cậu là thứ đứng xa để nhìn, chỉ đơn giản vì Vũ Phong dễ gì cho ai chạm đến đồ của anh ta. Còn cậu thì, điên sao mà để mấy tên đó ve vãn.
Hôm nay Vũ Phong cũng khá đơn giản với chiếc sơ mi đen, và quần âu đen, tóc tai thì lúc nào chẳng láng mướt. Trên tai vẫn chiếc khuyên tai chữ Phong màu bạc, ngón trỏ vẫn chiếc nhẫn hầm hố. Nhiều lần Tùng cũng thắc mắc sao anh vẫn thay đổi đồ trang sức trên người mà hai món đó thì y như cũ.
Và y như rằng chỉ cần bước vào khuôn viên võ đài Tùng đã thấy mình ở sát rạt bên anh, ngồi lên ghế vẫn vị trí cũ, đùi anh. Tùng nhiều lúc không biết anh nghĩ cái khỉ gì mà không chịu đặt một chiếc ghế bên cạnh cho tiện.
– Lại giở trò._ Một giọng khàn đục vang lên rất gần_
– Nếu không thích thì đừng chơi._ Tùng nghe giọng Vũ Phong đầy giễu cợt_
Là tên võ sỹ mà lần trước Tư Hùng bảo là đã từng theo đuổi Vũ Phong. Hắn vẫn bảo anh chơi gian khi làm hắn phân tâm, nhưng lần này Tùng không nghĩ vậy chỉ vì đơn giản Tùng vẫn ngồi trên đùi anh bất kể lúc anh chơi bạc hay cá độ. Thậm chí lúc anh bàn chuyện với bọn đàn em trong căn phòng có bức tranh thêu con cọp. Chỉ trừ lúc bàn chuyện làm ăn với đối tác một cách nghiêm túc _ không phải chốn ăn chơi_ nếu có Tùng theo thì cậu lẳng lặng ngồi gần đó.
Nhưng không như lần trước lần này hắn có vẽ như không để ý lắm dù mặt hắn ‘sát khí’ vẫn đằng đằng. Hắn không đấu mà để một võ sỹ khác ra đánh. Từ đầu chí cuối không có vẻ gì quan tâm đến kết quả trận đấu.
– Anh Phong hình như hôm nay tụi nó_ chỉ phía bên kia võ đài_ không có vẻ muốn cá cược đâu._ Tư Hùng ghé lại nói nhỏ với Vũ Phong_
– Dĩ nhiên người như hắn không lý gì không hề quan tâm đến việc thắng thua. Cho anh em chuẩn bị trước đi, kiểm tra xung quanh xem có chuyện gì bất thường không. Tránh trở tay không kịp.
– Không việc gì chứ? _ Tùng lo lắng hỏi khi nghe bầu không khí bốc mùi nguy hiểm_
– Không sao, em cứ ở sát một bên là được.
– Đùa chứ, em đâu phải liễu yếu đào tơ …..
– Cấm cãi.
*
Minh Hàn đã hai ngày không về nhà, hôm nay vào nhà có nhiều phần miễn cưỡng. Toàn Hiếu lúc này ngày càng khó hiểu, cậu ta có vẻ lại như lúc trước gặp anh chỉ để vòi vĩnh một thứ gì đó. Lúc anh phải lén lút Anh Kỳ để đến gặp thì khác, lúc đó cậu ấy lúc nào cũng nồng nàn, chăm sóc, gần gũi anh không có cái cảm giác cần một thứ gì khác ngoài anh làm cho anh tin rằng những lạnh nhạt trước kia thực là do Toàn Hiếu bất đắc dĩ, không thể làm khác. Khiến anh hết lòng hết sức lấy lại chút công bằng cho Toàn Hiếu. Nhưng sau tất cả anh lại thấy mình bơ vơ giữa cuộc đời, giữa danh vọng tiền tài, giữa tình yêu của chính anh.
Anh càng giận mình hơn khi trong đầu anh lại loanh quoanh nhớ đến Anh Kỳ. Anh trước khi yêu Toàn Hiếu chưa từng trãi qua mối tình nào, anh không biết người được yêu sẽ như thế nào, nhưng một lần anh đã sống trong tình yêu của Anh Kỳ anh lại có thể so sánh tình yêu của Toàn Hiếu và tình yêu của Anh Kỳ.
Tại sao anh không nhận ra sớm hơn. Nhận ra trước khi anh nói với Anh Kỳ rằng anh bỏ cậu ấy. Giờ anh ngày một thấm thía nỗi nhớ nhung bóng hình lặng lẽ buồn bã đó, cứ nhớ mãi giọt nước mắt cậu tuôn xuống khi cầu xin anh đừng đi, nỗi tuyệt vọng, lạc đường trong đôi mắt đó cứ ám ảnh anh. Minh Hàn ngày càng không muốn về nhà, anh cứ mang Anh Kỳ vào giấc ngủ, vào bữa ăn. Cậu lúc nào chẳng chờ anh về ăn cơm dù mười thì hết chín anh sẽ bảo rằng anh đã ăn rồi. Đêm nào cậu ấy chẳng lặng lẽ nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh, giữ một khoảng cách vừa ý anh. Giờ anh lại hối anh ngày đó chẵng ôm cậu trong vòng tay mình để bây giờ anh có muốn tưởng tượng ra hơi ấm đó để vỗ về nhớ nhung trong lòng cũng không có. Anh đối xử với cậu phũ phàng thì giờ đây chính nó dày vò anh. Anh chẳng có chút kỷ niệm gì để nhớ nhung ngoài đôi mắt hân hoan chực rơi nước mắt khi anh tỏ tình cùng cậu bên bờ sông Hương ngày trước. Anh và cậu chỉ có thời gian ngắn ngủi vui vẻ khi còn ở trong phòng trọ chật hẹp đó. Mà thời gian đó non một nửa anh để dành cho thất tình Toàn Hiếu mất rồi còn đâu.
Vậy từ khi nào Anh Kỳ đã thấm vào trong anh mà anh không biết? Bước vào nhà, Toàn Hiếu đang ngồi xem tivi, thấy anh cậu ấy nở nụ cười mê người. Anh thầm nghĩ “Có chuyện nữa rồi đây, không biết là muốn vòi anh điều gì”
– Anh mới về. Anh cơm chưa, hay tắm trước nhé. Em pha nước cho.
Minh Hàn chỉ gật đầu, dù gì trái tim anh vẫn còn vương vấn con người này, anh đã chọn, anh biết làm sao.
Trong bữa cơm, Toàn Hiếu gắp cho anh miếng gà ram, chắc là mua ở nhà hàng nào đó, nói thật ngọt ngào.
– Mấy giấy tờ hôm trước anh ký cho em, anh đưa xuống thư ký chưa. Đến hạn rồi, mọi thủ tục để sang nhượng em lo xong hết rồi. Còn chờ mấy thứ đó nữa là xong.
– Mai em qua bên thư ký của anh lấy đi, anh để bên đó chắc cũng hoàn tất rồi.
– Thật sao, cám ơn anh quá chừng._ Toàn Hiếu cười híp mắt_
Thôi cũng được, dù cậu ấy không yêu anh nồng nàn như Anh Kỳ nhưng cũng là người anh yêu, Minh Hàn thở dài, lý do này có vẻ gượng ép quá, cứ như vì anh không tìm được Anh Kỳ nên đành chịu tình cảnh này vậy… quá miễn cưỡng.
– Em lo chuyện này cho đàng hoàn đó, đừng để bị người ta bắt lỗi, em cũng biết họ dị nghị rất nhiều việc anh bổ nhiệm em làm trợ lý cho giám đốc…
– Biết rồi, anh muốn em chứng tỏ thực lực với họ chứ gì, em làm rất tốt mà, anh an tâm cứ giao hết cho em là OK. Không cần lo lắng, ăn cơm đi_ Toàn Hiếu gắp thêm miếng gà cho Minh Hàn, cười tít_
*
Sáng thức dậy cả hai cùng đến chỗ làm, Toàn Hiếu đặc biệt vui hơn mọi ngày. Minh Hàn cũng vui theo, chắc vì sắp xong một mối làm ăn lớn nên cậu ta phởn như vậy.
Minh Hàn hôn tạm biệt Toàn Hiếu xong, anh đi thẳng lên văn phòng, anh cần hội ý với trợ lý trước khi bắt đầu cuộc họp về việc thu nạp khách sạn Rose Queen.
Bước vào phòng làm việc trợ lý của anh đã ở đó đợi trước rồi.
– Tôi trễ à?
– Anh xem trước tài liệu phát sinh này đi, có gì còn có thể trả lời hội đồng nếu họ chất vấn anh.
– Cái này là gì? Sao lại có chi phí… này…?
– Cái đó giám đốc ký mà, công ty chúng ta từ lúc anh Vũ Phong làm đã ra quy định này rồi, mọi khoản được chi vào tài khoản riêng dù đã được ký đồng ý rồi, sau này vẫn phải ký xác nhận lại, tuy hơi rườm ra không nằm trong quy định nhưng cũng không biết tại sao Vũ Phong bắt phải như vậy. Anh từ khi về vẫn chưa bỏ quy định này nên bên tài chính vẫn giữ nguyên. Nó thuộc dạng lưu hành nội bộ thôi.
– Nhưng tôi không có chuyển kinh phí của công ty vào tài khoản riêng, ký nợ. Tôi không nhớ có duyệt qua thứ này.
– Đừng đùa chứ, mọi thứ xong hết rồi giờ anh bảo không có.
– Những thứ kỳ lạ như vậy tại sao bên thư ký lại đóng dấu chứ. Họ không thấy lạ sao?
– Không kỳ lạ, anh cũng biết trước giờ anh Vũ Phong cũng làm vậy thường nên họ quen rồi.
Minh Hàn ngồi phịch xuống ghế, những thứ gần đây anh ký. Suy cho cùng chỉ những thứ Toàn Hiếu trình lên là anh ỉ y xem qua loa, những giấy tờ từ những nhân viên khác anh chắc chắn là đã xem kỹ trước khi ký. Nói đến sai sót anh khẳng định chỉ một nơi… nhưng anh không muốn tin. Anh cần phải xem xem Toàn Hiếu còn một lý do nào khác không đã.
Giữa cuộc họp một bộ hồ sơ được bổ sung từ phía tổng giám đốc, Minh Hàn nhìn mà xám mặt, may mà anh vẫn giữ được không để lộ ra ngoài cho mọi người biết. Những giấy tờ đó thể hiện nội dung là tổng giám đốc đình chỉ quá trình chuyển tiền cho tài khoản riêng của giám đốc Minh Hàn, chuyện thu lại Rose Queen cũng bị đình lại vô thời hạn.
Minh Hàn không biết là nhẹ lòng hay lo lắng. Cuộc họp bị ngưng giữa chừng… Và chuyện không thể không làm là giải trình cho tổng giám đốc biết. Cũng như lần trước ông Vũ Hải nhìn hai thằng con trai đứng trước mặt, một chút biểu cảm cũng không có.
– Tại sao có chuyện dùng công quỹ phục vụ việc riêng, không phải anh vừa tố cáo nó _ chỉ Vũ Phong_ ngay lập tức phạm lại lỗi đó. Ta không muốn nghe lời giải thích đã nghe qua_ ý là vay tiền của cha như Vũ Phong từng trả lời_
– …_ Minh Hàn vẫn im lặng, thật ra anh thực sự không thể trả lời. Anh còn chưa kịp tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện nữa_
– Anh biết không thể cho qua chuyện này dễ dàng. Ta muốn có lời giải thích hợp lý và rõ ràng. Không thể tưởng tượng rằng anh có thể mang số tài sản khổng lồ như vậy cho một kẻ…_ ông Vũ Hải mặt đã tức đến đỏ tía, hơi thở bắt đầu nặng nhọc_
– Cha…_ Minh Hàn muốn đưa tay đỡ ông khi thấy bộ dạng ông có vẻ như sắp không chống đỡ nổi_
– Dang ra, ta không ngờ… Sao ta có đứa con ngu xuẩn, điên đến như thế chứ. Nếu như anh lấy cho anh ta còn hiểu được… Lại mang cho kẻ khốn nạn đó…
– CHA! Cha nói gì vậy. Con mang cho ai?… Cha không thể nghe phiến diện một chiều như vậy…_ Minh Hàn liếc nhìn Vũ phong, anh chắc mười mươi rằng Vũ Phong lợi dụng chuyện anh phạm lỗi mà thêm mắm dặm muối vào rồi_
– Phiến diện, làm gì có chứ Anh–Hai. Giấy tờ hẳn hoi. Lấy tiền công ty, chuyển vào tài khoản riêng, dùng tiền đó mua lại Rose Queen, lại đưa cho người tình đứng tên. Anh-Hai, anh sợ thằng em này dành gia tài với anh đến vậy sao, hay rút kinh nghiệm từ thằng em này tẩu tán trước sau này có bị phát hiện cũng không thu hồi về được.
– Vũ Phong, ăn bậy không thể nói bậy. Cha, trong chuyện này con sẽ kiểm tra lại, nhưng tuyệt nhiên không có chuyện như Vũ Phong nói.
– Vậy những giấy ủy quyền cho cái thằng nhóc đó đứng tên sở hữu Rose Queen, anh giải thích như thế nào? Tại sao không phải anh hay công ty sở hữu nó mà là một kẻ không liên quan gì như thế? Anh bảo ta phải hiểu như thế nào đây?
Minh Hàn trợn trắng mắt, anh đang nghe chuyện gì vậy trời. Cứ như đang xem phim truyền hình ấy. Rose Queen đâu phải là một tài sản nhỏ mà có thể đem ra đùa. Anh cũng chưa từng có ý nghĩ gian lận gì trong chính công ty của cha mình.
– Cha, con có thể được giải thích rõ hơn không?
– Được, anh tự xem đi._ ông Vũ Hải chỉ cái đống giấy tờ ngất trời trên bàn, rồi quay ra bấm chuông gọi người làm vào dìu ông về phòng nghỉ_
Minh Hàn ngồi lại, anh bắt đầu lật từng trang, từng trang. Vũ Phong đến vỗ vai anh cười khoái trá.
– Anh hai, xem cho hết cái đống đó thì không ít thời gian đâu, nhưng em cho anh biết trước một việc. Thằng nhóc đó chắc trong ngày hôm nay sẽ tìm anh khóc lóc cho xem. Nhớ, xem kỹ rồi hãy quyết định tiếp nhé… nhưng báo cho anh tin buồn, những gì xảy ra cho người yêu bé nhỏ của anh cũng không liên quan thằng em này đâu… Phải hỏi tổng giám đốc thôi.
Minh Hàn đứng bật dậy, anh không phải không biết cha anh vốn không ưa mối quan hệ của anh, ghét Toàn Hiếu là điều dễ hiểu, nay bị Vũ Phong gán cho tội biển thủ nữa thì… cha anh mà ra tay không chỉ Toàn Hiếu mà công ty của gia đình cậu cũng sẽ đứng trên bờ vực nguy hiểm…
– Chuyện gì tính với tôi được rồi, sao em đuổi tận giết tuyệt vậy chứ. Toàn Hiếu chẳng phải từng làm việc cho em sao. Em còn không hài lòng chuyện gì?
– Chậc…chậc…_ Vũ Phong chắc lưỡi ra chiều khó xử lắm_ Anh hai, em không có tội gì đâu. Em chỉ là phát hiện sớm một chút giúp cho anh còn đường cứu vãn… chứ nếu mọi chuyện đã rồi thì chỉ sợ anh có bao nhiêu máu cũng ói không hết đâu. Tặng anh món quà chúc hạnh phúc cho tổ uyên ương bé nhỏ của anh. Chúc may mắn.
Đặt vô tay Minh Hàn một phong bì to, dày cộp, Vũ Phong cười cười bỏ đi. Minh Hàn đứng như trời trồng, anh không biết nên bắt đầu từ đâu, từ xấp hồ sơ, từ phong bì hay phải phân tích đống thông tin anh được nạp nãy giờ. Hay phải chạy về gặp Toàn Hiếu trước, theo như Vũ Phong nói anh chắc một điều là Toàn Hiếu xảy ra chuyện rồi.
Trời xui đất khiến trong khi nghĩ nên làm gì trước thì tay anh đã xé bì thư, một xấp hình rơi ra… những tấm hình chụp hai người thanh niên đang quấn lấy nhau trần trụi ngay trong phòng anh. Làm sao không nhận ra căn phòng anh bỏ biết bao nhiêu tâm sức để trang trí thành tổ uyên ương cho hai người. Minh Hàn cười, anh cười mà không biết mình đang cười, lật giở từng tấm từng tấm. Đa số là những tấm chụp bên ngoài, cũng có những tấm họ vào khách sạn……
Minh Hàn đặt xấp hình xuống, anh đã phần nào tin những gì cha anh và Vũ Phong đã nói, anh giờ cần kiểm tra đống hồ sơ này hơn là đi xem Toàn Hiếu có gặp chuyện gì. Anh lần giở từng trang xem kỹ từng thông tin, anh cũng không biết làm sao mình có thể bình tĩnh đến như thế nữa. Trái với lúc trước khi anh biết Toàn Hiếu có người khác bên ngoài anh như chết đi sống lại, đau đớn khổ sở… nhưng bây giờ anh không thấy cảm giác đó quay lại. Lòng anh không nặng cũng không nhẹ, anh chỉ muốn biết bây giờ anh thực sự muốn làm gì, cần gì.
Hai giờ sau, Minh Hàn bước vào phòng cha anh. Ông Vũ Hải vẫn đang còn nằm trên giường nhưng ông không ngủ. Thấy thằng con mặt mày cũng không có gì biến đổi lắm vào, ông chống tay ngồi tựa vào thành giường.
Minh Hàn đi vào thẳng vấn đề, không quanh co, không biện hộ.
– Cha số giấy tờ đó là con ký, con đã không kiểm tra kỹ trước khi ký. Cha cho con chút thời gian thu dọn những gì con gây ra, sau đó con sẽ nộp đơn từ chức.
– Con làm ta thất vọng quá, thu dọn sao cho ta vừa ý và cứ ở đó cho đến khi ta tìm được người thích hợp.
– Dạ.
Vừa bước vào nhà Toàn Hiếu đã lao vào anh…
– Minh Hàn, có chuyện gì vậy? Sao lại ngừng hợp đồng giữa chừng, em làm không tốt chỗ nào? Mọi thứ đã xong xuôi hết… giờ còn mặt mũi nào gặp người ta nữa.
– Em lo gì, ngừng là do công ty có phải chủ đích của mình em đâu. Mọi tổn thất công ty chịu mà. Từ từ anh sẽ để cho em cơ hội khác thể hiện. Thôi anh mệt quá anh đi ngủ đây.
– Không được, em còn một chuyện muốn nhờ anh. Minh Hàn, ngủ để từ từ đi… lúc này là cứu mạng đó.
– Chuyện gì?
– Anh cho em vay ít tiền đi, công ty cha em gặp chút trục trặc.
– Trục trặc? Đang làm ăn tốt lắm mà.
– Có vài hợp đồng bị thất bại nên… nên cần chút tiền.
– Ừ từ từ đi. Sáng giờ anh bị cha anh quần dữ lắm rồi, sáng mai tính cũng được mà.
Minh Hàn trả lời qua loa rồi kiếm cớ lăn ra ngủ. Anh còn nhớ trước khi ra khỏi nhà cha anh có nói. “Nếu con đã nói vậy thì ta không thể bỏ qua cho những kẻ dám động tới ta.” Minh Hàn hiểu cha anh sẽ không bỏ qua cho Toàn Hiếu dám động vào công ty của ông. “Tùy cha”. Anh đã trả lời như thế, anh cũng thấy quá mệt mỏi với Toàn Hiếu, người chưa lần nào có ý tốt với tình cảm của anh chứ đừng nói có tâm ý với anh, anh cũng không ân hận gì về những gì anh vừa quyết định. Mặc cho cha anh muốn làm gì tùy ý ông, anh không xin mà cũng không cản mà cho dù anh có muốn cản cũng không được. Anh chưa đủ bản lĩnh chống lại cha mình, ờ, ngoài việc có thể bỏ nhà đi. Nhưng bây giờ anh cũng không cần phải làm vậy. Minh Hàn lăn ra ngủ mặc cho Toàn Hiếu cố lôi kéo anh, anh cần ngủ một giấc cho sạch sẽ đấu óc, cho đầu anh bớt mụ đi.
Cả tuần nay Minh Hàn chẳng tỏ thái độ gì với Toàn Hiếu, anh cư xử như mọi ngày. Toàn Hiếu đi cùng anh tới chỗ làm, khi cần thì vào cùng còn có việc bên ngoài thì thôi. Toàn Hiếu mấy hôm nay bắng nhắng chuyện tiền nong ghê gớm lắm. Minh Hàn thì cứ ừ hử cho qua.
Bước xuống xe, Toàn Hiếu hôn tạm biệt anh rồi mới chạy xe đi, hôm nay cậu ta có việc bên ngoài. Anh nhìn theo bỗng lắc lắc đầu, anh không hiểu sao Toàn Hiếu vẫn chưa có động tĩnh gì, chẳng lẽ cha anh chưa ra tay, bình thường ông nhanh lắm mà. Anh cũng mong ông nhẹ tay một chút, dù gì cũng là người anh từng yêu.
Minh Hàn bỗng sựng người lại, anh vừa nghĩ gì vậy “người đã từng yêu…người đã từng yêu”. Ôi trời, anh vừa phủ nhận tình cảm với người mà bấy lâu làm anh sống dở chết dở. Anh khẳng định lại một lần nữa “người mình từng yêu”. Không có phản ứng gì, trái tim anh, cơ thể anh không có phản ứng gì với điều đó. Anh cười, vậy là anh thực sự thoát ra khỏi con đường không lối thoát đó rồi sao…
– Giám đốc…giám đốc…
– À..h…
– Anh có vào thang máy không?
– À…hh..!!
Minh Hàn nhìn quanh, anh đã đứng trước thang máy tự khi nào mà không chịu vào, báo hại một đống người đứng chờ không giám chen vào trước. Anh cười cầu tài…